Chương 436:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Bên cạnh đại điện có một đầu Bạch Hổ nằm sấp, nó đang yên lặng thích ứng huyết mạch và thực lực mạnh mẽ vừa mới hoàn thành lột xác.
Bên còn lại là một đầu Bạo Long khủng bố, nó trông thấy Cổ Trần đi ra lập tức mở hai mắt, lộ ra vẻ nịnh nọt.
- Chủ nhân, ngài muốn ra ngoài sao?
Bạo Long nịnh nọt.
Biểu lộ của gia hỏa này khiến Cổ Trần im lặng, trong lòng tự nhủ, dù sao ngươi cũng đã từng là bá chủ trên Địa Cầu, Man Hoang Bạo Long, vì sao lại biến thành bộ dạng này?
Có chút khí phách được không?
Bạo Long cũng rất bất đắc dĩ, mạng nhỏ của nó nằm trong tay Cổ Trần, không lấy lòng, chẳng lẽ phản kháng, nó vẫn chưa có sống đủ đây này.
Phía trên Thanh Đồng điện, có một con rồng sợ sệt, toàn thân đen nhánh, thân thể dài đến hai mươi lăm thước, sải cánh ba mươi thước.
Đó là một đầu Phi Long màu đen, nó là con mạnh mẽ nhất trong ba đầu Phi long lấy được từ chỗ Thú nhân tộc, bị Cổ Trần thu làm tọa kỵ.
Mặt đất có Bạo Long và Bạch Hổ là bá chủ lục địa, trên bầu trời có một đầu Song Túc Phi Long có huyết mạch Ma Long.
- Ngao!
Đột nhiên, Phi Long nâng thân thể to lớn lên hét một tiếng với bầu trời, long uy tràn ngập.
Bạo Long cũng ngửa đầu nổi giận gầm lên một tiếng, đưa ra cảnh cáo.
Sau một khắc, chỉ thấy một con Sư Thứu nhanh chóng bay tới, hạ xuống, con Sư Thứu kia run lẩy bẩy, không dám vọng động.
Nó bị hai cỗ long uy chấn nhiếp, tự nhiên hoảng sợ.
Đáng thương Sư Thứu bị dọa phát sợ.
- Thu hồi long uy, đừng hù dọa nó.
Cổ Trần bất mãn quát lớn một tiếng.
Bạo Long, Phi Long cùng nhau thu hồi long uy, thành thành thật thật nằm sấp xuống.
- Tham kiến tộc trưởng!
Lúc này, một tên chiến sĩ từ phía trên Sư Thứu nhảy xuống, bước nhanh về phía trước quỳ xuống.
Đây là một tên trinh sát, chuyên phụ trách tìm hiểu tình báo cho bộ lạc.
- Chuyện gì?
Cổ Trần khẽ vuốt cằm hỏi.
Chỉ thấy tên trinh sát kia cung kính báo cáo:
- Tộc trưởng, chúng ta phát hiện bên ngoài bộ lạc phía Đông Nam ba trăm dặm có một nhóm lớn người những bộ lạc khác đang đến gần.
- Mà đằng sau những người này, còn có một chi kỵ binh dị tộc đang đuổi giết bọn họ.
Trinh sát nói xong lẳng lặng cúi đầu, chờ đợi mệnh lệnh.
- Hẳn là tộc nhân chạy nạn, bị dị tộc truy sát?
Cổ Trần nghe xong lông mày cau lại, trong lòng nghĩ đến một cái khả năng, rất có thể những người này là tộc nhân của các bộ lạc còn lại chạy nạn ra khỏi Bách Man sơn.
Về phần dị tộc truy sát, không cần phải nói, khẳng định là có dị tộc muốn đuổi tận giết tuyệt.
- Truyền lệnh Hắc Thổ, chỉ huy Long Kỵ theo ta đi cứu người!
Cổ Trần nhanh chóng hạ lệnh, nói xong bóng người bay lên không trung, Phi Long trên nóc Thanh Đồng điện vỗ cánh nhảy lên, vừa vặn chở Cổ Trần bay đi.
- Ngao, chủ nhân, còn có ta đây.
Bạo Long không nhịn được, lại bị gia hỏa mọc cánh kia đoạt trước, nhất thời ngao ngao kêu to, phi nước đại đuổi tới.
Về phần Bạch Hổ, nó nhìn thẳng lên, rất muốn đi theo nhưng cuối cùng vẫn thành thành thật thật nằm sấp xuống, chủ nhân không phân phó tự nhiên nó không dám đi theo.
Trên bình nguyên bên ngoài bộ lạc ba trăm dặm, có một đám nhân tộc mang nhà mang người chạy nạn tới.
Bọn họ có người khoác da thú, có người mặc đồng giáp rách nát, trên thân còn có vài vết máu lưu lại.
Đám người này, ai cũng vẻ mặt bi thương, thần sắc bối rối, trong mắt lộ ra hoảng sợ cùng tuyệt vọng, dường như không nhìn thấy một tia hi vọng.
Trong bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, túm năm tụm ba vào một chỗ, không ngừng bỏ chạy về phía trước, tốc độ càng ngày càng chậm.
Nhìn sơ qua, ít nhất cũng có mấy vạn người cùng chạy nạn, tất cả đều là những người còn sống sót của các bộ lạc trong Bách Man sơn bị huyết tẩy trốn tới, nguyên một đám tụ tập cùng nhau chạy nạn.
Thế nhưng nhìn tình huống của bọn họ rất không ổn, ai ai tinh thần cũng uể oải, lòng bàn chân phù phiếm, bộ dạng hữu khí vô lực, hiển nhiên là đói bụng đã lâu.
Cộng thêm trốn tránh dị tộc truy sát, tinh thần căng thẳng, không được nghỉ ngơi thật tốt, nên không có tinh thần, ngược lại suy yếu không còn chút sức lực nào.
- Mau trốn, dị tộc đuổi tới rồi.
Đột nhiên có người hoảng sợ kêu to, mấy vạn người điên cuồng chạy trốn như ong vỡ tổ, giống như lại có sức lực.
Trước sống chết, con người luôn có thể bộc phát ra một ít tiềm lực, nhưng đối với dị tộc đuổi giết mà nói căn bản không có gì khác nhau.
Ầm ầm...
Phía sau có một đội kỵ binh Kim tộc tinh nhuệ, từng tên cưỡi Kim Giáp Thú cao lớn chạy như bay đến, hơn nữa số lượng không ít, chừng một ngàn người.
Tốc độ bọn chúng nhanh như gió, một đường đuổi theo từ phía sau.
Người cầm đầu là một tên nam tử Kim tộc, khí tức hùng hậu, trong tay cầm theo một cây kim sắc chiến thương, phía trên còn có từng giọt huyết dịch lưu lại.
Bên còn lại là một đầu Bạo Long khủng bố, nó trông thấy Cổ Trần đi ra lập tức mở hai mắt, lộ ra vẻ nịnh nọt.
- Chủ nhân, ngài muốn ra ngoài sao?
Bạo Long nịnh nọt.
Biểu lộ của gia hỏa này khiến Cổ Trần im lặng, trong lòng tự nhủ, dù sao ngươi cũng đã từng là bá chủ trên Địa Cầu, Man Hoang Bạo Long, vì sao lại biến thành bộ dạng này?
Có chút khí phách được không?
Bạo Long cũng rất bất đắc dĩ, mạng nhỏ của nó nằm trong tay Cổ Trần, không lấy lòng, chẳng lẽ phản kháng, nó vẫn chưa có sống đủ đây này.
Phía trên Thanh Đồng điện, có một con rồng sợ sệt, toàn thân đen nhánh, thân thể dài đến hai mươi lăm thước, sải cánh ba mươi thước.
Đó là một đầu Phi Long màu đen, nó là con mạnh mẽ nhất trong ba đầu Phi long lấy được từ chỗ Thú nhân tộc, bị Cổ Trần thu làm tọa kỵ.
Mặt đất có Bạo Long và Bạch Hổ là bá chủ lục địa, trên bầu trời có một đầu Song Túc Phi Long có huyết mạch Ma Long.
- Ngao!
Đột nhiên, Phi Long nâng thân thể to lớn lên hét một tiếng với bầu trời, long uy tràn ngập.
Bạo Long cũng ngửa đầu nổi giận gầm lên một tiếng, đưa ra cảnh cáo.
Sau một khắc, chỉ thấy một con Sư Thứu nhanh chóng bay tới, hạ xuống, con Sư Thứu kia run lẩy bẩy, không dám vọng động.
Nó bị hai cỗ long uy chấn nhiếp, tự nhiên hoảng sợ.
Đáng thương Sư Thứu bị dọa phát sợ.
- Thu hồi long uy, đừng hù dọa nó.
Cổ Trần bất mãn quát lớn một tiếng.
Bạo Long, Phi Long cùng nhau thu hồi long uy, thành thành thật thật nằm sấp xuống.
- Tham kiến tộc trưởng!
Lúc này, một tên chiến sĩ từ phía trên Sư Thứu nhảy xuống, bước nhanh về phía trước quỳ xuống.
Đây là một tên trinh sát, chuyên phụ trách tìm hiểu tình báo cho bộ lạc.
- Chuyện gì?
Cổ Trần khẽ vuốt cằm hỏi.
Chỉ thấy tên trinh sát kia cung kính báo cáo:
- Tộc trưởng, chúng ta phát hiện bên ngoài bộ lạc phía Đông Nam ba trăm dặm có một nhóm lớn người những bộ lạc khác đang đến gần.
- Mà đằng sau những người này, còn có một chi kỵ binh dị tộc đang đuổi giết bọn họ.
Trinh sát nói xong lẳng lặng cúi đầu, chờ đợi mệnh lệnh.
- Hẳn là tộc nhân chạy nạn, bị dị tộc truy sát?
Cổ Trần nghe xong lông mày cau lại, trong lòng nghĩ đến một cái khả năng, rất có thể những người này là tộc nhân của các bộ lạc còn lại chạy nạn ra khỏi Bách Man sơn.
Về phần dị tộc truy sát, không cần phải nói, khẳng định là có dị tộc muốn đuổi tận giết tuyệt.
- Truyền lệnh Hắc Thổ, chỉ huy Long Kỵ theo ta đi cứu người!
Cổ Trần nhanh chóng hạ lệnh, nói xong bóng người bay lên không trung, Phi Long trên nóc Thanh Đồng điện vỗ cánh nhảy lên, vừa vặn chở Cổ Trần bay đi.
- Ngao, chủ nhân, còn có ta đây.
Bạo Long không nhịn được, lại bị gia hỏa mọc cánh kia đoạt trước, nhất thời ngao ngao kêu to, phi nước đại đuổi tới.
Về phần Bạch Hổ, nó nhìn thẳng lên, rất muốn đi theo nhưng cuối cùng vẫn thành thành thật thật nằm sấp xuống, chủ nhân không phân phó tự nhiên nó không dám đi theo.
Trên bình nguyên bên ngoài bộ lạc ba trăm dặm, có một đám nhân tộc mang nhà mang người chạy nạn tới.
Bọn họ có người khoác da thú, có người mặc đồng giáp rách nát, trên thân còn có vài vết máu lưu lại.
Đám người này, ai cũng vẻ mặt bi thương, thần sắc bối rối, trong mắt lộ ra hoảng sợ cùng tuyệt vọng, dường như không nhìn thấy một tia hi vọng.
Trong bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, túm năm tụm ba vào một chỗ, không ngừng bỏ chạy về phía trước, tốc độ càng ngày càng chậm.
Nhìn sơ qua, ít nhất cũng có mấy vạn người cùng chạy nạn, tất cả đều là những người còn sống sót của các bộ lạc trong Bách Man sơn bị huyết tẩy trốn tới, nguyên một đám tụ tập cùng nhau chạy nạn.
Thế nhưng nhìn tình huống của bọn họ rất không ổn, ai ai tinh thần cũng uể oải, lòng bàn chân phù phiếm, bộ dạng hữu khí vô lực, hiển nhiên là đói bụng đã lâu.
Cộng thêm trốn tránh dị tộc truy sát, tinh thần căng thẳng, không được nghỉ ngơi thật tốt, nên không có tinh thần, ngược lại suy yếu không còn chút sức lực nào.
- Mau trốn, dị tộc đuổi tới rồi.
Đột nhiên có người hoảng sợ kêu to, mấy vạn người điên cuồng chạy trốn như ong vỡ tổ, giống như lại có sức lực.
Trước sống chết, con người luôn có thể bộc phát ra một ít tiềm lực, nhưng đối với dị tộc đuổi giết mà nói căn bản không có gì khác nhau.
Ầm ầm...
Phía sau có một đội kỵ binh Kim tộc tinh nhuệ, từng tên cưỡi Kim Giáp Thú cao lớn chạy như bay đến, hơn nữa số lượng không ít, chừng một ngàn người.
Tốc độ bọn chúng nhanh như gió, một đường đuổi theo từ phía sau.
Người cầm đầu là một tên nam tử Kim tộc, khí tức hùng hậu, trong tay cầm theo một cây kim sắc chiến thương, phía trên còn có từng giọt huyết dịch lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.