Chương 437:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Đội kỵ binh này đằng đằng sát khí đuổi theo, nhìn mấy vạn nhân tộc chạy nạn phía trước, từng tên lộ ra vẻ khát máu.
- Phía trước có mấy chục ngàn đồ ăn, tiến lên, giết một lần, rồi bắt tất cả về làm lương thực.
Tên tướng lĩnh Kim tộc kia nhe răng cười lớn một tiếng, cưỡi Kim Giáp Thú gia tốc vọt tới, hơn một ngàn kỵ binh Kim tộc ầm ầm gia tốc, đinh tai nhức óc.
Tình cảnh này, dọa cho mấy chục ngàn người đang chạy nạn sợ hãi, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Mặc dù nhìn mấy vạn nhân tộc rất nhiều, nhiều hơn so với một ngàn kỵ binh Kim tộc, nhưng không ai có thể chống lại những kỵ binh này.
Không nói thực lực cách xa, mà đại đa số bọn họ đều là người già trẻ con và phụ nữ, hơn phân nửa thanh niên trai tráng còn lại đều đã chết ở dưới sự thanh tẩy của dị tộc.
Bọn họ có thể chạy trốn là do các tộc nhân liều chết đổi lấy cơ hội, nhưng không nghĩ tới dị tộc vẫn không có ý định buông tha cho bọn họ.
Ngược lại muốn đuổi tận giết tuyệt.
- Xong!
- Chúng ta không trốn được rồi.
Có người đau khổ gào thét, tràn đầy sự tức giận và không cam lòng.
Một số thanh niên trai tráng lộ vẻ tuyệt vọng, tức giận, một số người nắm lấy các loại vũ khí thô sơ như xương cốt, đồ đá.
- Các tộc nhân, chúng ta liều mạng với bọn chúng.
Đột nhiên, có một người đàn ông khôi ngô, trên người mặc da thú rách nát, thần sắc mỏi mệt lại nổi giận gầm lên một tiếng, nắm lấy một cây Cốt Mâu to lớn đứng dậy.
Mắt thấy kỵ binh Kim tộc đuổi theo, trốn cũng không thoát, vậy không bằng mạnh mẽ phản kháng, liều mạng một lần khả năng còn có một đường sinh cơ.
- Một ngàn kỵ binh Kim tộc, liều mạng!
- Giết một tên đủ vốn!
Rốt cục, có không ít đàn ông chạy nạn ào ào ngừng lại, mỗi người quơ lấy binh khí, chuẩn bị liều chết chống cự.
Càng ngày có càng nhiều người hội tụ, đứng lại một chỗ, chuẩn bị liều mạng một lần, giết một tên đủ vốn.
Trong mấy chục ngàn người chạy nạn, chỉ có hai ba ngàn người đứng ra, phần lớn là thanh niên trai tráng, thậm chí có cả ông già cũng cầm theo binh khí.
- Những người khác, chạy mau!
Người đàn ông khôi ngô gầm thét, bảo người khác mau trốn, thừa cơ hội trốn thật xa, bọn họ liều chết tranh thủ một chút thời gian chắc chắn sẽ có chút hi vọng.
- Trốn đi!
- Các ngươi mau trốn đi!
- Tại sao lại không đi?
Nhưng sau một khắc, đám người vốn sợ hãi chạy nạn lại yên tĩnh, vậy mà không trốn nữa.
Nguyên một đám nam nữ lão ấu, lộ ra vẻ bi thương cùng tuyệt vọng, trong mắt không có hi vọng, đúng vậy, bọn họ đã không có sức lực để tiếp tục chạy trốn.
Mấy ngày không được ăn no, càng không được nghỉ ngơi tốt, thể lực đã sớm đến cực hạn, ai có thể chạy trốn khỏi kỵ binh dị tộc truy sát chứ?
Mang nhà mang người, làm sao trốn?
- Cùng nhau liều mạng!
- Chúng ta chết cũng muốn kéo một tên dị tộc xuống Địa Ngục.
Có lão nhân hét lớn, cho dù sức lực suy yếu, cũng kích phát ra một cỗ tử chí, đã vô vọng chạy trốn vậy không bằng liều chết một phen.
Mấy vạn người tụ họp cùng một chỗ, mặc dù tất cả đều là người già, phụ nữ và trẻ em, nhưng đã trốn không thoát, vậy thì dũng cảm đứng ra, cùng nhau đối mặt một khắc cuối cùng.
- Tiểu tử, cầm vũ khí lên, giết dị tộc!
Một bà lão cầm Thạch Mâu đưa cho một bé trai khoảng chừng tám tuổi, vẻ mặt quyết tuyệt.
- Nếu các ngươi không chết, ngày sau nhất định phải giết hết dị tộc, báo thù cho chúng ta.
Lần lượt phụ nữ, trẻ con, cầm lấy binh khí, ưỡn ngực, một cỗ nhiệt huyết dâng lên, cả đám hội tụ vào một chỗ.
Tất cả mọi người, trừ đứa bé không cách nào đi bộ ra, thì những người khác đều cầm lấy vũ khí, Mộc Thương, Mộc Đao, Thạch Khí, Cốt Khí chuẩn bị chém giết.
- Hỡi các tộc nhân, trước thời khắc sống còn, chúng ta đã không sống nổi nữa vậy thì giết một tên đủ vốn!
- Giết dị tộc!
- Giết dị tộc!
Từng tiếng hét lớn, càng ngày càng vang dội, thanh thế cuồn cuộn hội tụ, mấy chục ngàn nhân tộc chạy nạn vậy mà bộc phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt hơn một ngàn kỵ binh Kim tộc, khiến chúng hết sức kinh ngạc.
- Đám sâu kiến nhân tộc này, vậy mà còn dám phản kháng?
Tướng lĩnh Kim tộc hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường, con kiến hôi chính là con kiến hôi, cho dù số lượng có nhiều hơn, phản kháng cũng vô dụng, không chịu nổi một kích.
- Tiến lên, giết hết bọn chúng!
Tướng lĩnh Kim tộc cười gằn hạ lệnh, một ngàn kỵ binh xung phong, tăng thêm tốc độ, thanh âm cuồn cuộn như sấm, chấn nhiếp nhân tâm.
Một ngàn kỵ binh xung phong, nhìn vô cùng doạ người.
- Phía trước có mấy chục ngàn đồ ăn, tiến lên, giết một lần, rồi bắt tất cả về làm lương thực.
Tên tướng lĩnh Kim tộc kia nhe răng cười lớn một tiếng, cưỡi Kim Giáp Thú gia tốc vọt tới, hơn một ngàn kỵ binh Kim tộc ầm ầm gia tốc, đinh tai nhức óc.
Tình cảnh này, dọa cho mấy chục ngàn người đang chạy nạn sợ hãi, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Mặc dù nhìn mấy vạn nhân tộc rất nhiều, nhiều hơn so với một ngàn kỵ binh Kim tộc, nhưng không ai có thể chống lại những kỵ binh này.
Không nói thực lực cách xa, mà đại đa số bọn họ đều là người già trẻ con và phụ nữ, hơn phân nửa thanh niên trai tráng còn lại đều đã chết ở dưới sự thanh tẩy của dị tộc.
Bọn họ có thể chạy trốn là do các tộc nhân liều chết đổi lấy cơ hội, nhưng không nghĩ tới dị tộc vẫn không có ý định buông tha cho bọn họ.
Ngược lại muốn đuổi tận giết tuyệt.
- Xong!
- Chúng ta không trốn được rồi.
Có người đau khổ gào thét, tràn đầy sự tức giận và không cam lòng.
Một số thanh niên trai tráng lộ vẻ tuyệt vọng, tức giận, một số người nắm lấy các loại vũ khí thô sơ như xương cốt, đồ đá.
- Các tộc nhân, chúng ta liều mạng với bọn chúng.
Đột nhiên, có một người đàn ông khôi ngô, trên người mặc da thú rách nát, thần sắc mỏi mệt lại nổi giận gầm lên một tiếng, nắm lấy một cây Cốt Mâu to lớn đứng dậy.
Mắt thấy kỵ binh Kim tộc đuổi theo, trốn cũng không thoát, vậy không bằng mạnh mẽ phản kháng, liều mạng một lần khả năng còn có một đường sinh cơ.
- Một ngàn kỵ binh Kim tộc, liều mạng!
- Giết một tên đủ vốn!
Rốt cục, có không ít đàn ông chạy nạn ào ào ngừng lại, mỗi người quơ lấy binh khí, chuẩn bị liều chết chống cự.
Càng ngày có càng nhiều người hội tụ, đứng lại một chỗ, chuẩn bị liều mạng một lần, giết một tên đủ vốn.
Trong mấy chục ngàn người chạy nạn, chỉ có hai ba ngàn người đứng ra, phần lớn là thanh niên trai tráng, thậm chí có cả ông già cũng cầm theo binh khí.
- Những người khác, chạy mau!
Người đàn ông khôi ngô gầm thét, bảo người khác mau trốn, thừa cơ hội trốn thật xa, bọn họ liều chết tranh thủ một chút thời gian chắc chắn sẽ có chút hi vọng.
- Trốn đi!
- Các ngươi mau trốn đi!
- Tại sao lại không đi?
Nhưng sau một khắc, đám người vốn sợ hãi chạy nạn lại yên tĩnh, vậy mà không trốn nữa.
Nguyên một đám nam nữ lão ấu, lộ ra vẻ bi thương cùng tuyệt vọng, trong mắt không có hi vọng, đúng vậy, bọn họ đã không có sức lực để tiếp tục chạy trốn.
Mấy ngày không được ăn no, càng không được nghỉ ngơi tốt, thể lực đã sớm đến cực hạn, ai có thể chạy trốn khỏi kỵ binh dị tộc truy sát chứ?
Mang nhà mang người, làm sao trốn?
- Cùng nhau liều mạng!
- Chúng ta chết cũng muốn kéo một tên dị tộc xuống Địa Ngục.
Có lão nhân hét lớn, cho dù sức lực suy yếu, cũng kích phát ra một cỗ tử chí, đã vô vọng chạy trốn vậy không bằng liều chết một phen.
Mấy vạn người tụ họp cùng một chỗ, mặc dù tất cả đều là người già, phụ nữ và trẻ em, nhưng đã trốn không thoát, vậy thì dũng cảm đứng ra, cùng nhau đối mặt một khắc cuối cùng.
- Tiểu tử, cầm vũ khí lên, giết dị tộc!
Một bà lão cầm Thạch Mâu đưa cho một bé trai khoảng chừng tám tuổi, vẻ mặt quyết tuyệt.
- Nếu các ngươi không chết, ngày sau nhất định phải giết hết dị tộc, báo thù cho chúng ta.
Lần lượt phụ nữ, trẻ con, cầm lấy binh khí, ưỡn ngực, một cỗ nhiệt huyết dâng lên, cả đám hội tụ vào một chỗ.
Tất cả mọi người, trừ đứa bé không cách nào đi bộ ra, thì những người khác đều cầm lấy vũ khí, Mộc Thương, Mộc Đao, Thạch Khí, Cốt Khí chuẩn bị chém giết.
- Hỡi các tộc nhân, trước thời khắc sống còn, chúng ta đã không sống nổi nữa vậy thì giết một tên đủ vốn!
- Giết dị tộc!
- Giết dị tộc!
Từng tiếng hét lớn, càng ngày càng vang dội, thanh thế cuồn cuộn hội tụ, mấy chục ngàn nhân tộc chạy nạn vậy mà bộc phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt hơn một ngàn kỵ binh Kim tộc, khiến chúng hết sức kinh ngạc.
- Đám sâu kiến nhân tộc này, vậy mà còn dám phản kháng?
Tướng lĩnh Kim tộc hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường, con kiến hôi chính là con kiến hôi, cho dù số lượng có nhiều hơn, phản kháng cũng vô dụng, không chịu nổi một kích.
- Tiến lên, giết hết bọn chúng!
Tướng lĩnh Kim tộc cười gằn hạ lệnh, một ngàn kỵ binh xung phong, tăng thêm tốc độ, thanh âm cuồn cuộn như sấm, chấn nhiếp nhân tâm.
Một ngàn kỵ binh xung phong, nhìn vô cùng doạ người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.