Chương 492:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Tin tức này truyền ra, nhất thời dẫn nổ các tộc Bách Man sơn, cám đám trầm mặc, hoàn toàn bị tin tức này làm cho ngơ ngác.
Mấy chục vạn liên quân tam tộc, lại bị một cái bộ lạc nhân tộc đánh bại, bốn mươi vị cao thủ Chiến Thể đại thành bị giết chết toàn bộ, không chừa một ai.
Dù như thế nào cũng giống như đang nghe thiên thư, không thể tin được, không người dám tin.
Nhưng sự thật chính là như vậy, không cho phép các tộc không tin, bởi vì người trông giữ mệnh bài cao tầng của tam đại chủng tộc Thú nhân, Thạch tộc, Kim tộc phát hiện, mười cái mệnh bài cao thủ Chiến Thể đại thành của mỗi tộc đều vỡ nát.
- Nói cho bản vương biết, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Bên trong cung điện Bỉ Mông vương sào huyệt Thú nhân tộc, có một bóng người khủng bố ngồi ở trên vương tọa, toàn thân lộ ra áp lực đáng sợ.
Hắn là tộc trưởng Thú nhân, Mông Liệt.
Mông Liệt đang bế quan niết bàn, đột nhiên bị người đánh thức, hắn phân ra một đạo hóa thân đi ra, kết quả nghe được một cái tin tức rung động.
Tát Mãn tế tự và cả mười tám vị cường giả Chiến Thể đại thành Thú nhân tộc đều ngã xuống, không còn một mống.
Mười năm vạn đại quân mang theo, chỉ trốn về được hơn một vạn người, ba trăm đầu Cự ma trong đó không có con nào về được, ba nghìn Mãnh Tượng chỉ chạy về được mấy chục con, Phi Long thì được hơn một trăm con.
Có thể nói trận chiến này tổn thất nặng nề, chuyện làm cho Mông Liệt không thể tiếp nhận chính là Tát Mãn tế tự cùng mười tám vị cường giả Thú nhân toàn bộ vẫn diệt.
Ngươi nói chết nhiều Thú nhân bình thường cũng không là cái gì, nhưng chết mất gần một nửa cường giả, ngay cả Tát Mãn tế tự duy nhất cũng chết.
Đây chính là người mạnh mẽ nhất Thú nhân tộc trừ hắn ra, cường giả chỉ kém một chút nữa là có thể bước vào Niết Bàn cảnh lại chết như vậy.
Có thể nói trong lòng Mông Liệt vừa tức giận vừa sợ, làm sao nhân tộc Bách Man sơn lại có khả năng bực này?
Một đám cao tầng Thú nhân quỳ trong đại điện, run lẩy bẩy, không một ai dám mở miệng, hít thở, ngẩng đầu.
Lửa giận trong lòng Mông Liệt hừng hực, suýt chút bị tức hộc máu.
- Phế vật, đều là một đám phế vật.
Hắn tức giận gào thét, khí tức bùng nổ, rất muốn đập chết đám phế vật này, nhưng không thể làm, bởi vì Thú nhân đa tổn thất đủ lớn rồi.
Nếu thật sự giết nữa thì sẽ không còn ai, cho dù trong lòng tràn ngập lửa giận cũng phải cố gắng áp chế, hận không thể lập tức xuất quan đi tiêu diệt cái bộ lạc nhân tộc này.
- Tộc trưởng, bây giờ nên làm gì?
Một tên Thú nhân nơm nớp lo sợ hỏi thăm.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, Mông Liệt trầm mặc một chút, mới lạnh giọng nói:
- Truyền lệnh các quân đoàn, thu hẹp vòng phòng ngự, quay trở về, tất cả chờ bản vương xuất quan lại nói.
Hắn vứt xuống một câu nói, dứt khoát đứng dậy biến mất ở trong đại điện.
Mông Liệt không có tức giận xuất quan, bởi vì hắn đã sắp đột phá hàng rào, sắp niết bàn thành công, không có khả năng bởi vì chuyện này mà từ bỏ như vậy.
Trước đó, xem như ba con trai chết cũng chưa từng xuất hiện, huống chi là lần này, tức giận vẫn bị hắn đè xuống, toàn tâm đột phá tu vi.
Chỉ cần niết bàn thành công, trở thành Vương giả một phương, là có thể mang theo thế lực hành động một lần trở thành một cái Vương tộc.
Về phần nhân tộc, chờ thành tựu Niết Bàn Vương giả, sẽ chậm rãi tiêu diệt cũng không muộn.
...
Lúc này, trong sào huyệt Thạch tộc cũng có một bầu không khí ngưng trọng.
Toàn bộ trên dưới Thạch tộc thất thanh, không có người kêu gào, càng không ai lên tiếng, bởi vì bọn họ đều bị tin tức kia làm rung động thật sâu.
Tất cả đều ngơ ngác, mười lăm vạn đại quân tinh nhuệ, liên hợp đại quân hai tộc còn lại và mười vị cường giả mạnh mẽ trong tộc rời núi, vẫn thảm bại.
Tin tức này lập tức đánh tan lòng tin của vô số tộc nhân Thạch tộc, tâm lý cao ngạo càng bị một kích tan vỡ.
Nhân tộc bắt đầu quật khởi, tam tộc liên hợp mấy chục vạn đại quân, bốn mươi tên cường giả liên thủ vậy mà vẫn thua trong tay một cái bộ lạc nhân tộc.
Chuyện này truyền đi thật không ai dám tin.
- Đều không có gì nói sao?
Bên trong Thạch điện, Thạch Nhân Vương âm trầm nhìn chằm chằm vào cao tầng Thạch tộc, đã thiếu đi một nửa so với trước đó, hao tổn mười cường giả, nên hiện tại chỉ có mười hai cao thủ Chiến Thể đại thành.
Toàn bộ trên dưới Thạch tộc ai oán một mảnh, lòng người bàng hoàng.
Mười cao thủ cứ như vậy mất đi, khiến Thạch tộc thương cân động cốt, hao tổn hơn phân nửa chiến lực cao tầng, chuyện này có chút hoảng rồi.
Thạch Nhân Vương càng tức giận không nhịn nổi, suýt chút bạo tẩu, còn may là nhẫn nại được.
Mấy chục vạn liên quân tam tộc, lại bị một cái bộ lạc nhân tộc đánh bại, bốn mươi vị cao thủ Chiến Thể đại thành bị giết chết toàn bộ, không chừa một ai.
Dù như thế nào cũng giống như đang nghe thiên thư, không thể tin được, không người dám tin.
Nhưng sự thật chính là như vậy, không cho phép các tộc không tin, bởi vì người trông giữ mệnh bài cao tầng của tam đại chủng tộc Thú nhân, Thạch tộc, Kim tộc phát hiện, mười cái mệnh bài cao thủ Chiến Thể đại thành của mỗi tộc đều vỡ nát.
- Nói cho bản vương biết, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Bên trong cung điện Bỉ Mông vương sào huyệt Thú nhân tộc, có một bóng người khủng bố ngồi ở trên vương tọa, toàn thân lộ ra áp lực đáng sợ.
Hắn là tộc trưởng Thú nhân, Mông Liệt.
Mông Liệt đang bế quan niết bàn, đột nhiên bị người đánh thức, hắn phân ra một đạo hóa thân đi ra, kết quả nghe được một cái tin tức rung động.
Tát Mãn tế tự và cả mười tám vị cường giả Chiến Thể đại thành Thú nhân tộc đều ngã xuống, không còn một mống.
Mười năm vạn đại quân mang theo, chỉ trốn về được hơn một vạn người, ba trăm đầu Cự ma trong đó không có con nào về được, ba nghìn Mãnh Tượng chỉ chạy về được mấy chục con, Phi Long thì được hơn một trăm con.
Có thể nói trận chiến này tổn thất nặng nề, chuyện làm cho Mông Liệt không thể tiếp nhận chính là Tát Mãn tế tự cùng mười tám vị cường giả Thú nhân toàn bộ vẫn diệt.
Ngươi nói chết nhiều Thú nhân bình thường cũng không là cái gì, nhưng chết mất gần một nửa cường giả, ngay cả Tát Mãn tế tự duy nhất cũng chết.
Đây chính là người mạnh mẽ nhất Thú nhân tộc trừ hắn ra, cường giả chỉ kém một chút nữa là có thể bước vào Niết Bàn cảnh lại chết như vậy.
Có thể nói trong lòng Mông Liệt vừa tức giận vừa sợ, làm sao nhân tộc Bách Man sơn lại có khả năng bực này?
Một đám cao tầng Thú nhân quỳ trong đại điện, run lẩy bẩy, không một ai dám mở miệng, hít thở, ngẩng đầu.
Lửa giận trong lòng Mông Liệt hừng hực, suýt chút bị tức hộc máu.
- Phế vật, đều là một đám phế vật.
Hắn tức giận gào thét, khí tức bùng nổ, rất muốn đập chết đám phế vật này, nhưng không thể làm, bởi vì Thú nhân đa tổn thất đủ lớn rồi.
Nếu thật sự giết nữa thì sẽ không còn ai, cho dù trong lòng tràn ngập lửa giận cũng phải cố gắng áp chế, hận không thể lập tức xuất quan đi tiêu diệt cái bộ lạc nhân tộc này.
- Tộc trưởng, bây giờ nên làm gì?
Một tên Thú nhân nơm nớp lo sợ hỏi thăm.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, Mông Liệt trầm mặc một chút, mới lạnh giọng nói:
- Truyền lệnh các quân đoàn, thu hẹp vòng phòng ngự, quay trở về, tất cả chờ bản vương xuất quan lại nói.
Hắn vứt xuống một câu nói, dứt khoát đứng dậy biến mất ở trong đại điện.
Mông Liệt không có tức giận xuất quan, bởi vì hắn đã sắp đột phá hàng rào, sắp niết bàn thành công, không có khả năng bởi vì chuyện này mà từ bỏ như vậy.
Trước đó, xem như ba con trai chết cũng chưa từng xuất hiện, huống chi là lần này, tức giận vẫn bị hắn đè xuống, toàn tâm đột phá tu vi.
Chỉ cần niết bàn thành công, trở thành Vương giả một phương, là có thể mang theo thế lực hành động một lần trở thành một cái Vương tộc.
Về phần nhân tộc, chờ thành tựu Niết Bàn Vương giả, sẽ chậm rãi tiêu diệt cũng không muộn.
...
Lúc này, trong sào huyệt Thạch tộc cũng có một bầu không khí ngưng trọng.
Toàn bộ trên dưới Thạch tộc thất thanh, không có người kêu gào, càng không ai lên tiếng, bởi vì bọn họ đều bị tin tức kia làm rung động thật sâu.
Tất cả đều ngơ ngác, mười lăm vạn đại quân tinh nhuệ, liên hợp đại quân hai tộc còn lại và mười vị cường giả mạnh mẽ trong tộc rời núi, vẫn thảm bại.
Tin tức này lập tức đánh tan lòng tin của vô số tộc nhân Thạch tộc, tâm lý cao ngạo càng bị một kích tan vỡ.
Nhân tộc bắt đầu quật khởi, tam tộc liên hợp mấy chục vạn đại quân, bốn mươi tên cường giả liên thủ vậy mà vẫn thua trong tay một cái bộ lạc nhân tộc.
Chuyện này truyền đi thật không ai dám tin.
- Đều không có gì nói sao?
Bên trong Thạch điện, Thạch Nhân Vương âm trầm nhìn chằm chằm vào cao tầng Thạch tộc, đã thiếu đi một nửa so với trước đó, hao tổn mười cường giả, nên hiện tại chỉ có mười hai cao thủ Chiến Thể đại thành.
Toàn bộ trên dưới Thạch tộc ai oán một mảnh, lòng người bàng hoàng.
Mười cao thủ cứ như vậy mất đi, khiến Thạch tộc thương cân động cốt, hao tổn hơn phân nửa chiến lực cao tầng, chuyện này có chút hoảng rồi.
Thạch Nhân Vương càng tức giận không nhịn nổi, suýt chút bạo tẩu, còn may là nhẫn nại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.