Chương 571:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Con át chủ bài cuối cùng của Kim tộc, là một lão già đã đạt đến nửa bước Niết Bàn, nhưng mà lão ta đang dần dần già đi.
Thọ nguyên của hắn không còn nhiều, không Niết Bàn thành công, chỉ có thể kẹt cả đời ở chỗ này, đối mặt với cục diện hiện giờ, trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
- Triệu tập tất cả tộc nhân, tụ tập trong hang ổ, ta nghĩ cách liên hệ với thượng tầng của bổn tộc.
Lão già kia mở miệng, đưa ra quyết định cuối cùng, triệu tập tất cả thành viên của Kim tộc đang ở bên ngoài quay về tiến hành phòng vệ.
...
Một bên khác, trong nội bộ Thạch tộc, bầu không khí cũng rất nặng nề.
Cả Thạch tộc từ trên xuống dưới đều sống trong lo âu, sợ hãi, giống như sắp phát nổ, tất cả người trong Thạch tộc đều chịu áp lực nặng nề, giống như bị một ngọn núi lớn đè lên, ép bọn họ sắp không thở nổi.
- Vương của chúng ta, đã vẫn lạc.
Bên trong Thạch điện, một đám tầng gặp của Thạch tộc cao đang cùng nhau thảo luận điều gì đó.
Ngồi ở ghế chỉ huy là một cái lão già tiều tụy màu xám trắng, da thịt trên người hắn giống như bị bao phủ bởi một tầng bột đá rất dạy, chỉ cần khẽ động đậy thôi, vô số bụi bặm lập tức rơi xuống.
Hắn ta đã quá già rồi, ria mép bạc phơ dài chấm đất, cả người nhìn giống như sắp về với đất mẹ, nhưng không ai dám xem thường hắn ta.
Bởi vì hiện giờ hắn là con át chủ bài cuối cùng của Thạch, một lão Thạch Nhân nửa bước Niết Bàn thọ nguyên khô kiệt, đã sống rất lâu.
Lần này tộc trưởng vẫn lạc, hắn ta không thể không phá đất chui lên, tọa trấn Thạch tộc, trấn an lòng người, thu nạp vô số Thạch tộc ở bên ngoài quay về đại bản doanh để phòng ngự.
Từ khi tin tức Thú nhân tộc bị diệt truyền đến, tất cả mọi người trong Thạch tộc đều chấn động, Thạch Nhân Vương vẫn lạc càng khiết đám người của Thạch tộc rung động hơn, già trẻ lớn bé đều sợ hãi.
- Đại trưởng lão, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một tên Đại tướng của Thạch tộc lo lắng hỏi.
Sau đó tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thạch nhân sắp chết già kia.
- Haiz!
Hắn ta khẽ thở dài một tiếng, nặng nề nói:
- Nhân tộc dang bừng bừng khí thế, cái tên Cổ Trần, Hung Ma của Nhân tộc kia hung danh hiển hách, ai có thể ngăn cản được hắn?
- Không ngờ, lão phu ngủ say vô số năm, vậy mà sau khi tỉnh dậy lại phải nhìn thấy cảnh này, chẳng lẽ Thạch tộc chúng ta thật sự sẽ bị diệt vong ở Bách Man sơn sao?
Lão Thạch nhân già nua kia chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, trong những lời ấy đều lộ ra vẻ bi thương.
Mối nguy của Thạch tộc đang ở ngay trước mắt, nếu để Cổ Trần tiêu hóa xong thành quả trận chiến đấu kia, vậy thì sau đó sẽ đến lượt Thạch tộc và Kim tộc.
- Ta sẽ dùng huyết mạch bí thuật truyền tin về bổn tộc, tin tưởng không lâu sau bổn tộc sẽ phái cường giả đến chém giết Hung Ma Nhân tộc kia.
Hắn cất giọng trầm trầm nói.
Lão Thạch Nhân già sắp chết này, muốn dùng huyết mạch bí thuật truyền tin cho bổn tộc cấp cao, hắn nghĩ sau khi nhận được tin tức không lâu, sẽ có cường giả Thạch tộc hạ xuống Bách Man sơn.
- Hiện giờ, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt đại bản doanh, đợi bổn tộc phái người tới giúp đỡ là được.
Nói xong Lão Thạch Nhân run rẩy đứng dậy rời khỏi đó, để lại một đám trưởng lão của Thạch tộc nhìn nhau, trong mắt lộ ra một vẻ vui mừng, bọn họ được cứu rồi.
Người của bổn tộc cấp cao tới, đại biểu cho việc bọn họ được cứu rồi.
Trong Bách Man sơn, phạm vi mười vạn dặm xung quanh, các bộ tộc nhỏ còn, sinh vật sống rải rác đều đã nghe được tin tức chấn động này.
Tin tức Thú nhân tộc diệt vong, Vương giả tam tộc liên tiếp vẫn lạc, nổ tung cả Bách Man sơn.
- Thời thế thay đổi rồi!
- Thú nhân tộc diệt vong, những kẻ từng là bá chủ của Bách Man sơn đã vẫn lạc.
Bên trong Rừng sâu núi thẳm, một đám Hắc Thử đang tụ tập lại với nhau, nghị luận về tin tức này.
Bọn chúng chỉ là một nhánh tiểu tộc, Lân Thử nhất tộc, sống dựa vào cường tộc khác, trước đó bọn chúng dựa vào Lang tộc.
Sau khi Lang tộc bị diệt, có một phần Lang tộc đã trốn vào trong núi sâu, Lân Thử nhất tộc cũng nhân cơ hội đó thoát khỏi sự áp bức nô dịch của Lang tộc.
- Lang tộc vừa bị diệt, tiếp đến là Xà tộc bị diệt, bây giờ lại đến lượt sào huyệt Thú nhân bị diệt.
Một con Lân Thử màu đen có hình thể giống như con voi, tựa vào một tảng đá lớn, đôi mắt màu hồng lóe ra một tia hoảng sợ.
Thọ nguyên của hắn không còn nhiều, không Niết Bàn thành công, chỉ có thể kẹt cả đời ở chỗ này, đối mặt với cục diện hiện giờ, trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
- Triệu tập tất cả tộc nhân, tụ tập trong hang ổ, ta nghĩ cách liên hệ với thượng tầng của bổn tộc.
Lão già kia mở miệng, đưa ra quyết định cuối cùng, triệu tập tất cả thành viên của Kim tộc đang ở bên ngoài quay về tiến hành phòng vệ.
...
Một bên khác, trong nội bộ Thạch tộc, bầu không khí cũng rất nặng nề.
Cả Thạch tộc từ trên xuống dưới đều sống trong lo âu, sợ hãi, giống như sắp phát nổ, tất cả người trong Thạch tộc đều chịu áp lực nặng nề, giống như bị một ngọn núi lớn đè lên, ép bọn họ sắp không thở nổi.
- Vương của chúng ta, đã vẫn lạc.
Bên trong Thạch điện, một đám tầng gặp của Thạch tộc cao đang cùng nhau thảo luận điều gì đó.
Ngồi ở ghế chỉ huy là một cái lão già tiều tụy màu xám trắng, da thịt trên người hắn giống như bị bao phủ bởi một tầng bột đá rất dạy, chỉ cần khẽ động đậy thôi, vô số bụi bặm lập tức rơi xuống.
Hắn ta đã quá già rồi, ria mép bạc phơ dài chấm đất, cả người nhìn giống như sắp về với đất mẹ, nhưng không ai dám xem thường hắn ta.
Bởi vì hiện giờ hắn là con át chủ bài cuối cùng của Thạch, một lão Thạch Nhân nửa bước Niết Bàn thọ nguyên khô kiệt, đã sống rất lâu.
Lần này tộc trưởng vẫn lạc, hắn ta không thể không phá đất chui lên, tọa trấn Thạch tộc, trấn an lòng người, thu nạp vô số Thạch tộc ở bên ngoài quay về đại bản doanh để phòng ngự.
Từ khi tin tức Thú nhân tộc bị diệt truyền đến, tất cả mọi người trong Thạch tộc đều chấn động, Thạch Nhân Vương vẫn lạc càng khiết đám người của Thạch tộc rung động hơn, già trẻ lớn bé đều sợ hãi.
- Đại trưởng lão, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một tên Đại tướng của Thạch tộc lo lắng hỏi.
Sau đó tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thạch nhân sắp chết già kia.
- Haiz!
Hắn ta khẽ thở dài một tiếng, nặng nề nói:
- Nhân tộc dang bừng bừng khí thế, cái tên Cổ Trần, Hung Ma của Nhân tộc kia hung danh hiển hách, ai có thể ngăn cản được hắn?
- Không ngờ, lão phu ngủ say vô số năm, vậy mà sau khi tỉnh dậy lại phải nhìn thấy cảnh này, chẳng lẽ Thạch tộc chúng ta thật sự sẽ bị diệt vong ở Bách Man sơn sao?
Lão Thạch nhân già nua kia chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, trong những lời ấy đều lộ ra vẻ bi thương.
Mối nguy của Thạch tộc đang ở ngay trước mắt, nếu để Cổ Trần tiêu hóa xong thành quả trận chiến đấu kia, vậy thì sau đó sẽ đến lượt Thạch tộc và Kim tộc.
- Ta sẽ dùng huyết mạch bí thuật truyền tin về bổn tộc, tin tưởng không lâu sau bổn tộc sẽ phái cường giả đến chém giết Hung Ma Nhân tộc kia.
Hắn cất giọng trầm trầm nói.
Lão Thạch Nhân già sắp chết này, muốn dùng huyết mạch bí thuật truyền tin cho bổn tộc cấp cao, hắn nghĩ sau khi nhận được tin tức không lâu, sẽ có cường giả Thạch tộc hạ xuống Bách Man sơn.
- Hiện giờ, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt đại bản doanh, đợi bổn tộc phái người tới giúp đỡ là được.
Nói xong Lão Thạch Nhân run rẩy đứng dậy rời khỏi đó, để lại một đám trưởng lão của Thạch tộc nhìn nhau, trong mắt lộ ra một vẻ vui mừng, bọn họ được cứu rồi.
Người của bổn tộc cấp cao tới, đại biểu cho việc bọn họ được cứu rồi.
Trong Bách Man sơn, phạm vi mười vạn dặm xung quanh, các bộ tộc nhỏ còn, sinh vật sống rải rác đều đã nghe được tin tức chấn động này.
Tin tức Thú nhân tộc diệt vong, Vương giả tam tộc liên tiếp vẫn lạc, nổ tung cả Bách Man sơn.
- Thời thế thay đổi rồi!
- Thú nhân tộc diệt vong, những kẻ từng là bá chủ của Bách Man sơn đã vẫn lạc.
Bên trong Rừng sâu núi thẳm, một đám Hắc Thử đang tụ tập lại với nhau, nghị luận về tin tức này.
Bọn chúng chỉ là một nhánh tiểu tộc, Lân Thử nhất tộc, sống dựa vào cường tộc khác, trước đó bọn chúng dựa vào Lang tộc.
Sau khi Lang tộc bị diệt, có một phần Lang tộc đã trốn vào trong núi sâu, Lân Thử nhất tộc cũng nhân cơ hội đó thoát khỏi sự áp bức nô dịch của Lang tộc.
- Lang tộc vừa bị diệt, tiếp đến là Xà tộc bị diệt, bây giờ lại đến lượt sào huyệt Thú nhân bị diệt.
Một con Lân Thử màu đen có hình thể giống như con voi, tựa vào một tảng đá lớn, đôi mắt màu hồng lóe ra một tia hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.