Chương 927:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần nói lầm bầm, hơi cười lạnh, bản thân vừa mới đè lại khí vận cùng tộc vận trên người mình.
Thậm chí còn ngưng tụ một luồng khí vận cùng tộc vận bàng bạc từ khắp mọi nơi, không rõ từ đâu đến, nói chung đây là chuyện tốt.
Lần này, khí vận cùng tộc vận của Cổ Trần trực tiếp tăng lên gấp mười lần, khiến hắn vui mừng quá đỗi, thu hoạch rất tốt.
Nhưng hắn không biết hành động này của mình đã dẫn đến chấn động cho toàn bộ bách tộc ở Man Hoang đại thế giới, khắp nơi kinh hãi, hoàn toàn ngây dại.
- Nhân Vương, biến mất?
- Chẳng lẽ đã chết rồi?
Bách tộc Thánh vực, thế lực khắp nơi, mỗi tộc đang khua chuông gõ mỏ chuẩn bị bóp chết vị sắp trở thành Nhân Vương mới này, nào ngờ chỉ chớp mắt Nhân Vương đã không còn nữa.
Trong chốc lát, các tộc có chút ngu ngơ, cao tầng, cường giả, vô số Vương Giả Phong Vương, thậm chí là Hoàng giả cũng hơi mờ mịt.
Chuyện gì thế này, Nhân Vương mới xuất hiện sao lại mất tiêu rồi?
Hơn nữa Phong Vương bảng phía trên truyền đến tin tức, chứng minh Cổ Trần đã mất đi tư cách được phong Nhân Vương, thậm chí không cách nào lên bảng được nữa.
- Nhân Vương không còn nữa, ha ha ha ha...
Một tiếng cười to truyền đến, có Vương Giả dị tộc cười vô cùng phấn khích.
Mọi người đều ngây dại, các cường giả bách tộc ngu ngơ, đầu đầy dấu chấm hỏi, không hiểu lý do vì sao Nhân Vương lại đột nhiên biến mất, bị xóa bỏ trên bảng.
Lẽ nào đã bỏ mạng, vẫn không có tư cách Phong Vương?
- Phù, sợ bóng sợ gió một hồi.
- Ta đã nói rồi mà, Nhân tộc lần lượt bị tẩy trừ, sao có thể còn có Nhân Vương sinh ra?
Các thiên kiêu, Vương Giả của dị tộc thả lỏng, thấy tên cùng danh hiệu của Cổ Trần hoàn toàn biến mất, đại biểu cho khả năng không được phong Nhân Vương.
Nhân Vương xuất hiện chưa được bao lâu đã biến mất, khiến cho các tộc ban đầu ồn ào căng thẳng thở phào nhẹ nhõm.
Mà Nhân tộc bên kia thì càng mờ mịt, bị cảnh tượng này kích thích, ai nấy dại ra, không nói được lời nào, cũng không biết nói cái gì.
- Tại sao?
- Vì sao Nhân Vương biến mất?
Vạn Thạch lĩnh, Vũ Hoàng trong liên minh, vẻ mặt của Vương Giả ở khắp nơi ngỡ ngàng, khá luống cuống.
Bản thân Vũ Hoàng cũng trợn to mắt, nhìn thật kỹ, Nhân Vương sao lại mất tiêu rồi, lẽ nào Cổ Trần đã ngã xuống, nhưng làm sao có thể.
Giây sau, Vũ Hoàng lập tức tỉnh táo, vẻ mặt nghiêm túc cùng trầm trọng nói:
- Bổn hoàng muốn đi Bách Man sơn một chuyến.
Xoẹt!
Vừa dứt lời, không đợi đám người phản ứng lại, Vũ Hoàng nhoáng lên một cái rồi biến mất, muốn đi đến Bách Man sơn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Nhân Vương vừa mới xuất hiện lại biến mất, chẳng lẽ tộc của ta thật sự không có tương lai, không có hi vọng hay sao?
Những nhân tộc khác trong liên minh, thủ lĩnh khắp nơi đều lộ vẻ mặt vừa tức giận vừa đau thương, mới vừa rồi còn đang vui sướng, kết quả lập tức bị đánh rơi xuống vực sâu, hoàn toàn bối rối.
Một Nhân Vương đang yên đang lành, sao có thể nói biến mất là biến mất ngay.
- Danh hiệu Nhân Vương biến mất rồi?
Lúc này, ở thâm hải, trong băng cung truyền ra một tiếng kinh ngạc.
Tâm trạng của Nữ Hoàng Mỹ Đỗ Toa giống như đi tàu lượn siêu tốc, từ Cổ Trần đại chiến một trận rút đi, sau đó thấy Cổ Trần được phong làm Nhân Vương, kết quả chỉ chớp mắt đã không còn nữa.
Điều này khiến cho lòng nàng trong phút chốc có chút sững sốt, trong lòng nảy sinh khó hiểu.
Nhân Vương, danh hiệu này chính là một loại tồn tại đặc biệt, nhưng tại sao vừa mới xuất hiện lại biến mất chứ.
Không chỉ mình nàng, trong Man Hoang, các thế lực lớn bách tộc, thế lực Nhân tộc ở khắp nơi đều đang suy tư về vấn đề này, Nhân Vương như phù dung sớm nở tối tàn, chớp mắt đã không còn nữa.
Trong Vạn Thạch lĩnh, Vũ Hoàng liên minh vọt ra một bóng người, xuyên qua hư không bay đi.
- Trở về!
Bỗng nhiên vang lên một tiếng hét già nua, khiến cho bóng người kia khựng lại, lập tức dừng lại giữa hư không.
Vũ Hoàng kinh ngạc quay đầu lại, hỏi:
- Tổ tiên, người đã tỉnh rồi sao?
Trong lòng hắn ngạc nhiên nghi ngờ, nhìn phương hướng tổ địa của liên minh tổng bộ, nơi đó có một luồng khí tức cường đại như ẩn như hiện, có một Thiên Nhân đã thức tỉnh.
Chỉ thấy sương mù hỗn độn trong tổ địa bốc lên bao phủ, một viên pha lê to lớn lơ lửng trong sương mù hỗn độn, bên trong có một bóng dáng già nua đang ngồi xếp bằng.
- Đại kiếp nạn buông xuống, ngọn nguồn đang ở Bách Man sơn, vừa rồi, ngô bị dấu hiệu thiên biến đánh thức tỉnh lại, thấy được vạn tộc lụi tàn, mặt trăng và mặt trời không có ánh sáng, nhìn không thấy một tia hy vọng.
- Nơi đó, ngươi không thể đi.
Thậm chí còn ngưng tụ một luồng khí vận cùng tộc vận bàng bạc từ khắp mọi nơi, không rõ từ đâu đến, nói chung đây là chuyện tốt.
Lần này, khí vận cùng tộc vận của Cổ Trần trực tiếp tăng lên gấp mười lần, khiến hắn vui mừng quá đỗi, thu hoạch rất tốt.
Nhưng hắn không biết hành động này của mình đã dẫn đến chấn động cho toàn bộ bách tộc ở Man Hoang đại thế giới, khắp nơi kinh hãi, hoàn toàn ngây dại.
- Nhân Vương, biến mất?
- Chẳng lẽ đã chết rồi?
Bách tộc Thánh vực, thế lực khắp nơi, mỗi tộc đang khua chuông gõ mỏ chuẩn bị bóp chết vị sắp trở thành Nhân Vương mới này, nào ngờ chỉ chớp mắt Nhân Vương đã không còn nữa.
Trong chốc lát, các tộc có chút ngu ngơ, cao tầng, cường giả, vô số Vương Giả Phong Vương, thậm chí là Hoàng giả cũng hơi mờ mịt.
Chuyện gì thế này, Nhân Vương mới xuất hiện sao lại mất tiêu rồi?
Hơn nữa Phong Vương bảng phía trên truyền đến tin tức, chứng minh Cổ Trần đã mất đi tư cách được phong Nhân Vương, thậm chí không cách nào lên bảng được nữa.
- Nhân Vương không còn nữa, ha ha ha ha...
Một tiếng cười to truyền đến, có Vương Giả dị tộc cười vô cùng phấn khích.
Mọi người đều ngây dại, các cường giả bách tộc ngu ngơ, đầu đầy dấu chấm hỏi, không hiểu lý do vì sao Nhân Vương lại đột nhiên biến mất, bị xóa bỏ trên bảng.
Lẽ nào đã bỏ mạng, vẫn không có tư cách Phong Vương?
- Phù, sợ bóng sợ gió một hồi.
- Ta đã nói rồi mà, Nhân tộc lần lượt bị tẩy trừ, sao có thể còn có Nhân Vương sinh ra?
Các thiên kiêu, Vương Giả của dị tộc thả lỏng, thấy tên cùng danh hiệu của Cổ Trần hoàn toàn biến mất, đại biểu cho khả năng không được phong Nhân Vương.
Nhân Vương xuất hiện chưa được bao lâu đã biến mất, khiến cho các tộc ban đầu ồn ào căng thẳng thở phào nhẹ nhõm.
Mà Nhân tộc bên kia thì càng mờ mịt, bị cảnh tượng này kích thích, ai nấy dại ra, không nói được lời nào, cũng không biết nói cái gì.
- Tại sao?
- Vì sao Nhân Vương biến mất?
Vạn Thạch lĩnh, Vũ Hoàng trong liên minh, vẻ mặt của Vương Giả ở khắp nơi ngỡ ngàng, khá luống cuống.
Bản thân Vũ Hoàng cũng trợn to mắt, nhìn thật kỹ, Nhân Vương sao lại mất tiêu rồi, lẽ nào Cổ Trần đã ngã xuống, nhưng làm sao có thể.
Giây sau, Vũ Hoàng lập tức tỉnh táo, vẻ mặt nghiêm túc cùng trầm trọng nói:
- Bổn hoàng muốn đi Bách Man sơn một chuyến.
Xoẹt!
Vừa dứt lời, không đợi đám người phản ứng lại, Vũ Hoàng nhoáng lên một cái rồi biến mất, muốn đi đến Bách Man sơn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Nhân Vương vừa mới xuất hiện lại biến mất, chẳng lẽ tộc của ta thật sự không có tương lai, không có hi vọng hay sao?
Những nhân tộc khác trong liên minh, thủ lĩnh khắp nơi đều lộ vẻ mặt vừa tức giận vừa đau thương, mới vừa rồi còn đang vui sướng, kết quả lập tức bị đánh rơi xuống vực sâu, hoàn toàn bối rối.
Một Nhân Vương đang yên đang lành, sao có thể nói biến mất là biến mất ngay.
- Danh hiệu Nhân Vương biến mất rồi?
Lúc này, ở thâm hải, trong băng cung truyền ra một tiếng kinh ngạc.
Tâm trạng của Nữ Hoàng Mỹ Đỗ Toa giống như đi tàu lượn siêu tốc, từ Cổ Trần đại chiến một trận rút đi, sau đó thấy Cổ Trần được phong làm Nhân Vương, kết quả chỉ chớp mắt đã không còn nữa.
Điều này khiến cho lòng nàng trong phút chốc có chút sững sốt, trong lòng nảy sinh khó hiểu.
Nhân Vương, danh hiệu này chính là một loại tồn tại đặc biệt, nhưng tại sao vừa mới xuất hiện lại biến mất chứ.
Không chỉ mình nàng, trong Man Hoang, các thế lực lớn bách tộc, thế lực Nhân tộc ở khắp nơi đều đang suy tư về vấn đề này, Nhân Vương như phù dung sớm nở tối tàn, chớp mắt đã không còn nữa.
Trong Vạn Thạch lĩnh, Vũ Hoàng liên minh vọt ra một bóng người, xuyên qua hư không bay đi.
- Trở về!
Bỗng nhiên vang lên một tiếng hét già nua, khiến cho bóng người kia khựng lại, lập tức dừng lại giữa hư không.
Vũ Hoàng kinh ngạc quay đầu lại, hỏi:
- Tổ tiên, người đã tỉnh rồi sao?
Trong lòng hắn ngạc nhiên nghi ngờ, nhìn phương hướng tổ địa của liên minh tổng bộ, nơi đó có một luồng khí tức cường đại như ẩn như hiện, có một Thiên Nhân đã thức tỉnh.
Chỉ thấy sương mù hỗn độn trong tổ địa bốc lên bao phủ, một viên pha lê to lớn lơ lửng trong sương mù hỗn độn, bên trong có một bóng dáng già nua đang ngồi xếp bằng.
- Đại kiếp nạn buông xuống, ngọn nguồn đang ở Bách Man sơn, vừa rồi, ngô bị dấu hiệu thiên biến đánh thức tỉnh lại, thấy được vạn tộc lụi tàn, mặt trăng và mặt trời không có ánh sáng, nhìn không thấy một tia hy vọng.
- Nơi đó, ngươi không thể đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.