Chương 348: Còn Gì Tốt Hơn Không?
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
- Tộc trưởng tôn kính!
Ô Tháp Lạp bình ổn nỗi lòng, sau đó chậm rãi nói:
- Lần này chúng ta đi ra chỉ là vì tìm kiếm bộ lạc có thể giao dịch.
- Lần này chúng ta mang đến một phần nhỏ vật tư, giao dịch thật sự cần bàn bạc rồi mới chọn một thời gian nào đó quay lại lần nữa, chính thức giao dịch.
Ô Tháp Lạp vừa nói vừa đưa lên một chiếc túi trữ vật.
Hắc Thổ đi lên tiếp nhận, chuyển giao cho Cổ Trần.
Cầm lấy túi trữ vật, Cổ Trần mở ra nhìn một cái.
Ôi chà, một đống sữa thú, các loại dược liệu với năm tuổi khá lâu, còn có các loại thịt thú cắt thành khúc, số lượng không ít.
Cổ Trần vẻ mặt bình tĩnh, không thấy có gì thay đổi:
- Những vật tư này không tệ, sữa thú, dược liệu, thịt thú vật, nhưng đây chỉ là vật tư bình thường, các ngươi muốn dùng những thứ này để giao dịch?
Nhưng theo trong giọng nói của hắn có thể nghe ra, những vật này, hoặc nên nói là chỉ có ba món thì giao dịch cái gì?
Trừ phi ngươi có số lượng khổng lồ.
Dù sao bộ lạc của hắn không thật sự cần chúng, từ khi có Thủy Tinh mễ, bộ lạc không cần lo âu vì lương thực, tiếp theo cần thứ mang đến phát triển cho bộ lạc.
Dược liệu không tệ, nhưng còn tùy vào số lượng có nhiều hay không.
- Đây là món quà gặp mặt nho nhỏ mà chúng ta mang đến.
Ô Tháp Lạp chắp tay đáp lại, rất cung kính nói:
- Chúng ta đã thấy sự cường đại của quý bộ lạc, lần này đến, trừ mang ba loại vật tư giao dịch còn có một loại khác, đó là tọa kỵ.
Cổ Trần ngồi thẳng người dậy, nổi lên hứng thú:
- Tọa kỵ?
Hắn nói:
- Nói rõ hơn xem, là tọa kỵ gì? Chắc ngươi cũng biết bộ lạc của ta có kỵ binh của mình, tọa kỵ cũng không thiếu.
- Vâng, ta biết.
Ô Tháp Lạp vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, giải thích nói:
- Tọa kỵ mà chúng ta định dùng để giao dịch hẳn là không có trong quý bộ lạc.
Cổ Trần kinh ngạc hỏi:
- Không lẽ là loài tọa kỵ Mãng ngưu mà các ngươi đang dùng?
Nhưng Ô Tháp Lạp lắc đầu phủ nhận:
- Không phải, bộ tộc chúng ta thuần dưỡng một loại mãnh thú Man Hoang cường đại hung tàn, lần này chúng ta mang theo một con.
- Ồ, vậy ta phải xem mới được.
Cổ Trần bị gợi lên lòng tò mò, lập tức đứng dậy nói:
- Mang ta đi nhìn xem là loài mãnh thú Man Hoang nào, có thể khiến ta vừa lòng hay không.
- Mời tộc trưởng!
Ô Tháp Lạp lập tức khom người nhường đường, theo sau lưng Cổ Trần đi ra Thanh Đồng đại điện, ba người đến bên ngoài.
Ngoài đại điện, một nghìn tám trăm người đang lẳng lặng chờ ở nơi đó, bốn phía có từng hàng Đao Thuẫn thủ vệ, mặt không thay đổi nhìn bọn họ chằm chằm.
Trong đội ngũ này mang theo một cái lồng sắt, dùng ba con Mãng ngưu lôi kéo, bên trên phủ một tấm da cự thú, không cách nào thấy rõ ràng bên trong chứa cái gì.
- Mở ra!
Ô Tháp Lạp vừa ra tới, trực tiếp cho mấy thuộc hạ vén da thú lên.
Ba người Du Mục lập tức tiến lên, xoẹt một tiếng vén lên da thú, lộ ra một chiếc lồng lớn, bên trong nhốt một đầu mãnh thú hình thể to lớn.
- Đây là... Thiết Giáp tê?
Cổ Trần kinh ngạc đánh giá mãnh thú trong lồng, không ngờ là một con Thiết Giáp tê, toàn thân màu xanh đen, tỏa ánh sáng kim loại.
Trên đầu mọc ra một cái sừng nhọn, giáp sắt dày phủ toàn thân, lực phòng ngự kinh người, lực xung kích càng khủng bố.
Con Thiết Giáp tê này có sức mạnh ít nhất cỡ Tôi Thể ngũ trọng, đã rất đáng quý.
Không ngờ Du Mục bộ tộc trên thảo nguyên thuần dưỡng loại dã thú Man Hoang này. Thiết Giáp tê nếu có nhiều đủ để tạo thành một đội trọng giáp kỵ binh thì sức sát thương khá cao.
Ô Tháp Lạp kiêu ngạo nói, vẻ mặt tự hào:
- Đúng vậy, là Thiết Giáp tê, bộ tộc chúng ta thuần dưỡng hơn ba vạn con Thiết Giáp tê, có một vạn con trưởng thành.
Đây là đặc sản lớn nhất của bộ tộc bọn họ, ba vạn con Thiết Giáp tê, hơn một vạn con trưởng thành, tuyệt đối là một đội mạnh mẽ.
Cổ Trần ánh mắt lấp lóe, nhìn Thiết Giáp tê đang bị nhốt ở trước mắt, thật ra hắn không vừa mắt lắm, hơi kém hơn Tam Giác long.
Tam Giác long nói sao thì cũng là Á Long thú, trong người có long huyết tạp nham mỏng manh nhưng ít ra còn trong phạm trù Long thú, sức mạnh cường đại, tốc độ càng nhanh.
Cổ Trần lắc đầu, nói:
- Thiết Giáp thú mặc dù tốt, nhưng bộ lạc của ta đã có Long kỵ, không cần những con Thiết Giáp thú này.
Nghe câu này khiến Ô Tháp Lạp thất vọng, giật mình, hắn nhớ lại lúc nãy trông thấy Long kỵ đang huấn luyện, nghĩ kỹ thì đúng thật.
Người ta có hung thú Tam Giác long, không thèm để mắt Thiết Giáp tê của ngươi. Thú Tam Giác long mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, tổng hợp lại càng tốt hơn.
Ô Tháp Lạp bình ổn nỗi lòng, sau đó chậm rãi nói:
- Lần này chúng ta đi ra chỉ là vì tìm kiếm bộ lạc có thể giao dịch.
- Lần này chúng ta mang đến một phần nhỏ vật tư, giao dịch thật sự cần bàn bạc rồi mới chọn một thời gian nào đó quay lại lần nữa, chính thức giao dịch.
Ô Tháp Lạp vừa nói vừa đưa lên một chiếc túi trữ vật.
Hắc Thổ đi lên tiếp nhận, chuyển giao cho Cổ Trần.
Cầm lấy túi trữ vật, Cổ Trần mở ra nhìn một cái.
Ôi chà, một đống sữa thú, các loại dược liệu với năm tuổi khá lâu, còn có các loại thịt thú cắt thành khúc, số lượng không ít.
Cổ Trần vẻ mặt bình tĩnh, không thấy có gì thay đổi:
- Những vật tư này không tệ, sữa thú, dược liệu, thịt thú vật, nhưng đây chỉ là vật tư bình thường, các ngươi muốn dùng những thứ này để giao dịch?
Nhưng theo trong giọng nói của hắn có thể nghe ra, những vật này, hoặc nên nói là chỉ có ba món thì giao dịch cái gì?
Trừ phi ngươi có số lượng khổng lồ.
Dù sao bộ lạc của hắn không thật sự cần chúng, từ khi có Thủy Tinh mễ, bộ lạc không cần lo âu vì lương thực, tiếp theo cần thứ mang đến phát triển cho bộ lạc.
Dược liệu không tệ, nhưng còn tùy vào số lượng có nhiều hay không.
- Đây là món quà gặp mặt nho nhỏ mà chúng ta mang đến.
Ô Tháp Lạp chắp tay đáp lại, rất cung kính nói:
- Chúng ta đã thấy sự cường đại của quý bộ lạc, lần này đến, trừ mang ba loại vật tư giao dịch còn có một loại khác, đó là tọa kỵ.
Cổ Trần ngồi thẳng người dậy, nổi lên hứng thú:
- Tọa kỵ?
Hắn nói:
- Nói rõ hơn xem, là tọa kỵ gì? Chắc ngươi cũng biết bộ lạc của ta có kỵ binh của mình, tọa kỵ cũng không thiếu.
- Vâng, ta biết.
Ô Tháp Lạp vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, giải thích nói:
- Tọa kỵ mà chúng ta định dùng để giao dịch hẳn là không có trong quý bộ lạc.
Cổ Trần kinh ngạc hỏi:
- Không lẽ là loài tọa kỵ Mãng ngưu mà các ngươi đang dùng?
Nhưng Ô Tháp Lạp lắc đầu phủ nhận:
- Không phải, bộ tộc chúng ta thuần dưỡng một loại mãnh thú Man Hoang cường đại hung tàn, lần này chúng ta mang theo một con.
- Ồ, vậy ta phải xem mới được.
Cổ Trần bị gợi lên lòng tò mò, lập tức đứng dậy nói:
- Mang ta đi nhìn xem là loài mãnh thú Man Hoang nào, có thể khiến ta vừa lòng hay không.
- Mời tộc trưởng!
Ô Tháp Lạp lập tức khom người nhường đường, theo sau lưng Cổ Trần đi ra Thanh Đồng đại điện, ba người đến bên ngoài.
Ngoài đại điện, một nghìn tám trăm người đang lẳng lặng chờ ở nơi đó, bốn phía có từng hàng Đao Thuẫn thủ vệ, mặt không thay đổi nhìn bọn họ chằm chằm.
Trong đội ngũ này mang theo một cái lồng sắt, dùng ba con Mãng ngưu lôi kéo, bên trên phủ một tấm da cự thú, không cách nào thấy rõ ràng bên trong chứa cái gì.
- Mở ra!
Ô Tháp Lạp vừa ra tới, trực tiếp cho mấy thuộc hạ vén da thú lên.
Ba người Du Mục lập tức tiến lên, xoẹt một tiếng vén lên da thú, lộ ra một chiếc lồng lớn, bên trong nhốt một đầu mãnh thú hình thể to lớn.
- Đây là... Thiết Giáp tê?
Cổ Trần kinh ngạc đánh giá mãnh thú trong lồng, không ngờ là một con Thiết Giáp tê, toàn thân màu xanh đen, tỏa ánh sáng kim loại.
Trên đầu mọc ra một cái sừng nhọn, giáp sắt dày phủ toàn thân, lực phòng ngự kinh người, lực xung kích càng khủng bố.
Con Thiết Giáp tê này có sức mạnh ít nhất cỡ Tôi Thể ngũ trọng, đã rất đáng quý.
Không ngờ Du Mục bộ tộc trên thảo nguyên thuần dưỡng loại dã thú Man Hoang này. Thiết Giáp tê nếu có nhiều đủ để tạo thành một đội trọng giáp kỵ binh thì sức sát thương khá cao.
Ô Tháp Lạp kiêu ngạo nói, vẻ mặt tự hào:
- Đúng vậy, là Thiết Giáp tê, bộ tộc chúng ta thuần dưỡng hơn ba vạn con Thiết Giáp tê, có một vạn con trưởng thành.
Đây là đặc sản lớn nhất của bộ tộc bọn họ, ba vạn con Thiết Giáp tê, hơn một vạn con trưởng thành, tuyệt đối là một đội mạnh mẽ.
Cổ Trần ánh mắt lấp lóe, nhìn Thiết Giáp tê đang bị nhốt ở trước mắt, thật ra hắn không vừa mắt lắm, hơi kém hơn Tam Giác long.
Tam Giác long nói sao thì cũng là Á Long thú, trong người có long huyết tạp nham mỏng manh nhưng ít ra còn trong phạm trù Long thú, sức mạnh cường đại, tốc độ càng nhanh.
Cổ Trần lắc đầu, nói:
- Thiết Giáp thú mặc dù tốt, nhưng bộ lạc của ta đã có Long kỵ, không cần những con Thiết Giáp thú này.
Nghe câu này khiến Ô Tháp Lạp thất vọng, giật mình, hắn nhớ lại lúc nãy trông thấy Long kỵ đang huấn luyện, nghĩ kỹ thì đúng thật.
Người ta có hung thú Tam Giác long, không thèm để mắt Thiết Giáp tê của ngươi. Thú Tam Giác long mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, tổng hợp lại càng tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.