Chương 225: Đi Chết Đi
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Cổ Trần hét lớn một tiếng, giơ cao Thanh Đồng Chiến Thương, mũi thương chỉ thẳng vào khói bụi cuồn cuộn bên ngoài bộ lạc đang đánh tới, dẫn đầu cưỡi Bạch Hổ xông ra ngoài.
- Các tộc nhân, vì tôn nghiêm, vì tự do, đi theo đại nhân giết dị tộc!
- Không chết không thôi!
Thiết Mộc giơ cao Chiến Thương gầm lên, xoay người cưỡi lên một con Lân Mã, theo Cổ Trần xông ra bộ lạc.
- Không chết không thôi!
Rầm! Phía sau, một nghìn kỵ binh bộ lạc theo sát, còn có những nam tử tay cầm các loại vũ khí như Cốt Đao, Cốt Thương, Mộc Thương, Mộc Đao, Mộc Cung hùng dũng xông ra. Bọn họ nổi giận và muốn phản kháng! Một trái tim tự do được khơi dậy, ngay cả lão nhân đều quơ lấy binh khí mà mình có thể sử dụng nhao nhao đi theo, nữ nhân cũng cầm lấy Mộc Thương, Mộc Cung đuổi theo.
Ầm!
Chẳng bao lâu, năm nghìn kỵ binh Thạch tộc quay trở lại và dừng lại bên ngoài đầu hồi đổ nát của bộ lạc.
Hai phe nhân mã giằng co, bụi đất bay mù mịt, sát khí khuấy động không dứt, khiến không ít nữ nhân, hài tử, lão nhân trong bộ lạc vô cùng hoảng sợ và bất an trong lòng.
- Hử?
Lúc này, bên ngoài bộ lạc, trong đám kỵ binh Thạch tộc, tên cường giả Thạch tộc nọ nhíu mày thật sâu, nhìn qua phía trước Ô Mộc bộ lạc tàn phá đằng trước, hơn mấy vạn người đang tụ tập đông đúc. Trước mặt một ngàn kỵ binh yên tĩnh đứng trang nghiêm, dẫn đầu là một thanh niên cưỡi Bạch Hổ, tay cầm Thanh Đồng Chiến Thương, lạnh lùng nhìn bọn hắn.
Hắn kinh ngạc phát hiện, khí tức thuộc về Ô Mộc biến mất.
- Ô Mộc đã chết rồi?
Sau đó, hắn mở to hai mắt, vừa lúc nhìn thấy vô số mảnh gỗ vụn cành nằm rải rác trong bộ lạc, còn có hai nửa bản thể đen kịt của Ô Mộc kia. Trong lòng của hắn nổi lên sóng to gió lớn, nhìn bản thể Ô Mộc bị chém thành hai khúc, thật lâu không cách nào bình tĩnh được.
- Là ai đã giết Ô Mộc?
Cường giả Thạch tộc này ẻ mặt ngưng trọng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, không ngừng quét qua đám người trước Ô Mộc bộ lạc, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người thanh niên cưỡi Bạch Hổ dẫn đầu.
Thạch tộc cường giả nghi ngờ không thôi.
- Là hắn sao?
Ánh mắt của hắn dán chặt vào Cổ Trần, trên người đối phương mang đến cho hắn một cảm giác áp bách nặng nề, phảng phất như có một mối nguy nồng đậm. Cuối cùng hắn tiến lên một bước, chất vấn sâu xa.
- Thanh niên Nhân tộc, mới vừa rồi không thấy ngươi, Ô Mộc là do ngươi giết sao?
Lúc này, trước bộ lạc mọi người cùng nhau nhìn Cổ Trần, ai nấy đều rất căng thẳng, nắm chặt vũ khí. Tường đá bộ lạc đã bị đánh nát, căn bản không có cách nào phòng ngự, không ít tộc nhân thương vong, có rất nhiều người cũng không kịp cứu chữa, nằm trong đống đổ nát kêu rên.
Bầu không khí tại hiện trường ngưng trọng, áp lực, một khí tức xơ xác tràn ngập bao phủ trong lòng mọi người.
Cổ Trần mặt không chút cảm xúc, hai mắt khóa chặt vào cường giả Thạch tộc này, Thanh Đồng Chiến Thương trong tay chấn động, phun ra nuốt vào một luồng phong mang khủng bố.
- Ức hiếp, nô dịch, tàn sát, ăn thịt Nhân tộc ta, hôm nay, các ngươi một tên cũng đừng hòng chạy!
Cổ Trần chĩa Chiến Thương, sát khí đằng đằng nói ra những lời này, sát khí cả người bùng phát không giữ lại chút nào, huyết khí mạnh mẽ cuồn cuộn phóng về phía đối phương.
- Giết sạch bọn chúng!
Hắn không có một lời nói nhảm thừa thãi, vừa dứt lời, Cổ Trần nâng thương rống giận, cưỡi Bạch Hổ lao ra, dẫn đầu xông lên chém giết đối phương.
...
Ầm ầm...
Cổ Trần dẫn đầu với một nghìn kỵ binh Ô Mộc bộ lạc đi theo phía sau, Thiết Mộc tay cầm một cây Cốt Mâu đi sát đằng sau, sát ý sục sôi ngập tràn. Từ sau khi suýt chút bị Tế Thần của mình ăn thịt, tâm tình không cam lòng của Thiết Mộc bừng bừng, trong mắt tỏa ra sát khí mãnh liệt muốn trút giận lên trên người Thạch tộc.
- Đi theo đại nhân, giết sạch dị tộc!
Thiết Mộc gầm lên đánh tới, một nghìn kỵ binh sau lưng, cộng thêm hơn mười nghìn dũng sĩ tự phát tụ hợp trong bộ lạc, từng người một xông lên, khí huyết dâng trào, trên mặt khí thế trong lúc nhất thời vậy mà áp đảo năm nghìn kỵ binh Thạch tộc phía đối diện.
- Chủng tộc thấp kém lẽ ra phải nên diệt sạch mới đúng, lên, giết sạch những thứ này con kiến phản kháng này đi.
Đối diện, cường giả Thạch tộc mắt lộ hàn quang, sát ý lạnh thấu xương, Thạch Thương trong tay vang động, ngồi xuống Giao Mã hí dài một tiếng chạy vụt tới.
Ầm... Năm nghìn kỵ binh cuồn cuộn chạy tới giống như một dòng lũ lớn ào ào không dứt. Mục tiêu của nhắm thẳng vào Cổ Trần, khí thế cường đại đè lên, một thân Chiến khí sôi trào, giống như từng đầu Giao Long xám trắng cuộn quanh người hắn, đáng sợ vô cùng.
- Bổn tọa Thạch Liệt, sâu kiến, nhớ kỹ uy danh của bổn tọa, đi chết đi!
Thạch Liệt hét lớn, cưỡi Giao Mã nhảy lên, Thạch Thương trong tay vung vẩy nện mạnh xuống, bao phủ quang mang vô tận, hóa thành một mảnh biển xanh gió lớn bổ về phía Cổ Trần. Lực lượng mạnh mẽ mang theo gió lốc, cát bụi đầy trời.
- Các tộc nhân, vì tôn nghiêm, vì tự do, đi theo đại nhân giết dị tộc!
- Không chết không thôi!
Thiết Mộc giơ cao Chiến Thương gầm lên, xoay người cưỡi lên một con Lân Mã, theo Cổ Trần xông ra bộ lạc.
- Không chết không thôi!
Rầm! Phía sau, một nghìn kỵ binh bộ lạc theo sát, còn có những nam tử tay cầm các loại vũ khí như Cốt Đao, Cốt Thương, Mộc Thương, Mộc Đao, Mộc Cung hùng dũng xông ra. Bọn họ nổi giận và muốn phản kháng! Một trái tim tự do được khơi dậy, ngay cả lão nhân đều quơ lấy binh khí mà mình có thể sử dụng nhao nhao đi theo, nữ nhân cũng cầm lấy Mộc Thương, Mộc Cung đuổi theo.
Ầm!
Chẳng bao lâu, năm nghìn kỵ binh Thạch tộc quay trở lại và dừng lại bên ngoài đầu hồi đổ nát của bộ lạc.
Hai phe nhân mã giằng co, bụi đất bay mù mịt, sát khí khuấy động không dứt, khiến không ít nữ nhân, hài tử, lão nhân trong bộ lạc vô cùng hoảng sợ và bất an trong lòng.
- Hử?
Lúc này, bên ngoài bộ lạc, trong đám kỵ binh Thạch tộc, tên cường giả Thạch tộc nọ nhíu mày thật sâu, nhìn qua phía trước Ô Mộc bộ lạc tàn phá đằng trước, hơn mấy vạn người đang tụ tập đông đúc. Trước mặt một ngàn kỵ binh yên tĩnh đứng trang nghiêm, dẫn đầu là một thanh niên cưỡi Bạch Hổ, tay cầm Thanh Đồng Chiến Thương, lạnh lùng nhìn bọn hắn.
Hắn kinh ngạc phát hiện, khí tức thuộc về Ô Mộc biến mất.
- Ô Mộc đã chết rồi?
Sau đó, hắn mở to hai mắt, vừa lúc nhìn thấy vô số mảnh gỗ vụn cành nằm rải rác trong bộ lạc, còn có hai nửa bản thể đen kịt của Ô Mộc kia. Trong lòng của hắn nổi lên sóng to gió lớn, nhìn bản thể Ô Mộc bị chém thành hai khúc, thật lâu không cách nào bình tĩnh được.
- Là ai đã giết Ô Mộc?
Cường giả Thạch tộc này ẻ mặt ngưng trọng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, không ngừng quét qua đám người trước Ô Mộc bộ lạc, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người thanh niên cưỡi Bạch Hổ dẫn đầu.
Thạch tộc cường giả nghi ngờ không thôi.
- Là hắn sao?
Ánh mắt của hắn dán chặt vào Cổ Trần, trên người đối phương mang đến cho hắn một cảm giác áp bách nặng nề, phảng phất như có một mối nguy nồng đậm. Cuối cùng hắn tiến lên một bước, chất vấn sâu xa.
- Thanh niên Nhân tộc, mới vừa rồi không thấy ngươi, Ô Mộc là do ngươi giết sao?
Lúc này, trước bộ lạc mọi người cùng nhau nhìn Cổ Trần, ai nấy đều rất căng thẳng, nắm chặt vũ khí. Tường đá bộ lạc đã bị đánh nát, căn bản không có cách nào phòng ngự, không ít tộc nhân thương vong, có rất nhiều người cũng không kịp cứu chữa, nằm trong đống đổ nát kêu rên.
Bầu không khí tại hiện trường ngưng trọng, áp lực, một khí tức xơ xác tràn ngập bao phủ trong lòng mọi người.
Cổ Trần mặt không chút cảm xúc, hai mắt khóa chặt vào cường giả Thạch tộc này, Thanh Đồng Chiến Thương trong tay chấn động, phun ra nuốt vào một luồng phong mang khủng bố.
- Ức hiếp, nô dịch, tàn sát, ăn thịt Nhân tộc ta, hôm nay, các ngươi một tên cũng đừng hòng chạy!
Cổ Trần chĩa Chiến Thương, sát khí đằng đằng nói ra những lời này, sát khí cả người bùng phát không giữ lại chút nào, huyết khí mạnh mẽ cuồn cuộn phóng về phía đối phương.
- Giết sạch bọn chúng!
Hắn không có một lời nói nhảm thừa thãi, vừa dứt lời, Cổ Trần nâng thương rống giận, cưỡi Bạch Hổ lao ra, dẫn đầu xông lên chém giết đối phương.
...
Ầm ầm...
Cổ Trần dẫn đầu với một nghìn kỵ binh Ô Mộc bộ lạc đi theo phía sau, Thiết Mộc tay cầm một cây Cốt Mâu đi sát đằng sau, sát ý sục sôi ngập tràn. Từ sau khi suýt chút bị Tế Thần của mình ăn thịt, tâm tình không cam lòng của Thiết Mộc bừng bừng, trong mắt tỏa ra sát khí mãnh liệt muốn trút giận lên trên người Thạch tộc.
- Đi theo đại nhân, giết sạch dị tộc!
Thiết Mộc gầm lên đánh tới, một nghìn kỵ binh sau lưng, cộng thêm hơn mười nghìn dũng sĩ tự phát tụ hợp trong bộ lạc, từng người một xông lên, khí huyết dâng trào, trên mặt khí thế trong lúc nhất thời vậy mà áp đảo năm nghìn kỵ binh Thạch tộc phía đối diện.
- Chủng tộc thấp kém lẽ ra phải nên diệt sạch mới đúng, lên, giết sạch những thứ này con kiến phản kháng này đi.
Đối diện, cường giả Thạch tộc mắt lộ hàn quang, sát ý lạnh thấu xương, Thạch Thương trong tay vang động, ngồi xuống Giao Mã hí dài một tiếng chạy vụt tới.
Ầm... Năm nghìn kỵ binh cuồn cuộn chạy tới giống như một dòng lũ lớn ào ào không dứt. Mục tiêu của nhắm thẳng vào Cổ Trần, khí thế cường đại đè lên, một thân Chiến khí sôi trào, giống như từng đầu Giao Long xám trắng cuộn quanh người hắn, đáng sợ vô cùng.
- Bổn tọa Thạch Liệt, sâu kiến, nhớ kỹ uy danh của bổn tọa, đi chết đi!
Thạch Liệt hét lớn, cưỡi Giao Mã nhảy lên, Thạch Thương trong tay vung vẩy nện mạnh xuống, bao phủ quang mang vô tận, hóa thành một mảnh biển xanh gió lớn bổ về phía Cổ Trần. Lực lượng mạnh mẽ mang theo gió lốc, cát bụi đầy trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.