Chương 226: Hai Mặt Giáp Công
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Cổ Trần híp mắt, lộ hung quang, khẽ hừ:
- Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Cút!
Một tiếng quát lớn, Cổ Trần vung lên Thanh Đồng Chiến Thương cuốn lên cát bụi từ bốn phía, đá vụn vọt tới tụ lại thành một dòng lũ lớn dữ dội đi lên.
Một tiếng vang thật lớn, cát bụi tung bay, khói lửa cuồn cuộn, một luồng khí tức cường đại quét ngang ra, giống như từng vòng gợn sóng dập dờn. Trong nháy mắt, một mảng lớn kỵ binh Thạch tộc ở phía trước người ngã ngựa đổ, bị hất lên tại chỗ văng ra ngoài, tạo thành hỗn loạn và thương vong không nhỏ.
Ầm!
Thạch Liệt cả người lẫn Giao Mã cùng bay ngược ra ngoài, đập ra một cái hố lớn, Giao Mã thét lên một tiếng bạo huyết mà chết tại chỗ.
Thạch Liệt chật vật phi thân đáp xuống, giẫm nát mặt đất, trên mặt đỏ bừng, khí trắng bốc lên bừng bừng từ đỉnh đầu, suýt chút nữa đã không chịu nổi. Vẻ mặt hắn kinh hãi, cánh tay run rẩy như muốn tê dại, một kích vừa nãy hắn vậy mà lại thua, hơn nữa tọa kỵ bị lực lượng của hai người va chạm cứ thế mà bị đánh chết.
Nhìn lại Cổ Trần, ngồi xuống Bạch Hổ lui về phía sau hơn chục bước mới dừng lại, nhưng cũng không thụ thương, hắn đã chặn được lực lượng của đối phương cùng với lực phản chấn của cả hai người.
- Grào!
Bạch Hổ há mồm gầm thét, hung uy lẫm liệt, khí thế hung hãn phả vào mặt, dọa không ít Giao Mã nhốn nháo hí dài, suýt chút bị những con phía sau dẫm đạp.
Cổ Trần tay cầm Thanh Đồng Chiến Thương nhẹ nhàng rung một cái, một thân Chiến khí trào dâng, Chiến khí màu xám đan xen lẫn nhau cuộn tròn, khí thế ngút trời, trong phạm vi vài trăm thước không ai dám tới gần.
- Hôm nay, các ngươi một người cũng đừng hòng trốn thoát!
Hắn vừa dứt lời, mũi thương chỉ phía trước, sát ý khiến năm nghìn kỵ binh Thạch tộc kinh hãi không giải thích được.
- Đến chiến!
Cổ Trần gầm lớn, một thương xé trời, áp sá mặt t Thạch Liệt, sát cơ ngập đầu làm cho người thấy ớn lạnh và sợ hãi một cách khó hiểu.
- Muốn chết!
Thạch Liệt hừ lạnh, nâng thương đánh tới, hai người nhanh chóng va chạm.
Bùm! Một đợt không khí cuộn trào, bụi bay ngập trời, hai người đánh thành một đoàn. Cùng lúc đó, một đội ngũ khổng lồ xuất hiện trên sườn núi.
Một người dẫn đầu, cưỡi một con Khủng Lang to lớn, người mặc Thanh Đồng giáp, mang theo một thanh Thanh Đồng Chiến Thạch đaong sợ, sát khí bừng bừng nhìn xuống bên dưới.
- Đã đến lúc chúng ta ra sân, làm thịt bọn họ!
Hắc Thổ nhe răng cười, vung lên Thanh Đồng Chiến đao, tọa kỵ Khủng Lang gầm nhẹ chạy vọt xuống, hướng về con đường rút lui của năm ngàn kỵ binh dưới núi đánh tới.
- Giết!
Sáu trăm Lang kỵ chạy ào xuống, phía sau, năm nghìn Thanh Đồng Đao Thuẫn Thủ đi theo, từng người tay cầm Thanh Đồng Đao Thuẫn gầm rú lao xuống núi. Một mảnh đông nghịt, từng bộ Thanh Đồng giáp lóe ra ánh sáng kinh người dưới ánh mặt trời, đao nhận lấp lóe, binh phong thấu xương.
Bỗng nhiên xuất hiện một đội ngũ đánh tới làm chấn động toàn bộ chiến trường, song phương vừa mới giao chiến đều thất kinh, hoảng sợ nhìn đội quân xa lạ.
- Đó là Nhân tộc!
Bên Thạch tộc, tên tướng lĩnh kỵ binh sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn đội ngũ từ trên sườn núi giết xuống, đã bị dọa sợ. Năm nghìn kỵ binh đột kích, đáng lẽ một nghìn kỵ binh vừa đụng phải thì nghiền ép được Ô Mộc bộ lạc đối diện, thậm chí muốn xuyên qua đối phương, đánh vào phía sau đội ngũ bắt đầu chém giết.
Nhưng giữa chừng lại tuôn ra một đội quân, thoạt nhìn khí thế mạnh mẽ, khí huyết như rồng tụ thành một tốp cuốn tới tạo thành áp chế to lớn cho kỵ binh Thạch tộc. Hơn nữa đội ngũ này xông thẳng đến hậu phương của bọn họ, đây quả thực là hai mặt thụ địch, trong lúc nhất thời tạo thành hỗn loạn và khủng hoảng không nhỏ.
- Lại có viện binh?
Thạch Liệt vừa kinh vừa sợ, vừa ngăn cản công kích mạnh mẽ của Cổ Trần, vừa nhìn đội ngũ đột nhiên xuất thủ, trong lòng mới chợt bừng tỉnh. Thật ra thì hắn ngay từ lúc trước kịch chiến với Ô Mộc thì đã mơ hồ nhận ra gần đó có ẩn giấu không ít khí huyết cường đại, lập tức ý thức được có lực lượng khác đang ẩn núp.
Hắn vốn là định giả vờ rút lui, để cho lực lượng này va chạm với Ô Mộc, hai bên lưỡng bại câu thương, sau cùng hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nhưng điều mà hắn không ngờ tới chính là Cổ Trần quả thực đại chiến một trận với Ô Mộc, nhưng kết quả là mới giao chiến mấy lần, Ô Mộc đã bị Cổ Trần chém chết ngay tại chỗ.
Mà khi hắn vội vàng quay lại muốn kiếm tiện nghi lại phát hiện Ô Mộc đã chết, thực lực của thanh niên Nhân tộc Cổ Trần này càng mạnh khiến hắn run sợ.
Hiện tại song phương giao chiến, quân đoàn do Cổ Trần suất lĩnh cuối cùng từ phía sau xông ra, cắt đứt con đường lui của năm nghìn kỵ binh Thạch tộc, hai mặt giáp công tạo thành hoảng loạn to lớn.
- Không cần loạn!
- Từ phía chính diện giết ra.
- Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Cút!
Một tiếng quát lớn, Cổ Trần vung lên Thanh Đồng Chiến Thương cuốn lên cát bụi từ bốn phía, đá vụn vọt tới tụ lại thành một dòng lũ lớn dữ dội đi lên.
Một tiếng vang thật lớn, cát bụi tung bay, khói lửa cuồn cuộn, một luồng khí tức cường đại quét ngang ra, giống như từng vòng gợn sóng dập dờn. Trong nháy mắt, một mảng lớn kỵ binh Thạch tộc ở phía trước người ngã ngựa đổ, bị hất lên tại chỗ văng ra ngoài, tạo thành hỗn loạn và thương vong không nhỏ.
Ầm!
Thạch Liệt cả người lẫn Giao Mã cùng bay ngược ra ngoài, đập ra một cái hố lớn, Giao Mã thét lên một tiếng bạo huyết mà chết tại chỗ.
Thạch Liệt chật vật phi thân đáp xuống, giẫm nát mặt đất, trên mặt đỏ bừng, khí trắng bốc lên bừng bừng từ đỉnh đầu, suýt chút nữa đã không chịu nổi. Vẻ mặt hắn kinh hãi, cánh tay run rẩy như muốn tê dại, một kích vừa nãy hắn vậy mà lại thua, hơn nữa tọa kỵ bị lực lượng của hai người va chạm cứ thế mà bị đánh chết.
Nhìn lại Cổ Trần, ngồi xuống Bạch Hổ lui về phía sau hơn chục bước mới dừng lại, nhưng cũng không thụ thương, hắn đã chặn được lực lượng của đối phương cùng với lực phản chấn của cả hai người.
- Grào!
Bạch Hổ há mồm gầm thét, hung uy lẫm liệt, khí thế hung hãn phả vào mặt, dọa không ít Giao Mã nhốn nháo hí dài, suýt chút bị những con phía sau dẫm đạp.
Cổ Trần tay cầm Thanh Đồng Chiến Thương nhẹ nhàng rung một cái, một thân Chiến khí trào dâng, Chiến khí màu xám đan xen lẫn nhau cuộn tròn, khí thế ngút trời, trong phạm vi vài trăm thước không ai dám tới gần.
- Hôm nay, các ngươi một người cũng đừng hòng trốn thoát!
Hắn vừa dứt lời, mũi thương chỉ phía trước, sát ý khiến năm nghìn kỵ binh Thạch tộc kinh hãi không giải thích được.
- Đến chiến!
Cổ Trần gầm lớn, một thương xé trời, áp sá mặt t Thạch Liệt, sát cơ ngập đầu làm cho người thấy ớn lạnh và sợ hãi một cách khó hiểu.
- Muốn chết!
Thạch Liệt hừ lạnh, nâng thương đánh tới, hai người nhanh chóng va chạm.
Bùm! Một đợt không khí cuộn trào, bụi bay ngập trời, hai người đánh thành một đoàn. Cùng lúc đó, một đội ngũ khổng lồ xuất hiện trên sườn núi.
Một người dẫn đầu, cưỡi một con Khủng Lang to lớn, người mặc Thanh Đồng giáp, mang theo một thanh Thanh Đồng Chiến Thạch đaong sợ, sát khí bừng bừng nhìn xuống bên dưới.
- Đã đến lúc chúng ta ra sân, làm thịt bọn họ!
Hắc Thổ nhe răng cười, vung lên Thanh Đồng Chiến đao, tọa kỵ Khủng Lang gầm nhẹ chạy vọt xuống, hướng về con đường rút lui của năm ngàn kỵ binh dưới núi đánh tới.
- Giết!
Sáu trăm Lang kỵ chạy ào xuống, phía sau, năm nghìn Thanh Đồng Đao Thuẫn Thủ đi theo, từng người tay cầm Thanh Đồng Đao Thuẫn gầm rú lao xuống núi. Một mảnh đông nghịt, từng bộ Thanh Đồng giáp lóe ra ánh sáng kinh người dưới ánh mặt trời, đao nhận lấp lóe, binh phong thấu xương.
Bỗng nhiên xuất hiện một đội ngũ đánh tới làm chấn động toàn bộ chiến trường, song phương vừa mới giao chiến đều thất kinh, hoảng sợ nhìn đội quân xa lạ.
- Đó là Nhân tộc!
Bên Thạch tộc, tên tướng lĩnh kỵ binh sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn đội ngũ từ trên sườn núi giết xuống, đã bị dọa sợ. Năm nghìn kỵ binh đột kích, đáng lẽ một nghìn kỵ binh vừa đụng phải thì nghiền ép được Ô Mộc bộ lạc đối diện, thậm chí muốn xuyên qua đối phương, đánh vào phía sau đội ngũ bắt đầu chém giết.
Nhưng giữa chừng lại tuôn ra một đội quân, thoạt nhìn khí thế mạnh mẽ, khí huyết như rồng tụ thành một tốp cuốn tới tạo thành áp chế to lớn cho kỵ binh Thạch tộc. Hơn nữa đội ngũ này xông thẳng đến hậu phương của bọn họ, đây quả thực là hai mặt thụ địch, trong lúc nhất thời tạo thành hỗn loạn và khủng hoảng không nhỏ.
- Lại có viện binh?
Thạch Liệt vừa kinh vừa sợ, vừa ngăn cản công kích mạnh mẽ của Cổ Trần, vừa nhìn đội ngũ đột nhiên xuất thủ, trong lòng mới chợt bừng tỉnh. Thật ra thì hắn ngay từ lúc trước kịch chiến với Ô Mộc thì đã mơ hồ nhận ra gần đó có ẩn giấu không ít khí huyết cường đại, lập tức ý thức được có lực lượng khác đang ẩn núp.
Hắn vốn là định giả vờ rút lui, để cho lực lượng này va chạm với Ô Mộc, hai bên lưỡng bại câu thương, sau cùng hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nhưng điều mà hắn không ngờ tới chính là Cổ Trần quả thực đại chiến một trận với Ô Mộc, nhưng kết quả là mới giao chiến mấy lần, Ô Mộc đã bị Cổ Trần chém chết ngay tại chỗ.
Mà khi hắn vội vàng quay lại muốn kiếm tiện nghi lại phát hiện Ô Mộc đã chết, thực lực của thanh niên Nhân tộc Cổ Trần này càng mạnh khiến hắn run sợ.
Hiện tại song phương giao chiến, quân đoàn do Cổ Trần suất lĩnh cuối cùng từ phía sau xông ra, cắt đứt con đường lui của năm nghìn kỵ binh Thạch tộc, hai mặt giáp công tạo thành hoảng loạn to lớn.
- Không cần loạn!
- Từ phía chính diện giết ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.