Chương 374: Dị Tộc Giết Tới
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Thanh niên nói giữa chừng thì ngừng lại.
Nơi xa, Thạch Thiên đang chỉ huy đại quân tiến lên bỗng có linh cảm, bản năng nhìn qua bên này, tiếc rằng đám người trên đỉnh núi đã sớm không thấy bóng dáng.
Thạch Thiên âm thầm nhíu mày:
“Là ảo giác sao?”
Mới rồi Thạch Thiên có chút cảm ứng, đáng tiếc cũng không phát hiện gì, luôn cảm giác có người theo dõi, nhưng vì không thấy gì nên Thạch Thiên dứt khoát ném ra sau đầu.
Thạch Thiên hét lớn ra lệnh tăng tốc:
- Đi nhanh hơn, hành động một lần đạp nát bộ lạc Nhân tộc phía trước!
Một vạn kỵ binh ầm ầm tăng tốc chạy nhanh, mấy vạn chiến sĩ Thạch tộc ở phía sau cũng tăng tốc.
Khoảng cách mấy chục dặm rất nhanh bị rút ngắn, chốc lát sau, Thạch Thiên mang theo quân đoàn rầm rộ đi tới trước Hoang Cổ bộ lạc, đám người bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người.
- Cái này...
- Đó là tường thành?
Quân đoàn Thạch tộc ngây người, sững sờ nhìn tường thành to lớn vắt ngang trước mặt, dài cỡ năm trăm thước, cao hai mươi thước, tỏa ánh sáng kim loại thần bí nào đó.
Bọn họ không biết đây là Thanh Đồng, nhưng lại mơ hồ cảm giác được đó là tường thành đúc bằng kim loại, quả thực không thể tưởng tượng.
- Nhân tộc có năng lực như vậy?
Thạch Thiên vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn tường Thanh Đồng thành ở trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Tại sao chưa từng nghe qua Nhân tộc có thể đúc ra tường thành toàn kim loại hùng vĩ như vậy? Đừng nói Nhân tộc hạ đẳng, dù là dị tộc cường đại như vậy muốn xây tường thành như vậy đều rất khó khăn.
Dù có trường hợp đó thì dị tộc trong Bách Man sơn tuyệt đối không làm được.
“Bộ lạc Nhân tộc này không đơn giản.”
Thạch Thiên âm thầm ngạc nhiên nghi ngờ, đánh giá tường Thanh Đồng thành ở phía trước, bên trên tụ tập vô số bóng người, trường thương san sát, chiến đao lạnh thấu xương, dưới ánh mặt trời lóe tia sáng lạnh.
Khí tức đại chiến dày đặc, Thạch tộc kéo đến khiến vô số người trên tường thành tập trung tinh thần, sẵn sàng đại chiến.
Trên tường thành, Cổ Trần đứng ở đó, ngắm nhìn quân đoàn Thạch tộc cách ba nghìn thước, tám nghìn kỵ binh, ba vạn chiến sĩ, nhìn rất nhiều nhưng hắn không thèm để vào mắt.
Điều duy nhất cần chú ý là thanh niên Thạch tộc dẫn đầu đằng trước đội ngũ, khí tức rất cường đại, Cổ Trần suy đoán rất có thể là nhân vật thiên kiêu của Thạch tộc.
Cường giả trẻ tuổi của Thạch tộc này phỏng chừng đến đẳng cấp Huyết Mạch cảnh.
Trong đó có mấy cao thủ Thạch tộc khí tức mạnh mẽ, đều là cường giả Đoán Cốt cảnh, còn có hai cường giả phát ra khí tức Hoán Huyết cảnh.
Nhóm Thạch tộc này thực lực khá mạnh.
Cổ Trần quát khẽ:
- Dựng đứng chiến kỳ, chuẩn bị chiến đấu!
Đông đúc chiến sĩ trên tường thành khẩn trương chờ đợi, tập thể nhìn chằm chằm đại quân Thạch tộc ở bên ngoài.
Theo mệnh lệnh, một cây cờ chiến to lớn dựng đứng trên tường thành, da thú phần phật, mặt trên viết hai chữ: Hoang Cổ.
Đây là hai chữ viết của Nhân tộc, chữ do Cổ Trần sáng tạo ra.
Giờ phút này, Thạch tộc ở bên ngoài đang rối rắm có nên tấn công hay không.
Vốn nghĩ rằng bộ lạc Nhân tộc ở đây không cường đại như vậy, nhưng vừa thấy tường Thanh Đồng thành to lớn trước mắt thì bọn chúng do dự.
Ít người như vậy tiến công có thể đánh chiếm tường Thanh Đồng thành cứng rắn không?
“Đó là chữ viết gì?”
Thạch Thiên nhìn chằm chằm cây cờ chiến kia, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, hắn chưa từng thấy kiểu chữ này, có khí tức huyền ảo, là chữ viết mới của Nhân tộc?
Nếu Thạch Thiên không đích thân đến, thậm chí không mang theo tám cường giả Đoán Cốt cảnh, hai cường giả Hoán Huyết cảnh thì có lẽ trận chiến này đừng nói thắng lợi, có thể công chiếm được tường thành này hay không còn chưa biết.
Một hộ vệ trung niên Thạch tộc nhẹ giọng nhắc nhở một câu:
- Điện hạ, có nên tiến công không?
Thạch Thiên hai mắt lấp lóe, nhìn chòng chọc vào tường Thanh Đồng thành, ánh mắt khóa chặt một bóng dáng Nhân tộc trẻ tuổi trên tường thành.
Đó là Cổ Trần, hai người dường như cảm giác được đối phương, ánh mắt giao nhau, tia lửa bắn ra.
- Chờ!
Thạch Thiên ánh mắt lấp lóe, ngạc nhiên nghi ngờ một phen, sau cùng phun ra một chữ, chờ.
Không ngờ Thạch Thiên không vội tiến công, ngược lại lựa chọn chờ đợi, trong lòng đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ không định bắt lấy bộ lạc Nhân tộc này sao?
Thạch Thiên thản nhiên nói:
- Thú nhân hẳn là sắp đến.
Nghe câu này, mọi người chợt hiểu. Hẳn là sắp đến, Thạch Thiên định để Thú nhân đánh trận đầu, thử sức nặng và nội tình của bộ lạc này.
- Rút lui đến một bên, xem kịch.
Thạch Thiên nói xong lập tức mang theo đại quân chuẩn bị rút lui hướng sườn núi bên cạnh.
Nơi xa, Thạch Thiên đang chỉ huy đại quân tiến lên bỗng có linh cảm, bản năng nhìn qua bên này, tiếc rằng đám người trên đỉnh núi đã sớm không thấy bóng dáng.
Thạch Thiên âm thầm nhíu mày:
“Là ảo giác sao?”
Mới rồi Thạch Thiên có chút cảm ứng, đáng tiếc cũng không phát hiện gì, luôn cảm giác có người theo dõi, nhưng vì không thấy gì nên Thạch Thiên dứt khoát ném ra sau đầu.
Thạch Thiên hét lớn ra lệnh tăng tốc:
- Đi nhanh hơn, hành động một lần đạp nát bộ lạc Nhân tộc phía trước!
Một vạn kỵ binh ầm ầm tăng tốc chạy nhanh, mấy vạn chiến sĩ Thạch tộc ở phía sau cũng tăng tốc.
Khoảng cách mấy chục dặm rất nhanh bị rút ngắn, chốc lát sau, Thạch Thiên mang theo quân đoàn rầm rộ đi tới trước Hoang Cổ bộ lạc, đám người bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người.
- Cái này...
- Đó là tường thành?
Quân đoàn Thạch tộc ngây người, sững sờ nhìn tường thành to lớn vắt ngang trước mặt, dài cỡ năm trăm thước, cao hai mươi thước, tỏa ánh sáng kim loại thần bí nào đó.
Bọn họ không biết đây là Thanh Đồng, nhưng lại mơ hồ cảm giác được đó là tường thành đúc bằng kim loại, quả thực không thể tưởng tượng.
- Nhân tộc có năng lực như vậy?
Thạch Thiên vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn tường Thanh Đồng thành ở trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Tại sao chưa từng nghe qua Nhân tộc có thể đúc ra tường thành toàn kim loại hùng vĩ như vậy? Đừng nói Nhân tộc hạ đẳng, dù là dị tộc cường đại như vậy muốn xây tường thành như vậy đều rất khó khăn.
Dù có trường hợp đó thì dị tộc trong Bách Man sơn tuyệt đối không làm được.
“Bộ lạc Nhân tộc này không đơn giản.”
Thạch Thiên âm thầm ngạc nhiên nghi ngờ, đánh giá tường Thanh Đồng thành ở phía trước, bên trên tụ tập vô số bóng người, trường thương san sát, chiến đao lạnh thấu xương, dưới ánh mặt trời lóe tia sáng lạnh.
Khí tức đại chiến dày đặc, Thạch tộc kéo đến khiến vô số người trên tường thành tập trung tinh thần, sẵn sàng đại chiến.
Trên tường thành, Cổ Trần đứng ở đó, ngắm nhìn quân đoàn Thạch tộc cách ba nghìn thước, tám nghìn kỵ binh, ba vạn chiến sĩ, nhìn rất nhiều nhưng hắn không thèm để vào mắt.
Điều duy nhất cần chú ý là thanh niên Thạch tộc dẫn đầu đằng trước đội ngũ, khí tức rất cường đại, Cổ Trần suy đoán rất có thể là nhân vật thiên kiêu của Thạch tộc.
Cường giả trẻ tuổi của Thạch tộc này phỏng chừng đến đẳng cấp Huyết Mạch cảnh.
Trong đó có mấy cao thủ Thạch tộc khí tức mạnh mẽ, đều là cường giả Đoán Cốt cảnh, còn có hai cường giả phát ra khí tức Hoán Huyết cảnh.
Nhóm Thạch tộc này thực lực khá mạnh.
Cổ Trần quát khẽ:
- Dựng đứng chiến kỳ, chuẩn bị chiến đấu!
Đông đúc chiến sĩ trên tường thành khẩn trương chờ đợi, tập thể nhìn chằm chằm đại quân Thạch tộc ở bên ngoài.
Theo mệnh lệnh, một cây cờ chiến to lớn dựng đứng trên tường thành, da thú phần phật, mặt trên viết hai chữ: Hoang Cổ.
Đây là hai chữ viết của Nhân tộc, chữ do Cổ Trần sáng tạo ra.
Giờ phút này, Thạch tộc ở bên ngoài đang rối rắm có nên tấn công hay không.
Vốn nghĩ rằng bộ lạc Nhân tộc ở đây không cường đại như vậy, nhưng vừa thấy tường Thanh Đồng thành to lớn trước mắt thì bọn chúng do dự.
Ít người như vậy tiến công có thể đánh chiếm tường Thanh Đồng thành cứng rắn không?
“Đó là chữ viết gì?”
Thạch Thiên nhìn chằm chằm cây cờ chiến kia, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, hắn chưa từng thấy kiểu chữ này, có khí tức huyền ảo, là chữ viết mới của Nhân tộc?
Nếu Thạch Thiên không đích thân đến, thậm chí không mang theo tám cường giả Đoán Cốt cảnh, hai cường giả Hoán Huyết cảnh thì có lẽ trận chiến này đừng nói thắng lợi, có thể công chiếm được tường thành này hay không còn chưa biết.
Một hộ vệ trung niên Thạch tộc nhẹ giọng nhắc nhở một câu:
- Điện hạ, có nên tiến công không?
Thạch Thiên hai mắt lấp lóe, nhìn chòng chọc vào tường Thanh Đồng thành, ánh mắt khóa chặt một bóng dáng Nhân tộc trẻ tuổi trên tường thành.
Đó là Cổ Trần, hai người dường như cảm giác được đối phương, ánh mắt giao nhau, tia lửa bắn ra.
- Chờ!
Thạch Thiên ánh mắt lấp lóe, ngạc nhiên nghi ngờ một phen, sau cùng phun ra một chữ, chờ.
Không ngờ Thạch Thiên không vội tiến công, ngược lại lựa chọn chờ đợi, trong lòng đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ không định bắt lấy bộ lạc Nhân tộc này sao?
Thạch Thiên thản nhiên nói:
- Thú nhân hẳn là sắp đến.
Nghe câu này, mọi người chợt hiểu. Hẳn là sắp đến, Thạch Thiên định để Thú nhân đánh trận đầu, thử sức nặng và nội tình của bộ lạc này.
- Rút lui đến một bên, xem kịch.
Thạch Thiên nói xong lập tức mang theo đại quân chuẩn bị rút lui hướng sườn núi bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.