Chương 165: Sơn Cốc
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Cảnh tượng đó khiến ba người nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể tìm được đường trở về rồi, nếu không cứ tiếp tục như cũ nhất định sẽ bị lạc trong khu rừng nguyên thủy này.
Dù sao bên trong núi rừng là nguy hiểm nhất, nó ẩn giấu vô số Hung thú, vừa không cẩn thận chút thôi sẽ phải bỏ mạng.
- Tìm được đường!
Không bao lâu sau, trên gương mặt Man Nguyệt lộ rõ vẻ hưng phấn, Linh Cầm của nàng đã tìm được đường.
- Đi mau!
- Trở về bộ lạc
Man Ngũ, Man Sơn cũng vui vẻ như thế, ba người nhanh chóng khởi hành, thay đổi phương hướng chạy về phía Linh Cầm bay đến.
Nhưng mới chạy được mấy bước ba người liền ngừng lại, bởi vì cả ba phát hiện có kẻ không đuổi theo, chính là Cổ Trần.
- Tộc huynh, mau đi!
Man Ngũ thúc giục một tiếng.
Thế nhưng Cổ Trần lại lắc đầu, hắn không đuổi theo, ngược lại còn trầm tư nhìn về phía kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc bay đi.
- Cổ Trần tộc huynh, ngươi đây là...
Man Nguyệt không hiểu nhìn hắn.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, có chút không rõ vì sao Cổ Trần đột nhiên không đi.
- Các ngươi đi đi.
Cổ Trần vẫy tay, ý bảo ba người mau đi.
Hắn nhìn đám người Man Nguyệt, cười nói:
- Ta còn có việc, không thể cùng về bộ lạc của các ngươi.
- Cái này...
Đám người Man Nguyệt trợn tròn mắt, nhất thời sửng sốt, không biết nên nói thế nào cho phải.
Cuối cùng vẫn là Man Nguyệt mở miệng, nàng nói:
- Tộc huynh, Man Sư bộ lạc chúng ta cách nơi này khoảng 1800 dặm, mong sau này gặp lại.
- Tạm biệt.
Man Ngũ, Man Sơn không dám trì hoãn, ba người nói xong trực tiếp quay người chạy vào rừng cây, biến mất ngay trước mắt Cổ Trần.
Ba người này vội vã quay về báo cáo tin tức, còn Cổ Trần, vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn theo ba người đến Man Sư bộ lạc xem thử.
Nhưng bây giờ hắn bỗng nhiên trông thấy một kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc, lập tức suy nghĩ khác đi, hắn không muốn đến Man Sư bộ lạc nữa, chỉ muốn đuổi theo kỵ binh Sư Thứu kia.
Hắn mơ hồ cảm giác được, nơi kỵ binh Sư Thứu đó đang bay đến ắt hẳn là một địa phương quan trọng của Thú tộc, dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Sưu!
Nghĩ đến đó, Cổ Trần nhảy vọt lên trên cao, hắn giẫm lên một cành cổ thụ thô to, nhanh chóng chạy như bay, mục tiêu là Sư Thứu đã hóa thành một chấm đen kia.
Một bên khác, dưới sự chỉ dẫn của Linh Cầm, đám người Man Nguyệt đã thành công thoát khỏi khu rừng nguyên thủy này. Cả ba đứng ngoài bìa rừng, trầm mặc không nói.
- Các ngươi nói xem, vị Cổ Trần kia muốn làm gì?
Man Ngũ bỗng nhiên mở miệng.
Đôi mắt của Man Sơn, Man Nguyệt sáng lên.
- Theo ta suy đoán, nhất định vị tộc huynh kia muốn theo dấu kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc.
Man Nguyệt nói ra suy đoán của bản thân.
Nàng cảm giác dường như Cổ Trần rất hứng thú với kỵ binh Sư Thứu đó, muốn đuổi kịp cho bằng được.
- Chà, cái anh chàng đó lớn gan quá.
Man Sơn nghe Man Nguyệt nói thế, nhịn không được hít sâu một hơi.
Kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc chính là tinh nhuệ cường đại nhất của chúng, mỗi một cá thể đều mạnh mẽ vô song, chí ít cũng đạt đến đẳng cấp Luyện Khí đỉnh phong.
Mà quan trọng, chúng có thể bay!
- Mặc kệ, chúng ta tranh thủ thời gian trở lại bộ lạc, đem tin tức nói cho Thiếu tộc trưởng biết.
Man Nguyệt nói xong, quyết đoán xoay người cấp tốc rời đi.
Man Sơn, Man Nguyệt liếc nhìn nhau, sau đó cũng lập tức đuổi theo, ba người nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Suy đoán của bọn hắn không sai, Cổ Trần đang đuổi theo kỵ binh Sư Thứu kia, muốn dò xét thử bí mật của Thú tộc.
Tốc độ của kỵ binh Sư Thứu rất nhanh, nhưng tốc độc của Cổ Trần cũng không chậm, hắn đuổi theo cả một đường, có mấy lần thiếu chút nữa là chạy quá trớn.
- A, nó hạ xuống...
Cổ Trần chợt phát hiện, tên Thú tộc cưỡi Sư Thứu kia đã hạ xuống một ngọn núi lớn.
...
Sâu trong núi lớn có một sơn cốc, sương mù dày đặc bao phủ cả sơn cốc.
Mây nhè nhẹ trôi, sương trắng giăng giăng, giống như cảnh Tiên nơi trần gian.
Rống...
Trên bầu trời, một Sư Thứu gầm nhẹ lao xuống, trong nháy mắt biến mất vào trong sơn cốc.
Cổ Trần vừa lúc thấy được cảnh này, hai mắt ngưng lại, lặng lẽ đánh giá sơn cốc trước mặt.
- Chà... Linh khí đậm đặc thật.
Cổ Trần giật nảy cả mình, chỉ cảm thấy chung quanh tràn ngập linh khí, ánh mắt nhìn về phía sơn cốc trở nên nóng rực.
Hắn phát hiện sương mù trong sơn cốc là do linh khí ngưng tụ rồi bốc hơi mà thành, vậy mới biết linh khí nơi đây nhiều đến cỡ nào.
Trong lòng hắn suy đoán, nhất định nơi này phải cất giấu một số lượng lớn linh dược, thậm chí có khi còn cất giấu linh vật kinh khủng nào đó, nếu không thì làm sao linh khí ở đây lại nồng nặc như vậy?
Dù sao bên trong núi rừng là nguy hiểm nhất, nó ẩn giấu vô số Hung thú, vừa không cẩn thận chút thôi sẽ phải bỏ mạng.
- Tìm được đường!
Không bao lâu sau, trên gương mặt Man Nguyệt lộ rõ vẻ hưng phấn, Linh Cầm của nàng đã tìm được đường.
- Đi mau!
- Trở về bộ lạc
Man Ngũ, Man Sơn cũng vui vẻ như thế, ba người nhanh chóng khởi hành, thay đổi phương hướng chạy về phía Linh Cầm bay đến.
Nhưng mới chạy được mấy bước ba người liền ngừng lại, bởi vì cả ba phát hiện có kẻ không đuổi theo, chính là Cổ Trần.
- Tộc huynh, mau đi!
Man Ngũ thúc giục một tiếng.
Thế nhưng Cổ Trần lại lắc đầu, hắn không đuổi theo, ngược lại còn trầm tư nhìn về phía kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc bay đi.
- Cổ Trần tộc huynh, ngươi đây là...
Man Nguyệt không hiểu nhìn hắn.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, có chút không rõ vì sao Cổ Trần đột nhiên không đi.
- Các ngươi đi đi.
Cổ Trần vẫy tay, ý bảo ba người mau đi.
Hắn nhìn đám người Man Nguyệt, cười nói:
- Ta còn có việc, không thể cùng về bộ lạc của các ngươi.
- Cái này...
Đám người Man Nguyệt trợn tròn mắt, nhất thời sửng sốt, không biết nên nói thế nào cho phải.
Cuối cùng vẫn là Man Nguyệt mở miệng, nàng nói:
- Tộc huynh, Man Sư bộ lạc chúng ta cách nơi này khoảng 1800 dặm, mong sau này gặp lại.
- Tạm biệt.
Man Ngũ, Man Sơn không dám trì hoãn, ba người nói xong trực tiếp quay người chạy vào rừng cây, biến mất ngay trước mắt Cổ Trần.
Ba người này vội vã quay về báo cáo tin tức, còn Cổ Trần, vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn theo ba người đến Man Sư bộ lạc xem thử.
Nhưng bây giờ hắn bỗng nhiên trông thấy một kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc, lập tức suy nghĩ khác đi, hắn không muốn đến Man Sư bộ lạc nữa, chỉ muốn đuổi theo kỵ binh Sư Thứu kia.
Hắn mơ hồ cảm giác được, nơi kỵ binh Sư Thứu đó đang bay đến ắt hẳn là một địa phương quan trọng của Thú tộc, dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Sưu!
Nghĩ đến đó, Cổ Trần nhảy vọt lên trên cao, hắn giẫm lên một cành cổ thụ thô to, nhanh chóng chạy như bay, mục tiêu là Sư Thứu đã hóa thành một chấm đen kia.
Một bên khác, dưới sự chỉ dẫn của Linh Cầm, đám người Man Nguyệt đã thành công thoát khỏi khu rừng nguyên thủy này. Cả ba đứng ngoài bìa rừng, trầm mặc không nói.
- Các ngươi nói xem, vị Cổ Trần kia muốn làm gì?
Man Ngũ bỗng nhiên mở miệng.
Đôi mắt của Man Sơn, Man Nguyệt sáng lên.
- Theo ta suy đoán, nhất định vị tộc huynh kia muốn theo dấu kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc.
Man Nguyệt nói ra suy đoán của bản thân.
Nàng cảm giác dường như Cổ Trần rất hứng thú với kỵ binh Sư Thứu đó, muốn đuổi kịp cho bằng được.
- Chà, cái anh chàng đó lớn gan quá.
Man Sơn nghe Man Nguyệt nói thế, nhịn không được hít sâu một hơi.
Kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc chính là tinh nhuệ cường đại nhất của chúng, mỗi một cá thể đều mạnh mẽ vô song, chí ít cũng đạt đến đẳng cấp Luyện Khí đỉnh phong.
Mà quan trọng, chúng có thể bay!
- Mặc kệ, chúng ta tranh thủ thời gian trở lại bộ lạc, đem tin tức nói cho Thiếu tộc trưởng biết.
Man Nguyệt nói xong, quyết đoán xoay người cấp tốc rời đi.
Man Sơn, Man Nguyệt liếc nhìn nhau, sau đó cũng lập tức đuổi theo, ba người nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Suy đoán của bọn hắn không sai, Cổ Trần đang đuổi theo kỵ binh Sư Thứu kia, muốn dò xét thử bí mật của Thú tộc.
Tốc độ của kỵ binh Sư Thứu rất nhanh, nhưng tốc độc của Cổ Trần cũng không chậm, hắn đuổi theo cả một đường, có mấy lần thiếu chút nữa là chạy quá trớn.
- A, nó hạ xuống...
Cổ Trần chợt phát hiện, tên Thú tộc cưỡi Sư Thứu kia đã hạ xuống một ngọn núi lớn.
...
Sâu trong núi lớn có một sơn cốc, sương mù dày đặc bao phủ cả sơn cốc.
Mây nhè nhẹ trôi, sương trắng giăng giăng, giống như cảnh Tiên nơi trần gian.
Rống...
Trên bầu trời, một Sư Thứu gầm nhẹ lao xuống, trong nháy mắt biến mất vào trong sơn cốc.
Cổ Trần vừa lúc thấy được cảnh này, hai mắt ngưng lại, lặng lẽ đánh giá sơn cốc trước mặt.
- Chà... Linh khí đậm đặc thật.
Cổ Trần giật nảy cả mình, chỉ cảm thấy chung quanh tràn ngập linh khí, ánh mắt nhìn về phía sơn cốc trở nên nóng rực.
Hắn phát hiện sương mù trong sơn cốc là do linh khí ngưng tụ rồi bốc hơi mà thành, vậy mới biết linh khí nơi đây nhiều đến cỡ nào.
Trong lòng hắn suy đoán, nhất định nơi này phải cất giấu một số lượng lớn linh dược, thậm chí có khi còn cất giấu linh vật kinh khủng nào đó, nếu không thì làm sao linh khí ở đây lại nồng nặc như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.