Chương 164: Sư Thứu
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Mấy người nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt biến mất trong rừng, chỉ để lại thi thể đầy đất, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập, lập tức hấp dẫn rất nhiều Hung thú đến giành ăn.
...
Trong rừng, cổ mộc che trời, một lớp lá mục rất dày phủ trên mặt đất.
Lúc này có bốn người chậm rãi đi xuyên qua khu rừng, ba nam một nữ, chính là đám Cổ Trần.
- Các ngươi chắc chắn mình không nhầm đường sao?
Cả đám đi được một hồi thì dừng lại. Cổ Trần dò xét bốn phía, nhịn không được mở miệng hỏi câu.
- Ặc... Hình như lạc đường rồi.
Đám người Man Nguyệt xấu hổ, bọn họ nhìn đám cây cối dày đặc chung quanh, quả thật không biết nên nói gì thêm.
Bởi vì ba người đã nhận ra mình lạc đường rồi, đang yên đang lành tự dưng lại lạc đường, việc này thật khiến người ta không còn gì để nói
Man Nguyệt, Man Sơn, Man Ngũ, đều có Linh Cầm giúp dò đường, tuy trước đó có một Linh Cầm bị giết, nhưng vẫn còn hai Linh Cầm kia mà?
Vì sao có Linh Cầm dò đường vẫn lạc đường?
Cổ Trần có chút câm nín nhìn ba người, nhịn không được trợn trắng mắt. Ba tên này nói hay lắm, bảo sẽ dẫn hắn đến bộ lạc nhìn xem, kết quả dẫn người ta lạc đường.
Bốn người đi vòng quanh khu rừng nguyên thủy này cả ngày, vậy mà vẫn không thể tìm được đường ra, thậm chí còn mất phương hướng.
- Linh Cầm của các ngươi đâu? Vì sao không thể dò đường?
Cổ Trần nhịn không được mở miệng hỏi thăm.
Vừa hỏi ra, Man Nguyệt cùng Man Ngũ tỏ vẻ xấu hổ, bởi Linh Cầm của cả hai đang nấp trên vai, run lẩy bẩy không chịu bay đi.
- Sao thế? Vì sao Linh Cầm không chịu bay?
Man Ngũ ngơ ngác, cho dù có thúc giục hay quát lớn cỡ nào, hai con chim vẫn không chịu bay.
Linh Cầm của hắn cũng thế, nhất quyết không chịu bay lên, giống như có nguy hiểm.
Man Nguyệt cũng chẳng khác gì, Linh Cầm của nàng cứ đứng run rẩy trên vai nàng, lông vũ toàn thân xếp lại, cương quyết không bay.
Cổ Trần nhíu mày nhìn biểu hiện của hai Linh Cầm, hắn mơ hồ cảm thấy bất an, dường như nơi này ẩn giấu nguy cơ đáng sợ nào đó.
Hô!
Đột nhiên, một bóng đen lướt qua đỉnh đầu bốn người, tạo nên gió cuốn vù vù, cây cối ầm ào lung lay làm vô số chiếc lá rơi xuống, dọa sợ một đống sinh vật trong rừng.
- Cái đó là...
Cổ Trần sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn lên.
Chỉ thấy, trên đỉnh đầu xẹt qua một bóng đen khổng lồ, nhìn kỹ lại là một con Hung Cầm đáng sợ, toàn thân đen nhánh, cánh sải mười mấy thước.
Vừa bay ngang qua nó đã như một đám mây đen lớn che lấp mặt trời, một cỗ khí tức kinh khủng tràn ngập, ép người ta hô hấp khó khăn.
- Sư Thứu?
Man Nguyệt kinh hô, sắc mặt trắng bệch, nàng bị Hung Cầm khổng lồ kia dọa sợ ngây người.
Hai người còn lại cũng tái nhợt mặt mày, bọn họ trợn mắt, kinh hãi nhìn Hung Cầm.
Đó là một con Sư Thứu, một loại chim đầu sư tử, có hai cánh màu đen khổng lồ, lông vũ toàn thân lóe sáng, hai móng vuốt to lớn sắc bén, thoạt nhìn khiến người ta hoảng sợ.
- Là Thú tộc!
Cổ Trần nheo mắt, nhìn thấy trên lưng Sư Thứu có một người đang đứng, đó là một Thú nhân, hắn cưỡi Sư Thứu bay ngang qua bầu trời.
- Kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc sao lại xuất hiện ở đây?
Man Nguyệt sắc mặt tái nhợt, có chút sợ hãi nói.
Thú tộc có một loại kỵ binh chuyên bay trên trời rất mạnh, kỵ binh Sư Thứu là một trong số đó, mà nghe nói, bên trong Thú tộc còn có một loại kỵ binh cường đại hơn nữa, chính là Phi Long kỵ binh.
Nhưng thông thường kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc sẽ không xuất hiện ở những nơi như thế này, bởi vì chỉ bản bộ Thú tộc mới có cường binh tinh nhuệ.
Vì sao chỗ này lại xuất hiện kỵ binh Sư Thứu?
Trong lòng bốn người nghi ngờ mãi, bất chợt hiểu ra vì sao hai Linh Cầm cứ không chịu bay lên trời dò đường, thì ra là do có nguy hiểm.
- Chẳng lẽ Thú nhân phát hiện ra chúng ta?
Man Ngũ khẩn trương hỏi.
Nhưng Man Nguyệt ngẫm nghĩ một chút liền lắc đầu nói:
- Không đâu, nếu phát hiện ra chúng ta thì mới nãy Sư Thứu kia đã giết thẳng xuống đây rồi.
- Không được! Chúng ta phải nhanh chóng quay về bộ lạc, báo cáo lại tin tức này cho Thiếu tộc trưởng biết!
Man Sơn trịnh trọng đề nghị.
Hai người khác cũng đồng ý, Man Nguyệt tiếp lời:
- Kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn có chuyện lớn xảy ra, nhất định phải nhanh chóng mang tin này về.
Nhanh, thả Linh Cầm tìm đường.
Man Nguyệt nói xong trực tiếp thả Linh Cầm của mình bay lên. Lúc này Linh Cầm không kháng cự nữa, nó lập tức vỗ cánh bay lên không trung.
Linh Cầm của Man Ngũ cũng y như thế, nó sải bánh bay lên trời, chao nghiêng bay lượn, hẳn là đang dò đường.
...
Trong rừng, cổ mộc che trời, một lớp lá mục rất dày phủ trên mặt đất.
Lúc này có bốn người chậm rãi đi xuyên qua khu rừng, ba nam một nữ, chính là đám Cổ Trần.
- Các ngươi chắc chắn mình không nhầm đường sao?
Cả đám đi được một hồi thì dừng lại. Cổ Trần dò xét bốn phía, nhịn không được mở miệng hỏi câu.
- Ặc... Hình như lạc đường rồi.
Đám người Man Nguyệt xấu hổ, bọn họ nhìn đám cây cối dày đặc chung quanh, quả thật không biết nên nói gì thêm.
Bởi vì ba người đã nhận ra mình lạc đường rồi, đang yên đang lành tự dưng lại lạc đường, việc này thật khiến người ta không còn gì để nói
Man Nguyệt, Man Sơn, Man Ngũ, đều có Linh Cầm giúp dò đường, tuy trước đó có một Linh Cầm bị giết, nhưng vẫn còn hai Linh Cầm kia mà?
Vì sao có Linh Cầm dò đường vẫn lạc đường?
Cổ Trần có chút câm nín nhìn ba người, nhịn không được trợn trắng mắt. Ba tên này nói hay lắm, bảo sẽ dẫn hắn đến bộ lạc nhìn xem, kết quả dẫn người ta lạc đường.
Bốn người đi vòng quanh khu rừng nguyên thủy này cả ngày, vậy mà vẫn không thể tìm được đường ra, thậm chí còn mất phương hướng.
- Linh Cầm của các ngươi đâu? Vì sao không thể dò đường?
Cổ Trần nhịn không được mở miệng hỏi thăm.
Vừa hỏi ra, Man Nguyệt cùng Man Ngũ tỏ vẻ xấu hổ, bởi Linh Cầm của cả hai đang nấp trên vai, run lẩy bẩy không chịu bay đi.
- Sao thế? Vì sao Linh Cầm không chịu bay?
Man Ngũ ngơ ngác, cho dù có thúc giục hay quát lớn cỡ nào, hai con chim vẫn không chịu bay.
Linh Cầm của hắn cũng thế, nhất quyết không chịu bay lên, giống như có nguy hiểm.
Man Nguyệt cũng chẳng khác gì, Linh Cầm của nàng cứ đứng run rẩy trên vai nàng, lông vũ toàn thân xếp lại, cương quyết không bay.
Cổ Trần nhíu mày nhìn biểu hiện của hai Linh Cầm, hắn mơ hồ cảm thấy bất an, dường như nơi này ẩn giấu nguy cơ đáng sợ nào đó.
Hô!
Đột nhiên, một bóng đen lướt qua đỉnh đầu bốn người, tạo nên gió cuốn vù vù, cây cối ầm ào lung lay làm vô số chiếc lá rơi xuống, dọa sợ một đống sinh vật trong rừng.
- Cái đó là...
Cổ Trần sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn lên.
Chỉ thấy, trên đỉnh đầu xẹt qua một bóng đen khổng lồ, nhìn kỹ lại là một con Hung Cầm đáng sợ, toàn thân đen nhánh, cánh sải mười mấy thước.
Vừa bay ngang qua nó đã như một đám mây đen lớn che lấp mặt trời, một cỗ khí tức kinh khủng tràn ngập, ép người ta hô hấp khó khăn.
- Sư Thứu?
Man Nguyệt kinh hô, sắc mặt trắng bệch, nàng bị Hung Cầm khổng lồ kia dọa sợ ngây người.
Hai người còn lại cũng tái nhợt mặt mày, bọn họ trợn mắt, kinh hãi nhìn Hung Cầm.
Đó là một con Sư Thứu, một loại chim đầu sư tử, có hai cánh màu đen khổng lồ, lông vũ toàn thân lóe sáng, hai móng vuốt to lớn sắc bén, thoạt nhìn khiến người ta hoảng sợ.
- Là Thú tộc!
Cổ Trần nheo mắt, nhìn thấy trên lưng Sư Thứu có một người đang đứng, đó là một Thú nhân, hắn cưỡi Sư Thứu bay ngang qua bầu trời.
- Kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc sao lại xuất hiện ở đây?
Man Nguyệt sắc mặt tái nhợt, có chút sợ hãi nói.
Thú tộc có một loại kỵ binh chuyên bay trên trời rất mạnh, kỵ binh Sư Thứu là một trong số đó, mà nghe nói, bên trong Thú tộc còn có một loại kỵ binh cường đại hơn nữa, chính là Phi Long kỵ binh.
Nhưng thông thường kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc sẽ không xuất hiện ở những nơi như thế này, bởi vì chỉ bản bộ Thú tộc mới có cường binh tinh nhuệ.
Vì sao chỗ này lại xuất hiện kỵ binh Sư Thứu?
Trong lòng bốn người nghi ngờ mãi, bất chợt hiểu ra vì sao hai Linh Cầm cứ không chịu bay lên trời dò đường, thì ra là do có nguy hiểm.
- Chẳng lẽ Thú nhân phát hiện ra chúng ta?
Man Ngũ khẩn trương hỏi.
Nhưng Man Nguyệt ngẫm nghĩ một chút liền lắc đầu nói:
- Không đâu, nếu phát hiện ra chúng ta thì mới nãy Sư Thứu kia đã giết thẳng xuống đây rồi.
- Không được! Chúng ta phải nhanh chóng quay về bộ lạc, báo cáo lại tin tức này cho Thiếu tộc trưởng biết!
Man Sơn trịnh trọng đề nghị.
Hai người khác cũng đồng ý, Man Nguyệt tiếp lời:
- Kỵ binh Sư Thứu của Thú tộc xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn có chuyện lớn xảy ra, nhất định phải nhanh chóng mang tin này về.
Nhanh, thả Linh Cầm tìm đường.
Man Nguyệt nói xong trực tiếp thả Linh Cầm của mình bay lên. Lúc này Linh Cầm không kháng cự nữa, nó lập tức vỗ cánh bay lên không trung.
Linh Cầm của Man Ngũ cũng y như thế, nó sải bánh bay lên trời, chao nghiêng bay lượn, hẳn là đang dò đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.