Chương 350: Trao Đổi?
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Trên tường Thanh Đồng thành, Cổ Trần đứng ở nơi đó ngắm nhìn đội ngũ đi xa.
Ô Tháp Lạp đi, mang theo một phần binh khí Thạch giáp, Hắc đồng giáp, trở về bộ tộc của hắn báo cáo tin tức, chuẩn bị các hạng mục giao dịch.
Cổ Trần nói:
- Du Mục bộ tộc không có chỗ ở cố định, thuần dưỡng vô số loài thú...
Cổ Trần có hứng cực lớn với Du Mục bộ tộc, nếu như có thể chinh phục chiếm đoạt thì có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với bộ lạc.
Không nói những cái khác, mấy chục vạn các loài động vật mà Ô Tháp Lạp đã nói đủ khiến người tim đập thình thịch, đây là nguồn cung cấp thức ăn lớn cỡ nào?
Còn có các loại tọa kỵ, tuy những người này cưỡi Mãng ngưu tới, nhưng Cổ Trần tin tưởng bọn họ chắc chắn có tọa kỵ mạnh hơn nữa.
Ví dụ như có mấy vạn con Thiết Giáp tê, không có lý nào bọn họ không có tọa kỵ cường đại khác, thậm chí rất có thể hơn Tam Giác long.
“Nhưng mà... Tên này nói có mười tám vạn kỵ binh?”
Nét mặt Cổ Trần hơi thay đổi, bỗng nở nụ cười.
Mười tám vạn, nghe có chút khoa trương, nhưng cho dù có cũng không sao, bởi vì Cổ Trần có tự tin tuyệt đối về thực lực đánh bại đối phương.
Dù ngươi có đông người hơn nữa thì ta vẫn nghiền nát, đây là tự tin của cường giả.
Cổ Trần tin tưởng trong Du Mục bộ tộc có cường giả, nhưng tuyệt đối không nhiều, hơn nữa xem tu vi của Ô Tháp Lạp thì hắn có địa vị khá cao trong bộ tộc.
Cứ tính theo chiều hướng này liền có thể suy đoán ra thực lực người mạnh nhất trong bộ tộc của đối phương tuyệt đối không vượt qua đẳng cấp Hoán Huyết cảnh.
“Những Du Mục bộ lạc nay có thể đưa vào tầm nhắm, tìm một cơ hội chiếm đoạt.”
Đầu óc Cổ Trần xoay chuyển nhanh, có ý tưởng, chẳng qua trước mắt bộ lạc còn đang phát triển, mới nuốt vào mấy chục vạn nhân khẩu còn đang tiêu hóa và thích nghi.
Trong thời gian ngắn không nên mở rộng quá nhiều, nếu không thì nội bộ bất ổn, không có lợi cho phát triển.
“Tạm ẩn núp một thời gian, vùi đầu phát triển, thực lực cường đại rồi mới mở rộng ra ngoài.”
Nghĩ thông suốt điểm này, Cổ Trần nhẹ nhõm không ít, chỉ chờ bộ lạc của mình tiêu hóa xong thu hoạch mấy trận chiến, đặt nền móng cơ sở thật vững chắc thì sẽ là thời cơ mở rộng.
Còn một điều nữa, phải cảnh giác các tộc ở Bách Man sơn, may mắn hiện tại đã xây xong tường Thanh Đồng thành, đối mặt các tộc đột kích cũng không sợ.
Giờ chỉ phải lo chính mình có thể chống lại cường giả dị tộc hay không, còn lại đều không là vấn đề.
Cổ Trần không quay đầu lại nói:
- Tiểu Hắc, nhanh chóng nâng cao thực lực của ngươi, ta có linh cảm không may, mưa gió sắp đến.
Hắc Thổ ở sau lưng lập tức cúi đầu, cung kính nói:
- Tộc trưởng, Hắc Thổ hiểu, đã chuẩn bị gần đây đột phá bình cảnh tu vi bước vào Đoán Cốt cảnh.
Cổ Trần nhìn hắn một cái, nhắc nhở:
- Ừm, ta đưa cho ngươi cổ dược tôi thể phối hợp dùng với linh huyết, mau chóng mạnh lên, bộ lạc cần càng nhiều sức mạnh để ứng đối uy hiếp tương lai.
- Rõ!
Hắc Thổ lập tức khom người rời đi, trở về nỗ lực tu luyện, tranh thủ mau chóng đột phá cảnh giới, chiến khí luyện xương, cô đọng một thân Thanh Đồng chiến cốt.
Cổ Trần rất xem trọng Hắc Thổ, dù sao từ vừa mới bắt đầu đã theo hắn một đường đi tới, là thân tín của hắn.
“Đáng tiếc, lão Vu Chúc chết sớm, nếu không thì lão xứng là một thiên tài lợi hại, tự mình sáng tạo phương pháp minh văn.”
Cổ Trần thở dài một tiếng, có một số tiếc nuối, tiếc cho lão Vu Chúc.
Hiện tại Cổ Trần mới hiểu lão Vu Chúc tự mình lĩnh ngộ phương pháp minh văn đúng là một thiên tài.
Lão Vu Chúc có thể sử dụng một số thú văn trên người Hoang lang, khắc vào trong thân thể, lấy được sức mạnh, đây là một phương pháp biến mạnh.
Trong tình huống không có ai chỉ đạo mà làm được điều này, nói lão Vu Chúc không phải thiên tài hắn cũng không tin, đáng tiếc chết rồi.
Nếu như lão Vu Chúc không chết, bên cạnh Cổ Trần chắc chắn có thêm một vị nhân tài mạnh mẽ, phụ tá hắn quản lý bộ lạc.
“Kỳ quái, vì sao những bộ lạc khác không có Vu Chúc?”
Cổ Trần bỗng nghĩ đến vấn đề này.
Một đường đi đến, Cổ Trần từng gặp nhiều bộ lạc, chinh phục rất nhiều bộ lạc, có lớn có nhỏ, nhưng chưa bao giờ thấy bộ lạc nào có Vu Chúc.
Điều này khiến Cổ Trần rất nghi hoặc, kinh ngạc vô cùng, thậm chí hỏi thăm tộc trưởng bộ lạc cũ như nhóm Ngưu Lực, đều không có Vu Chúc tồn tại.
Thậm chí bọn họ mặt đần ra, không ngờ trong bộ lạc cỡ lớn mới có Vu Chúc.
Điều này khiến Cổ Trần giật mình nghi ngờ, bộ lạc nhỏ cũ của bọn họ có khoảng một nghìn người, ở trong hang núi, vậy Vu Chúc đến từ đâu?
“Xem ra, thân phận của lão Vu Chúc nhất định không đơn giản, đáng tiếc lão đã chết.”
Ô Tháp Lạp đi, mang theo một phần binh khí Thạch giáp, Hắc đồng giáp, trở về bộ tộc của hắn báo cáo tin tức, chuẩn bị các hạng mục giao dịch.
Cổ Trần nói:
- Du Mục bộ tộc không có chỗ ở cố định, thuần dưỡng vô số loài thú...
Cổ Trần có hứng cực lớn với Du Mục bộ tộc, nếu như có thể chinh phục chiếm đoạt thì có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với bộ lạc.
Không nói những cái khác, mấy chục vạn các loài động vật mà Ô Tháp Lạp đã nói đủ khiến người tim đập thình thịch, đây là nguồn cung cấp thức ăn lớn cỡ nào?
Còn có các loại tọa kỵ, tuy những người này cưỡi Mãng ngưu tới, nhưng Cổ Trần tin tưởng bọn họ chắc chắn có tọa kỵ mạnh hơn nữa.
Ví dụ như có mấy vạn con Thiết Giáp tê, không có lý nào bọn họ không có tọa kỵ cường đại khác, thậm chí rất có thể hơn Tam Giác long.
“Nhưng mà... Tên này nói có mười tám vạn kỵ binh?”
Nét mặt Cổ Trần hơi thay đổi, bỗng nở nụ cười.
Mười tám vạn, nghe có chút khoa trương, nhưng cho dù có cũng không sao, bởi vì Cổ Trần có tự tin tuyệt đối về thực lực đánh bại đối phương.
Dù ngươi có đông người hơn nữa thì ta vẫn nghiền nát, đây là tự tin của cường giả.
Cổ Trần tin tưởng trong Du Mục bộ tộc có cường giả, nhưng tuyệt đối không nhiều, hơn nữa xem tu vi của Ô Tháp Lạp thì hắn có địa vị khá cao trong bộ tộc.
Cứ tính theo chiều hướng này liền có thể suy đoán ra thực lực người mạnh nhất trong bộ tộc của đối phương tuyệt đối không vượt qua đẳng cấp Hoán Huyết cảnh.
“Những Du Mục bộ lạc nay có thể đưa vào tầm nhắm, tìm một cơ hội chiếm đoạt.”
Đầu óc Cổ Trần xoay chuyển nhanh, có ý tưởng, chẳng qua trước mắt bộ lạc còn đang phát triển, mới nuốt vào mấy chục vạn nhân khẩu còn đang tiêu hóa và thích nghi.
Trong thời gian ngắn không nên mở rộng quá nhiều, nếu không thì nội bộ bất ổn, không có lợi cho phát triển.
“Tạm ẩn núp một thời gian, vùi đầu phát triển, thực lực cường đại rồi mới mở rộng ra ngoài.”
Nghĩ thông suốt điểm này, Cổ Trần nhẹ nhõm không ít, chỉ chờ bộ lạc của mình tiêu hóa xong thu hoạch mấy trận chiến, đặt nền móng cơ sở thật vững chắc thì sẽ là thời cơ mở rộng.
Còn một điều nữa, phải cảnh giác các tộc ở Bách Man sơn, may mắn hiện tại đã xây xong tường Thanh Đồng thành, đối mặt các tộc đột kích cũng không sợ.
Giờ chỉ phải lo chính mình có thể chống lại cường giả dị tộc hay không, còn lại đều không là vấn đề.
Cổ Trần không quay đầu lại nói:
- Tiểu Hắc, nhanh chóng nâng cao thực lực của ngươi, ta có linh cảm không may, mưa gió sắp đến.
Hắc Thổ ở sau lưng lập tức cúi đầu, cung kính nói:
- Tộc trưởng, Hắc Thổ hiểu, đã chuẩn bị gần đây đột phá bình cảnh tu vi bước vào Đoán Cốt cảnh.
Cổ Trần nhìn hắn một cái, nhắc nhở:
- Ừm, ta đưa cho ngươi cổ dược tôi thể phối hợp dùng với linh huyết, mau chóng mạnh lên, bộ lạc cần càng nhiều sức mạnh để ứng đối uy hiếp tương lai.
- Rõ!
Hắc Thổ lập tức khom người rời đi, trở về nỗ lực tu luyện, tranh thủ mau chóng đột phá cảnh giới, chiến khí luyện xương, cô đọng một thân Thanh Đồng chiến cốt.
Cổ Trần rất xem trọng Hắc Thổ, dù sao từ vừa mới bắt đầu đã theo hắn một đường đi tới, là thân tín của hắn.
“Đáng tiếc, lão Vu Chúc chết sớm, nếu không thì lão xứng là một thiên tài lợi hại, tự mình sáng tạo phương pháp minh văn.”
Cổ Trần thở dài một tiếng, có một số tiếc nuối, tiếc cho lão Vu Chúc.
Hiện tại Cổ Trần mới hiểu lão Vu Chúc tự mình lĩnh ngộ phương pháp minh văn đúng là một thiên tài.
Lão Vu Chúc có thể sử dụng một số thú văn trên người Hoang lang, khắc vào trong thân thể, lấy được sức mạnh, đây là một phương pháp biến mạnh.
Trong tình huống không có ai chỉ đạo mà làm được điều này, nói lão Vu Chúc không phải thiên tài hắn cũng không tin, đáng tiếc chết rồi.
Nếu như lão Vu Chúc không chết, bên cạnh Cổ Trần chắc chắn có thêm một vị nhân tài mạnh mẽ, phụ tá hắn quản lý bộ lạc.
“Kỳ quái, vì sao những bộ lạc khác không có Vu Chúc?”
Cổ Trần bỗng nghĩ đến vấn đề này.
Một đường đi đến, Cổ Trần từng gặp nhiều bộ lạc, chinh phục rất nhiều bộ lạc, có lớn có nhỏ, nhưng chưa bao giờ thấy bộ lạc nào có Vu Chúc.
Điều này khiến Cổ Trần rất nghi hoặc, kinh ngạc vô cùng, thậm chí hỏi thăm tộc trưởng bộ lạc cũ như nhóm Ngưu Lực, đều không có Vu Chúc tồn tại.
Thậm chí bọn họ mặt đần ra, không ngờ trong bộ lạc cỡ lớn mới có Vu Chúc.
Điều này khiến Cổ Trần giật mình nghi ngờ, bộ lạc nhỏ cũ của bọn họ có khoảng một nghìn người, ở trong hang núi, vậy Vu Chúc đến từ đâu?
“Xem ra, thân phận của lão Vu Chúc nhất định không đơn giản, đáng tiếc lão đã chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.