Chương 64: Hắc Ám Hoàng Vĩ (3)
Trần Khiết Hào
06/10/2022
Chương 62: Hắc Ám Hoàng Vĩ (3)
"Ngươi... đã sẵn sàng chưa?"
"Hỏi thừa, có lúc nào mà ta không sẵn sàng đâu chớ!"
"Tốt lắm. Còn giờ thì..." - Thiểm Vong bỗng dưng từ từ bay lên không trung, gã dang rộng hai tay ra hai bên, ngửa mặt lên trời. Nhìn cảnh này làm Hoàng Vĩ liên tưởng ngay tới những bức hoạ về Chúa Jesus - "Bắt đầu thôi!"
Câu nói vừa rồi báo hiệu cho một trận chiến không cân sức giữa hai đối thủ một người một cốt.
Thiểm Vong khai mạc bằng một đòn tấn công ma pháp Cột băng. Gã phất tay, một cột băng nhọn dài trồi lên đâm thẳng tới Hoàng Vĩ với tốc độ chống mặt.
Choanggg
Mũi nhọn tuy đã bị Lá chắn Mana chặn lại nhưng ngay sau đó nó cũng vỡ tan. Sức phá hoại thật đáng sợ!
"Hảo, để xem ngươi có đỡ được chiêu tiếp theo không."
Vừa dứt lời, Thiểm Vong liền tạo ra hai tảng băng nhọn dài bay lơ lửng bằng ma pháp Gọt dũa.
"Tiếp chiêu đi!"
Nói xong Thiểm Vong phóng hai tảng băng nhọn kia về phía Hoàng Vĩ. Rút kinh nghiệm lần trước, hắn giơ khiên lên đỡ chứ không dùng Lá chắn Mana nữa.
Coongggg
Va chạm xảy ra, hai tảng băng lao tới đâm thẳng vào giữa chiếc khiên đồng. Tiếng "coong" chói tai vang lên, hai tảng băng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ. Hoàng Vĩ cũng bị chấn động làm cho run tay, nhưng chừng này có xá gì so với đống sát thương mà Thiểm Vong phải nhận lại đâu chứ!
Y như rằng, cơ thể tên Cốt Yêu run lên một chút sau đòn tấn công vừa rồi. Thế nhưng, gã vẫn từ tốn mở miệng nói:
"Chút ít sát thương này chưa đủ để hạ gục ta đâu. Nên nhớ, xác chết thì không hề biết đau."
Hoàng Vĩ đương nhiên biết điều đó, hắn chỉ không ngờ rằng Thiểm Vong vẫn chẳng hề xi nhê gì cả. Nếu là hắn thì chắc đã sớm ngất đi rồi.
Chưa kịp nghĩ tới phương án đối phó tiếp theo thì đối phương đã ra tay trước. Thiểm Vong ném về phía hắn một quả cầu băng lớn, thứ này không có gì gây nguy hiểm cho hắn nên Hoàng Vĩ chỉ cần vung chân đá một phát là quả cầu đó vỡ ra ngay.
Tuy nhiên, ngay khi quả cầu bị đá nát thì một lượng lớn Vong khí tuôn ra. Hoàng Vĩ hoảng hốt, hắn nhanh chóng bịt mặt lại rồi nhảy lùi ra sau, miệng chửi:
"Lão cáo già! Hắn ta trữ Vong khí trong quả cầu băng, do khúc xạ ánh sáng nên mình không thấy được thứ bên trong. Làm vỡ quả cầu là Vong khí tuôn ra ngay."
Hoàng Vĩ vung tay triển khai ma pháp: "Tường lửa!"
Phừnggg
Toàn bộ Vong khí thoát ra đều đã bị bức tường lửa của hắn đốt cháy toàn bộ.
Nhưng giờ chưa phải lúc thả lỏng, bởi Thiểm Vong ngay sau đó liền phát động tấn công. Hàng loạt quả cầu cũng như thương băng liên tục phóng tới vị trí của Hoàng Vĩ, hắn phải vừa di chuyển vừa đáp trả lại bằng vài ma pháp như Hoả cầu và Gió cắt.
"Dễ điên thật chứ, đòn tấn công của mình giờ chẳng còn xi nhê gì với hắn nữa rồi. Gã đỡ hết dễ như bỡn."
Chợt Hoàng Vĩ cảm thấy có gì đó không đúng, hắn vận động liên tục từ nãy đến giờ mà tại sao lại có cảm giác lành lạnh thế này.
"Nhiệt độ trong phòng... nó đang giảm xuống sao?"
"Ngươi đoán đúng rồi đó." - Thiểm Vong nói như đi guốc trong bụng Hoàng Vĩ - "Ma pháp Khí lạnh đã phát huy rất tốt tác dụng của nó."
"Mà... nhiệt độ như này thì vẫn còn hơi cao quá nhỉ? Để ta hạ thêm tí nữa."
Nói xong Thiểm Vong phát động ma pháp Bão tuyết bao trùm cả căn phòng. Khắp nơi tràn ngập gió và tuyết trắng xoá, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm xuống gần -20°C.
Hoàng Vĩ lạnh run người, bộ giáp và Lá chắn Mana đã bảo vệ hắn khỏi gió tuyết nhưng cơn lạnh thì không. Hắn cố gắng sử dụng ma pháp thuộc tính Hoả để sưởi ấm nhưng không thành công, gió và tuyết nhanh chóng dập tắt mọi thứ.
"Chết tiệt, cứ thế này khéo không chết vì bị giết thì cũng chết cóng mất."
Chết cóng tất nhiên là không vui vẻ gì rồi, thà rằng bị kẻ địch một chiêu giết chết còn hơn.
...
"Đã hơn một khắc (15 phút) trôi qua rồi, ngươi có còn sống không?"
Từ nãy đến giờ Thiểm Vong là người phát động ma pháp, tuy không bị ảnh hưởng song gã cũng không thể quan sát được tình hình bên phía Hoàng Vĩ.
Thấy đối phương không đáp, gã chắc mẩm rằng Hoàng Vĩ đã đi chầu ông bà ông vải nên liền tắt Bão tuyết đi. Gã không tin phàm nhân xác thịt như hắn chịu được đòn sát thủ này. Chẳng ngờ...
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch...
Một loạt đạn bắn thẳng về phía Thiểm Vong, chúng xuyên thẳng qua lớp màn chắn khiến gã Cốt Yêu không kịp phản ứng. Chớp mắt loạt đạn đã xé tan cái áo choàng bên ngoài, vì cơ thể của Thiểm Vong chỉ còn bộ hài cốt, chẳng có chút da thịt nào nên đạn bắn vào chỉ nghe tiếng răng rắc. Còn lại hầu hết đạn đều bay xuyên người.
Thấy không còn mặc được nữa Thiểm Vong lột bỏ cái áo choàng. Bây giờ gã chỉ mặc độc một chiếc quần dài xám ố thủng lỗ chỗ che hạ bộ. Cơ mà che làm gì không biết, gã đâu còn "cái đó" nữa đâu!
"Surprise!" (Bất ngờ chưa!)
Hoàng Vĩ reo lên cùng lúc bão tuyết tan, để lộ một con robot to lớn màu đen sẫm hệt như trong phim Avatar (2009).
Thiểm Vong trố mắt nhìn (t/g: Làm gì còn mắt mà trố!) vật thể to lớn kỳ dị trước mặt. Một kẻ đến từ thế giới Tu Tiên như gã làm sao biết được robot là gì.
"Cái quái gì đây?"
Hoàng Vĩ ngồi trong GX - 013 nghe được liền cười đắc chí, đúng thật là trong cái rủi lại có cái may!
Vài phút trước đó, trong lúc Hoàng Vĩ đang cố gắng chống chọi trước giá lạnh thì hắn chợt nhớ tới món quà mà Stella tặng mình trước đây, đó là một con robot cao tới tận 9m.
Mừng như vỡ hội, Hoàng Vĩ nhanh chóng lấy con robot khổng lồ ra rồi nhảy vào trong buồng lái, đóng cửa lại. Hắn mò mẫm mấy cái nút bấm trên bàn điều khiển, không biết xài sao? Yên tâm, việc gì khó cứ để Thông Tuệ lo. Cô sẽ hướng dẫn hắn sử dụng.
"Lại còn có cả hệ thống sưởi nữa cơ à, đúng là hàng công nghệ cao có khác!"
Hoàng Vĩ khởi động hệ thống sưởi ấm lên, hơi nóng tràn vào buồng lái đánh bay cơn rét buốt. Hắn thả người trên ghế, mặt lộ rõ vẻ dễ chịu. Nhưng Hoàng Vĩ không cho phép mình thư giản quá lâu.
"Được rồi, giờ thì tới lượt ta phản công."
Do thời tiết rét buốt, cộng thêm Thiểm Vong là Undead không có thân nhiệt nên dùng cảm biến nhiệt độ cũng vô dụng. Vậy nên hắn chuyển sang một cách khác, đó là sử dụng Thẩm định.
Thẩm định có chức năng phân tích sức mạnh của vật hoặc kẻ bị thẩm định với điều kiện là phải hướng mắt tới phía đó. Hoàng Vĩ đã lợi dụng điều này để xác định vị trí của Thiểm Vong.
"Thấy rồi nhá!"
"Khởi động chức năng ngắm chuẩn mục tiêu... Bắn!"
Sau khi xác định được nơi Thiểm Vong đang đứng, Hoàng Vĩ khởi động hai họng súng ở hai bên tay robot nã đạn liên tục về phía trước.
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch...
"Tiếng đạn bắn nghe êm tai thật!"
Dường như đã bắn trúng mục tiêu bởi Hoàng Vĩ còn nghe được tiếng răng rắc của xương nữa. Rồi bão tuyết tan đi.
Hắn thấy được Thiểm Vong lúc này đã cởi bỏ cái áo choàng phiền phức kia rồi. Đúng là may mắn, vậy là Hoàng Vĩ có thể dùng ma pháp lên người gã được rồi.
"Thấy sao hả? Hơi tiếc là không bắn rụng được cái sợi dây chuyền trên cổ ngươi, nhưng lần một không được thì lần hai!"
"Ngươi... Đồ con rùa rụt cổ." Thiểm Vong chửi.
"Quá khen quá khen, đánh không lại thì tất nhiên phải xài chiêu trò rồi. Đâu có ai ngu tới nỗi chơi đẹp để rồi mất mạng chứ!"
"Chết đi!"
Thiểm Vong hét lớn, gã ném một lần hai băng thương cùng một lúc.
"Một chiêu không dùng được tới hai lần đâu, Thiểm Vong đại nhân à!"
"Chức năng phòng hộ, khởi động!"
Choang choang
Một lớp màn chắn điện tử bao quanh GX - 013, hai mũi băng nhọn vỡ tan tành khi va vào nó. Về điểm này thì đúng là khoa học kỹ thuật hơn hẳn ma pháp.
"Alo alo... Hoàng Vĩ có nghe thấy không?" Giọng của Stella phát ra, con robot này còn có cả chức năng liên lạc nữa à.
"Hoàng Vĩ đây, nghe rõ trả lời!" Hắn đáp.
"Giờ này mà còn đùa được nữa hả, anh đang ở đâu rồi?"
"Không biết nữa, hiện tại đang kẹt trong một căn phòng lớn. Và đang đánh nhau với căn nguyên dị biến đây!"
"Cái gì, anh đang chiến đấu với gã áo choàng tím đó hả? Rồi có bị sao không?"
"Cũng bị thương kha khá nhưng chưa tới mức quá nghiêm trọng. Giờ cái gã đó - gã tên Thiểm Vong - đang điên cuồng tấn công anh đây này!"
"Khoan, tạm gác lại chuyện đó... Anh đang ngồi trong GX - 013 đó hả?"
"Phải, mà có gì sao? Quà của em tặng anh mà."
"Ý em không phải thế. GX - 013 là sản phẩm thử nghiệm nên chắc vẫn còn khá nhiều lỗi. Ví dụ như là... nhanh hết pin chẳng hạn."
"Hả, nhưng trong đây (hệ thống) ghi rõ là có thể hoạt động liên tục trong 6 tiếng đồng hồ mà?"
"Cái đó chỉ tính riêng phần di chuyển thôi. Chứ nếu anh sử dụng mấy cái chức năng khác như lò sưởi, súng đạn, màn chắn điện tử thì GX - 013 cùng lắm chỉ hoạt động được 7 8 phút thôi."
"Nà ní!" (Cái gì)
Đúng lúc này GX - 013 cũng ngừng hoạt động, đèn điện tắt ngúm, màn chắn phòng hộ cũng biến mất. Thấy vậy Thiểm Vong liền chớp cơ hội, gã triệu hồi Cột băng đâm thủng buồng lái.
Ầm
Xẹt xẹt
"Thôi rồi, sao em không nói sớm!"
Stella: "???"
"Ý anh là sao...
Cô bé định hỏi lại thì cuộc gọi bị gián đoạn, có vẻ như khi GX - 013 bị phá hủy thì chức năng liên lạc cũng đi tong luôn.
GX - 013 ngã ập xuống đất, cỗ máy chiến tranh hiện đại giờ chỉ còn là đống sắt vụn.
Hoàng Vĩ vẫn bình an vô sự nhờ Lá chắn Mana bảo vệ, nhưng sắp tới hắn sẽ thảm lắm đây. Bởi vì lúc này Thiểm Vong đã bay tới, gã bóp cổ Hoàng Vĩ rồi nâng hắn lên chỉ bằng một tay.
Thủ sẵn vũ khí trong tay, Hoàng Vĩ nhịn đau vung đao chém mạnh vào xương cổ tên Cốt Yêu.
"Chưa rút kinh nghiệm hả?"
Phặc
Như đã đoán trước được hành vi của Hoàng Vĩ, Thiểm Vong chụp được cánh tay mang đao. Gã vận sức vặn mạnh.
Rắc
"Áaaaaaaa..."
Cánh tay phải của Hoàng Vĩ xụi lơ, một cơn đau khủng khiếp truyền tới đại não của nhân vật chính. Thiểm Vong đã bẻ gãy nó mất rồi.
"Cảm giác thế nào?" Thiểm Vong nâng cằm Hoàng Vĩ lên, hỏi.
"Đau quá! Đồ dã man!"
"Mới chừng đó thôi mà đã la đau rồi. Ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi... Bởi những gì ta sắp làm tiếp sau đây còn tàn nhẫn hơn nhiều nữa đấy!"
Thế là trong khoảng 10 phút tiếp theo Thiểm Vong liên tục tra tấn Hoàng Vĩ bằng những ngón đòn tàn bạo nhất mà gã có thể làm như: bẻ gãy từng ngón tay, tiếp đến là ngón chân, dùng kiếm khắc chữ lên mặt, đóng băng tứ chi,... vân vân... Nói chung là rất khủng khiếp.
Hoàng Vĩ phải ôm đầu chịu trận mà chẳng thể chống trả bởi lẽ hắn chẳng còn đủ sức nữa rồi. Trên mặt và khắp cơ thể hắn chi chít các vết thương, xương thì nứt gãy gần hết, tay chân cũng chẳng còn cảm giác gì nữa. Hoàng Vĩ muốn thoát ra, hắn muốn đánh trả lại toàn bộ. Thế nhưng... Thế nhưng...
Lại thêm 10 phút nữa trôi qua...
"Phì, bây giờ trông ngươi chẳng khác gì cái mền rách cả."
Thiểm Vong nói đúng, Hoàng Vĩ hiện tại đang nằm sõng soài trên mặt sàn, máu tươi nhuộm đỏ cả người, hơi thở thoi thóp. Thật đáng thương!
"Đây vẫn chưa phải là tất cả đâu, thật đáng tiếc nhưng ta sẽ dày vò ngươi thêm một lúc nữa."
Nói rồi Thiểm Vong niệm chú, gã Cốt Yêu phát động một ma pháp cao cấp mà gã chưa từng sử dụng trước đây:
"Ảo ảnh cùng cực, phát động!"
Tức thì hai sợi dây xích màu tím xuất hiện từ hư không, chúng quấn lấy người Hoàng Vĩ rồi kéo hắn lên lơ lửng.
"Ảo ảnh cùng cực là một ma pháp rất đáng sợ. Ngươi sẽ bị nhốt trong một cơn ác mộng khủng khiếp mà chẳng thể thoát ra được. Tận hưởng nó đi Hoàng tiểu tử!"
Hết chương 62.
"Ngươi... đã sẵn sàng chưa?"
"Hỏi thừa, có lúc nào mà ta không sẵn sàng đâu chớ!"
"Tốt lắm. Còn giờ thì..." - Thiểm Vong bỗng dưng từ từ bay lên không trung, gã dang rộng hai tay ra hai bên, ngửa mặt lên trời. Nhìn cảnh này làm Hoàng Vĩ liên tưởng ngay tới những bức hoạ về Chúa Jesus - "Bắt đầu thôi!"
Câu nói vừa rồi báo hiệu cho một trận chiến không cân sức giữa hai đối thủ một người một cốt.
Thiểm Vong khai mạc bằng một đòn tấn công ma pháp Cột băng. Gã phất tay, một cột băng nhọn dài trồi lên đâm thẳng tới Hoàng Vĩ với tốc độ chống mặt.
Choanggg
Mũi nhọn tuy đã bị Lá chắn Mana chặn lại nhưng ngay sau đó nó cũng vỡ tan. Sức phá hoại thật đáng sợ!
"Hảo, để xem ngươi có đỡ được chiêu tiếp theo không."
Vừa dứt lời, Thiểm Vong liền tạo ra hai tảng băng nhọn dài bay lơ lửng bằng ma pháp Gọt dũa.
"Tiếp chiêu đi!"
Nói xong Thiểm Vong phóng hai tảng băng nhọn kia về phía Hoàng Vĩ. Rút kinh nghiệm lần trước, hắn giơ khiên lên đỡ chứ không dùng Lá chắn Mana nữa.
Coongggg
Va chạm xảy ra, hai tảng băng lao tới đâm thẳng vào giữa chiếc khiên đồng. Tiếng "coong" chói tai vang lên, hai tảng băng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ. Hoàng Vĩ cũng bị chấn động làm cho run tay, nhưng chừng này có xá gì so với đống sát thương mà Thiểm Vong phải nhận lại đâu chứ!
Y như rằng, cơ thể tên Cốt Yêu run lên một chút sau đòn tấn công vừa rồi. Thế nhưng, gã vẫn từ tốn mở miệng nói:
"Chút ít sát thương này chưa đủ để hạ gục ta đâu. Nên nhớ, xác chết thì không hề biết đau."
Hoàng Vĩ đương nhiên biết điều đó, hắn chỉ không ngờ rằng Thiểm Vong vẫn chẳng hề xi nhê gì cả. Nếu là hắn thì chắc đã sớm ngất đi rồi.
Chưa kịp nghĩ tới phương án đối phó tiếp theo thì đối phương đã ra tay trước. Thiểm Vong ném về phía hắn một quả cầu băng lớn, thứ này không có gì gây nguy hiểm cho hắn nên Hoàng Vĩ chỉ cần vung chân đá một phát là quả cầu đó vỡ ra ngay.
Tuy nhiên, ngay khi quả cầu bị đá nát thì một lượng lớn Vong khí tuôn ra. Hoàng Vĩ hoảng hốt, hắn nhanh chóng bịt mặt lại rồi nhảy lùi ra sau, miệng chửi:
"Lão cáo già! Hắn ta trữ Vong khí trong quả cầu băng, do khúc xạ ánh sáng nên mình không thấy được thứ bên trong. Làm vỡ quả cầu là Vong khí tuôn ra ngay."
Hoàng Vĩ vung tay triển khai ma pháp: "Tường lửa!"
Phừnggg
Toàn bộ Vong khí thoát ra đều đã bị bức tường lửa của hắn đốt cháy toàn bộ.
Nhưng giờ chưa phải lúc thả lỏng, bởi Thiểm Vong ngay sau đó liền phát động tấn công. Hàng loạt quả cầu cũng như thương băng liên tục phóng tới vị trí của Hoàng Vĩ, hắn phải vừa di chuyển vừa đáp trả lại bằng vài ma pháp như Hoả cầu và Gió cắt.
"Dễ điên thật chứ, đòn tấn công của mình giờ chẳng còn xi nhê gì với hắn nữa rồi. Gã đỡ hết dễ như bỡn."
Chợt Hoàng Vĩ cảm thấy có gì đó không đúng, hắn vận động liên tục từ nãy đến giờ mà tại sao lại có cảm giác lành lạnh thế này.
"Nhiệt độ trong phòng... nó đang giảm xuống sao?"
"Ngươi đoán đúng rồi đó." - Thiểm Vong nói như đi guốc trong bụng Hoàng Vĩ - "Ma pháp Khí lạnh đã phát huy rất tốt tác dụng của nó."
"Mà... nhiệt độ như này thì vẫn còn hơi cao quá nhỉ? Để ta hạ thêm tí nữa."
Nói xong Thiểm Vong phát động ma pháp Bão tuyết bao trùm cả căn phòng. Khắp nơi tràn ngập gió và tuyết trắng xoá, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm xuống gần -20°C.
Hoàng Vĩ lạnh run người, bộ giáp và Lá chắn Mana đã bảo vệ hắn khỏi gió tuyết nhưng cơn lạnh thì không. Hắn cố gắng sử dụng ma pháp thuộc tính Hoả để sưởi ấm nhưng không thành công, gió và tuyết nhanh chóng dập tắt mọi thứ.
"Chết tiệt, cứ thế này khéo không chết vì bị giết thì cũng chết cóng mất."
Chết cóng tất nhiên là không vui vẻ gì rồi, thà rằng bị kẻ địch một chiêu giết chết còn hơn.
...
"Đã hơn một khắc (15 phút) trôi qua rồi, ngươi có còn sống không?"
Từ nãy đến giờ Thiểm Vong là người phát động ma pháp, tuy không bị ảnh hưởng song gã cũng không thể quan sát được tình hình bên phía Hoàng Vĩ.
Thấy đối phương không đáp, gã chắc mẩm rằng Hoàng Vĩ đã đi chầu ông bà ông vải nên liền tắt Bão tuyết đi. Gã không tin phàm nhân xác thịt như hắn chịu được đòn sát thủ này. Chẳng ngờ...
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch...
Một loạt đạn bắn thẳng về phía Thiểm Vong, chúng xuyên thẳng qua lớp màn chắn khiến gã Cốt Yêu không kịp phản ứng. Chớp mắt loạt đạn đã xé tan cái áo choàng bên ngoài, vì cơ thể của Thiểm Vong chỉ còn bộ hài cốt, chẳng có chút da thịt nào nên đạn bắn vào chỉ nghe tiếng răng rắc. Còn lại hầu hết đạn đều bay xuyên người.
Thấy không còn mặc được nữa Thiểm Vong lột bỏ cái áo choàng. Bây giờ gã chỉ mặc độc một chiếc quần dài xám ố thủng lỗ chỗ che hạ bộ. Cơ mà che làm gì không biết, gã đâu còn "cái đó" nữa đâu!
"Surprise!" (Bất ngờ chưa!)
Hoàng Vĩ reo lên cùng lúc bão tuyết tan, để lộ một con robot to lớn màu đen sẫm hệt như trong phim Avatar (2009).
Thiểm Vong trố mắt nhìn (t/g: Làm gì còn mắt mà trố!) vật thể to lớn kỳ dị trước mặt. Một kẻ đến từ thế giới Tu Tiên như gã làm sao biết được robot là gì.
"Cái quái gì đây?"
Hoàng Vĩ ngồi trong GX - 013 nghe được liền cười đắc chí, đúng thật là trong cái rủi lại có cái may!
Vài phút trước đó, trong lúc Hoàng Vĩ đang cố gắng chống chọi trước giá lạnh thì hắn chợt nhớ tới món quà mà Stella tặng mình trước đây, đó là một con robot cao tới tận 9m.
Mừng như vỡ hội, Hoàng Vĩ nhanh chóng lấy con robot khổng lồ ra rồi nhảy vào trong buồng lái, đóng cửa lại. Hắn mò mẫm mấy cái nút bấm trên bàn điều khiển, không biết xài sao? Yên tâm, việc gì khó cứ để Thông Tuệ lo. Cô sẽ hướng dẫn hắn sử dụng.
"Lại còn có cả hệ thống sưởi nữa cơ à, đúng là hàng công nghệ cao có khác!"
Hoàng Vĩ khởi động hệ thống sưởi ấm lên, hơi nóng tràn vào buồng lái đánh bay cơn rét buốt. Hắn thả người trên ghế, mặt lộ rõ vẻ dễ chịu. Nhưng Hoàng Vĩ không cho phép mình thư giản quá lâu.
"Được rồi, giờ thì tới lượt ta phản công."
Do thời tiết rét buốt, cộng thêm Thiểm Vong là Undead không có thân nhiệt nên dùng cảm biến nhiệt độ cũng vô dụng. Vậy nên hắn chuyển sang một cách khác, đó là sử dụng Thẩm định.
Thẩm định có chức năng phân tích sức mạnh của vật hoặc kẻ bị thẩm định với điều kiện là phải hướng mắt tới phía đó. Hoàng Vĩ đã lợi dụng điều này để xác định vị trí của Thiểm Vong.
"Thấy rồi nhá!"
"Khởi động chức năng ngắm chuẩn mục tiêu... Bắn!"
Sau khi xác định được nơi Thiểm Vong đang đứng, Hoàng Vĩ khởi động hai họng súng ở hai bên tay robot nã đạn liên tục về phía trước.
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch...
"Tiếng đạn bắn nghe êm tai thật!"
Dường như đã bắn trúng mục tiêu bởi Hoàng Vĩ còn nghe được tiếng răng rắc của xương nữa. Rồi bão tuyết tan đi.
Hắn thấy được Thiểm Vong lúc này đã cởi bỏ cái áo choàng phiền phức kia rồi. Đúng là may mắn, vậy là Hoàng Vĩ có thể dùng ma pháp lên người gã được rồi.
"Thấy sao hả? Hơi tiếc là không bắn rụng được cái sợi dây chuyền trên cổ ngươi, nhưng lần một không được thì lần hai!"
"Ngươi... Đồ con rùa rụt cổ." Thiểm Vong chửi.
"Quá khen quá khen, đánh không lại thì tất nhiên phải xài chiêu trò rồi. Đâu có ai ngu tới nỗi chơi đẹp để rồi mất mạng chứ!"
"Chết đi!"
Thiểm Vong hét lớn, gã ném một lần hai băng thương cùng một lúc.
"Một chiêu không dùng được tới hai lần đâu, Thiểm Vong đại nhân à!"
"Chức năng phòng hộ, khởi động!"
Choang choang
Một lớp màn chắn điện tử bao quanh GX - 013, hai mũi băng nhọn vỡ tan tành khi va vào nó. Về điểm này thì đúng là khoa học kỹ thuật hơn hẳn ma pháp.
"Alo alo... Hoàng Vĩ có nghe thấy không?" Giọng của Stella phát ra, con robot này còn có cả chức năng liên lạc nữa à.
"Hoàng Vĩ đây, nghe rõ trả lời!" Hắn đáp.
"Giờ này mà còn đùa được nữa hả, anh đang ở đâu rồi?"
"Không biết nữa, hiện tại đang kẹt trong một căn phòng lớn. Và đang đánh nhau với căn nguyên dị biến đây!"
"Cái gì, anh đang chiến đấu với gã áo choàng tím đó hả? Rồi có bị sao không?"
"Cũng bị thương kha khá nhưng chưa tới mức quá nghiêm trọng. Giờ cái gã đó - gã tên Thiểm Vong - đang điên cuồng tấn công anh đây này!"
"Khoan, tạm gác lại chuyện đó... Anh đang ngồi trong GX - 013 đó hả?"
"Phải, mà có gì sao? Quà của em tặng anh mà."
"Ý em không phải thế. GX - 013 là sản phẩm thử nghiệm nên chắc vẫn còn khá nhiều lỗi. Ví dụ như là... nhanh hết pin chẳng hạn."
"Hả, nhưng trong đây (hệ thống) ghi rõ là có thể hoạt động liên tục trong 6 tiếng đồng hồ mà?"
"Cái đó chỉ tính riêng phần di chuyển thôi. Chứ nếu anh sử dụng mấy cái chức năng khác như lò sưởi, súng đạn, màn chắn điện tử thì GX - 013 cùng lắm chỉ hoạt động được 7 8 phút thôi."
"Nà ní!" (Cái gì)
Đúng lúc này GX - 013 cũng ngừng hoạt động, đèn điện tắt ngúm, màn chắn phòng hộ cũng biến mất. Thấy vậy Thiểm Vong liền chớp cơ hội, gã triệu hồi Cột băng đâm thủng buồng lái.
Ầm
Xẹt xẹt
"Thôi rồi, sao em không nói sớm!"
Stella: "???"
"Ý anh là sao...
Cô bé định hỏi lại thì cuộc gọi bị gián đoạn, có vẻ như khi GX - 013 bị phá hủy thì chức năng liên lạc cũng đi tong luôn.
GX - 013 ngã ập xuống đất, cỗ máy chiến tranh hiện đại giờ chỉ còn là đống sắt vụn.
Hoàng Vĩ vẫn bình an vô sự nhờ Lá chắn Mana bảo vệ, nhưng sắp tới hắn sẽ thảm lắm đây. Bởi vì lúc này Thiểm Vong đã bay tới, gã bóp cổ Hoàng Vĩ rồi nâng hắn lên chỉ bằng một tay.
Thủ sẵn vũ khí trong tay, Hoàng Vĩ nhịn đau vung đao chém mạnh vào xương cổ tên Cốt Yêu.
"Chưa rút kinh nghiệm hả?"
Phặc
Như đã đoán trước được hành vi của Hoàng Vĩ, Thiểm Vong chụp được cánh tay mang đao. Gã vận sức vặn mạnh.
Rắc
"Áaaaaaaa..."
Cánh tay phải của Hoàng Vĩ xụi lơ, một cơn đau khủng khiếp truyền tới đại não của nhân vật chính. Thiểm Vong đã bẻ gãy nó mất rồi.
"Cảm giác thế nào?" Thiểm Vong nâng cằm Hoàng Vĩ lên, hỏi.
"Đau quá! Đồ dã man!"
"Mới chừng đó thôi mà đã la đau rồi. Ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi... Bởi những gì ta sắp làm tiếp sau đây còn tàn nhẫn hơn nhiều nữa đấy!"
Thế là trong khoảng 10 phút tiếp theo Thiểm Vong liên tục tra tấn Hoàng Vĩ bằng những ngón đòn tàn bạo nhất mà gã có thể làm như: bẻ gãy từng ngón tay, tiếp đến là ngón chân, dùng kiếm khắc chữ lên mặt, đóng băng tứ chi,... vân vân... Nói chung là rất khủng khiếp.
Hoàng Vĩ phải ôm đầu chịu trận mà chẳng thể chống trả bởi lẽ hắn chẳng còn đủ sức nữa rồi. Trên mặt và khắp cơ thể hắn chi chít các vết thương, xương thì nứt gãy gần hết, tay chân cũng chẳng còn cảm giác gì nữa. Hoàng Vĩ muốn thoát ra, hắn muốn đánh trả lại toàn bộ. Thế nhưng... Thế nhưng...
Lại thêm 10 phút nữa trôi qua...
"Phì, bây giờ trông ngươi chẳng khác gì cái mền rách cả."
Thiểm Vong nói đúng, Hoàng Vĩ hiện tại đang nằm sõng soài trên mặt sàn, máu tươi nhuộm đỏ cả người, hơi thở thoi thóp. Thật đáng thương!
"Đây vẫn chưa phải là tất cả đâu, thật đáng tiếc nhưng ta sẽ dày vò ngươi thêm một lúc nữa."
Nói rồi Thiểm Vong niệm chú, gã Cốt Yêu phát động một ma pháp cao cấp mà gã chưa từng sử dụng trước đây:
"Ảo ảnh cùng cực, phát động!"
Tức thì hai sợi dây xích màu tím xuất hiện từ hư không, chúng quấn lấy người Hoàng Vĩ rồi kéo hắn lên lơ lửng.
"Ảo ảnh cùng cực là một ma pháp rất đáng sợ. Ngươi sẽ bị nhốt trong một cơn ác mộng khủng khiếp mà chẳng thể thoát ra được. Tận hưởng nó đi Hoàng tiểu tử!"
Hết chương 62.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.