Chương 2: Thần Tiên Trên Trời (2)
Đông Phương Ngọc Đình
06/08/2018
Sở Hạ Nghi thay Vương Tô Y bước đầu trả thù.#
Mọi người lúc này cũng đã lục tục đến. Sở Hạ Nghi vừa yên vị vào chỗ của mình, thì Vương Việt dắt tay Như Ý Ý – nữ chính đi vào. Thân là Công chúa được sủng ái nhất Thiên tộc, nàng ngồi phía đầu bên tay phải. Nam chính là Thái tử, chỗ ngồi đầu bên tay trái, đối diện với nàng. Mà Như Ý Ý, ngồi ngay cạnh nàng.
“Muội muội.” Sở Hạ Nghi chưa kịp nói gì, Như Ý Ý mềm mại cất lời: “Quà gặp mặt lần trước tỷ tỷ tặng, không biết muội muội có vừa ý không?”
Sở Hạ Nghi liếc mắt: “Ngọc bội rất đẹp.”
“Vậy thì may quá, ta cứ sợ không vừa ý muội muội.” Như Ý Ý cười dịu dàng, lại rót một chén rượu đặt ra chỗ cô: “Ta mời muội muội một ly.”
Đây chính là ly rượu bỏ xuân dược. Sở Hạ Nghi bình thản rút từ trong người ra một chiếc hộp gỗ dài, đặt chỗ Như Ý Ý: “Tỷ tỷ đã tặng quà, muội muội cũng không thể không đáp lễ.” Bàn tay thon dài của nàng cầm lên chén rượu bỏ xuân dược, đặt lại chỗ Như Ý Ý: “Tỷ tỷ cùng muội muội uống một ly đi.” Rồi lại tự rót cho mình một chén.
Đáy lòng Như Ý Ý thoáng giật mình, tay nắm chặt váy.
“Tỷ tỷ, hôm nay là sinh thần của muội, tỷ tỷ nể mặt muội, uống cùng muội một chén rượu này đi.”Sở Hạ Nghi lại nói.
“Đúng vậy. Như tiểu thư nể mặt Nghi Nghi đi.” Tiếng lảnh lót của Thiên hậu vang tới.
Mọi người quay đầu, Thiên quân cùng Thiên hậu bước tới. Chờ khi hai người đã ngồi vào vị trí, mọi người mới bái lạy.
Lại ngồi xuống, mọi người đặt sự chú ý vào chỗ Sở Hạ Nghi và Như Ý Ý. Như Ý Ý âm thầm cắn môi, lúc này nàng không thể không uống. Mà thuốc này, vốn không phải xuân dược thường mua bên ngoài, là nàng tự chế mà ra. Nghĩ cũng không phải dùng cho mình, cũng chả thèm chế thuốc giải.
Để lâu nữa sợ mọi người thấy kì lạ, Như Ý Ý chỉ có thể nhắm mắt cầm lên chén rượu, một hơi uống sạch.
Hệ thống: “Ký chủ trả thù rất đẹp.”
“Lát nữa thuốc phát tác nàng ta không phải sẽ cùng với tên Thái tử...đấy chứ?” Sở Hạ Nghi hỏi Hệ thống.
“Không. Thái tử sẽ đi cùng với Thiên quân vì có vài việc.”
“Vậy là được.” Chứ nếu để Như Ý Ý cùng với Thái tử thì coi như nãy giờ nàng diễn kịch là công cốc à?
Như Ý Ý nhìn Sở Hạ Nghi, ánh mắt đầy hận thù, thầm nói: “Vương Tô Y, ngươi cứ chờ mà xem.”
Cho dù Như Ý Ý có nói nhỏ thế nào, thì Sở Hạ Nghi cũng đang ngồi cạnh cô ta, huống hồ cô ta còn đang nhìn nàng bằng ánh mắt hận thù thì nàng sao có thể không nghe thấy? Sở Hạ Nghi quay đầu, trả lại cho Như Ý Ý một nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Như Ý Ý càng sôi máu hơn.
Bữa tiệc trôi qua, Như Ý Ý cảm thấy thuốc bắt đầu phát tác, khiến cô ta cả người nóng lên. Cơn nóng cứ vậy tăng lên, khiến Như Ý Ý cả người lảo đảo, thần trí trở nên mơ hồ.
Sở Hạ Nghi lén lút bám theo sau, nhìn nữ chính nghiêng nghiêng ngả ngả phía trước, nhắm một góc độ, chuẩn xác ném một thân thể ra chỗ nữ chính, khiến cô ta vì vậy mà ngã xuống đất.
Muốn đứng dậy, nhưng khi phát hiện người đang đè trên người mình là một nam nhân, cho dù Như Ý Ý có cố gắng khống chế thế nào, tay vẫn không tự chủ sờ loạn lên.
Nhưng cho dù sao thì Như Ý Ý vẫn là nữ chính, cô ta kiên cường đứng lên, cố gắng khống chế thần trí, nhấc chân rời đi.
Nhưng Sở Hạ Nghi sao có thể để cô ta rời đi dễ dàng thế?
Nàng nắm tay Như Ý Ý, kéo cả người cô ta xoay lại. Bị thuốc khống chế, cả người Như Ý Ý không còn sức lực đứng vững, bị cô kéo, khi cô buông tay thì Như Ý Ý vô lực ngã xuống, môi đụng môi với nam nhân mà Sở Hạ Nghi đã vứt.
Nam nhân tỉnh lại đúng lúc này.
Người này là Thất hoàng tử của Thiên tộc, là một nam phụ, yêu thích nữ chính đã từ lâu, cho nên khi hắn ta tỉnh lại, thấy Như Ý Ý đang cùng mình môi đụng môi, liền đảo ngược tư thế lại.
Sở Hạ Nghi đã sớm trở về chỗ cũ, nhìn Như Ý Ý cùng Thất hoàng tử bắt đầu cởi đồ. Như Ý Ý lúc này thuốc đã khống chế hoàn toàn thần trí cô ta rồi. Dẫu sao ban đầu, nghĩ đến người cô ta hạ độc là Công chúa Vương Tô Y cũng là một kẻ thiên tài nổi danh khắp Thiên tộc, liền tạo ra độc dược mạnh mẽ. Nhưng Sở Hạ Nghi đúng lúc này xuyên tới, liền đảo ngược tình thế.
Một màn điên loan đảo phượng bắt đầu, Sở Hạ Nghi quay đầu đi, túm một đám mây trở về điện của mình.
Mọi người lúc này cũng đã lục tục đến. Sở Hạ Nghi vừa yên vị vào chỗ của mình, thì Vương Việt dắt tay Như Ý Ý – nữ chính đi vào. Thân là Công chúa được sủng ái nhất Thiên tộc, nàng ngồi phía đầu bên tay phải. Nam chính là Thái tử, chỗ ngồi đầu bên tay trái, đối diện với nàng. Mà Như Ý Ý, ngồi ngay cạnh nàng.
“Muội muội.” Sở Hạ Nghi chưa kịp nói gì, Như Ý Ý mềm mại cất lời: “Quà gặp mặt lần trước tỷ tỷ tặng, không biết muội muội có vừa ý không?”
Sở Hạ Nghi liếc mắt: “Ngọc bội rất đẹp.”
“Vậy thì may quá, ta cứ sợ không vừa ý muội muội.” Như Ý Ý cười dịu dàng, lại rót một chén rượu đặt ra chỗ cô: “Ta mời muội muội một ly.”
Đây chính là ly rượu bỏ xuân dược. Sở Hạ Nghi bình thản rút từ trong người ra một chiếc hộp gỗ dài, đặt chỗ Như Ý Ý: “Tỷ tỷ đã tặng quà, muội muội cũng không thể không đáp lễ.” Bàn tay thon dài của nàng cầm lên chén rượu bỏ xuân dược, đặt lại chỗ Như Ý Ý: “Tỷ tỷ cùng muội muội uống một ly đi.” Rồi lại tự rót cho mình một chén.
Đáy lòng Như Ý Ý thoáng giật mình, tay nắm chặt váy.
“Tỷ tỷ, hôm nay là sinh thần của muội, tỷ tỷ nể mặt muội, uống cùng muội một chén rượu này đi.”Sở Hạ Nghi lại nói.
“Đúng vậy. Như tiểu thư nể mặt Nghi Nghi đi.” Tiếng lảnh lót của Thiên hậu vang tới.
Mọi người quay đầu, Thiên quân cùng Thiên hậu bước tới. Chờ khi hai người đã ngồi vào vị trí, mọi người mới bái lạy.
Lại ngồi xuống, mọi người đặt sự chú ý vào chỗ Sở Hạ Nghi và Như Ý Ý. Như Ý Ý âm thầm cắn môi, lúc này nàng không thể không uống. Mà thuốc này, vốn không phải xuân dược thường mua bên ngoài, là nàng tự chế mà ra. Nghĩ cũng không phải dùng cho mình, cũng chả thèm chế thuốc giải.
Để lâu nữa sợ mọi người thấy kì lạ, Như Ý Ý chỉ có thể nhắm mắt cầm lên chén rượu, một hơi uống sạch.
Hệ thống: “Ký chủ trả thù rất đẹp.”
“Lát nữa thuốc phát tác nàng ta không phải sẽ cùng với tên Thái tử...đấy chứ?” Sở Hạ Nghi hỏi Hệ thống.
“Không. Thái tử sẽ đi cùng với Thiên quân vì có vài việc.”
“Vậy là được.” Chứ nếu để Như Ý Ý cùng với Thái tử thì coi như nãy giờ nàng diễn kịch là công cốc à?
Như Ý Ý nhìn Sở Hạ Nghi, ánh mắt đầy hận thù, thầm nói: “Vương Tô Y, ngươi cứ chờ mà xem.”
Cho dù Như Ý Ý có nói nhỏ thế nào, thì Sở Hạ Nghi cũng đang ngồi cạnh cô ta, huống hồ cô ta còn đang nhìn nàng bằng ánh mắt hận thù thì nàng sao có thể không nghe thấy? Sở Hạ Nghi quay đầu, trả lại cho Như Ý Ý một nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Như Ý Ý càng sôi máu hơn.
Bữa tiệc trôi qua, Như Ý Ý cảm thấy thuốc bắt đầu phát tác, khiến cô ta cả người nóng lên. Cơn nóng cứ vậy tăng lên, khiến Như Ý Ý cả người lảo đảo, thần trí trở nên mơ hồ.
Sở Hạ Nghi lén lút bám theo sau, nhìn nữ chính nghiêng nghiêng ngả ngả phía trước, nhắm một góc độ, chuẩn xác ném một thân thể ra chỗ nữ chính, khiến cô ta vì vậy mà ngã xuống đất.
Muốn đứng dậy, nhưng khi phát hiện người đang đè trên người mình là một nam nhân, cho dù Như Ý Ý có cố gắng khống chế thế nào, tay vẫn không tự chủ sờ loạn lên.
Nhưng cho dù sao thì Như Ý Ý vẫn là nữ chính, cô ta kiên cường đứng lên, cố gắng khống chế thần trí, nhấc chân rời đi.
Nhưng Sở Hạ Nghi sao có thể để cô ta rời đi dễ dàng thế?
Nàng nắm tay Như Ý Ý, kéo cả người cô ta xoay lại. Bị thuốc khống chế, cả người Như Ý Ý không còn sức lực đứng vững, bị cô kéo, khi cô buông tay thì Như Ý Ý vô lực ngã xuống, môi đụng môi với nam nhân mà Sở Hạ Nghi đã vứt.
Nam nhân tỉnh lại đúng lúc này.
Người này là Thất hoàng tử của Thiên tộc, là một nam phụ, yêu thích nữ chính đã từ lâu, cho nên khi hắn ta tỉnh lại, thấy Như Ý Ý đang cùng mình môi đụng môi, liền đảo ngược tư thế lại.
Sở Hạ Nghi đã sớm trở về chỗ cũ, nhìn Như Ý Ý cùng Thất hoàng tử bắt đầu cởi đồ. Như Ý Ý lúc này thuốc đã khống chế hoàn toàn thần trí cô ta rồi. Dẫu sao ban đầu, nghĩ đến người cô ta hạ độc là Công chúa Vương Tô Y cũng là một kẻ thiên tài nổi danh khắp Thiên tộc, liền tạo ra độc dược mạnh mẽ. Nhưng Sở Hạ Nghi đúng lúc này xuyên tới, liền đảo ngược tình thế.
Một màn điên loan đảo phượng bắt đầu, Sở Hạ Nghi quay đầu đi, túm một đám mây trở về điện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.