Quyển 3 - Chương 98
Cao Thượng
06/04/2016
*Ở hiện đại Tĩnh Ngôn họ Hồ, không phải họ Hạ, cùng tên khác họ nhé.
Hồ Tĩnh Ngôn mở mắt nhìn thấy một màu trắng xóa, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của các loại dụng cụ chứng tỏ cô đang còn sống. Cô cảm thấy mí mắt rất nặng, toàn thân mềm nhũn, cô lại ngủ thiếp.
Khi tỉnh lại lần nữa bên cạnh có một người, cô hơi nghiêng đầu nhìn bà, là mẹ của cô, lúc này bà đang đeo kính lão cúi đầu đan áo len, màu xanh lam nhạt mà cô vẫn thích, miệng còn lẩm bẩm, “Ngôn Ngôn à, mẹ cảm thấy mùa đông này con nhất định có thể tỉnh lại, cho nên đan cho con một chiếc áo len trước. Không phải con luôn thích màu này sao? Mùa đông năm ngoái mẹ thấy mấy cô bé ngoài đường mặc áo len rất đẹp, Ngôn Ngôn nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, nếu mặc vào nhất định cũng rất đẹp…”
Cô muốn mở miệng nói chuyện, cổ họng lại như dính vào nhau, hoàn toàn không thể phát ra tiếng. Cô chỉ có thể miễn cưỡng giật giật đầu ngón tay, vừa lúc bà Hồ giương mắt liếc nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Bà Hồ giật mình đến mức que đan trong tay rơi xuống đất, bà đứng bật dậy tới gần cô, giọng nói khe khẽ, “Ngôn Ngôn? Ngôn Ngôn, con có nghe thấy mẹ nói không?”
Hồ Tĩnh Ngôn mở to mắt nhìn, cố gắng nở nụ cười với bà. Bà Hồ ngẩn ngơ rơi nước mắt, bà run run bấm một cái nút trên tường, trong lúc đó không ngừng nói chuyện với cô, “Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi sao? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thật ra chỗ nào cô cũng thấy khó chịu, cổ họng, thân thể, ngay cả xương sống sau lưng cũng rất khó chịu, nhưng cảm xúc khi được nhìn thấy bà Hồ một lần nữa đã hoàn toàn che lấp những điều này, đôi mắt cô ngập nước, cố gắng lắc đầu tỏ vẻ mình không khó chịu.
Bà Hồ thấy cô khóc lại đau lòng, không dám tùy tiện chạm vào cô, chỉ nói, “Ngôn Ngôn đừng sợ, bác sĩ tới ngay thôi, sau này chỗ nào không thoải mái đều sẽ khỏe lại…” Dần dần, bà không nói nổi nữa, chỉ lấy tay che miệng bắt đầu rơi nước mắt. Bác sĩ tới rất nhanh, bà Hồ khóc nước mắt đầy mặt, trong mắt lại tràn ngập vui vẻ, “Bác sĩ Thẩm mau tới xem, Ngôn Ngôn tỉnh rồi, vừa rồi còn có thể trao đổi với tôi.”
Khi bác sĩ kia tới trước mặt cô, Hồ Tĩnh Ngôn nhìn rõ mặt anh, nước mắt lại tràn ra, một giọt nối tiếp một giọt, cô không thể phát ra tiếng, môi lại bất giác khẽ động.
Thẩm Viêm thấy cô thế này cho rằng cô rất đau, lập tức nhíu chặt lông mày không ngừng kiểm tra thân thể cho cô, còn vừa nhẹ giọng hỏi cô, “Cô Hồ, khó chịu chỗ nào? Hiện giờ có lẽ cô còn chưa nói được, đây chỉ là tạm thời thôi, sẽ khôi phục rất nhanh…”
Thập Nhất, Thập Nhất.
Cô đã có thể nói, cũng có thể ăn, chỉ là tạm thời còn chưa đi được, mỗi ngày sẽ có người đẩy cô tới công viên nhỏ phía dưới bệnh viện để hít thở, tắm nắng. Đã lâu cô không thấy mặt trời, làn da biến thành màu trắng nhợt không khỏe mạnh, khi cô ngồi lưng bất giác thẳng lên, nghĩ tới bây giờ mình đã không còn là Hạ Tĩnh Ngôn mà quay về làm Hồ Tĩnh Ngôn, cô lại trầm tĩnh tựa lưng vào ghế, không ngừng trấn an mình rằng mọi chuyện đã qua.
Hôm nay Thẩm Viêm đi cùng cô, anh có một đôi mắt hoa đào, đeo đôi kính gọng vàng làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng Hồ Tĩnh Ngôn không sợ anh, thậm chí cô còn tiếp cận anh theo bản năng. Nhưng dường như anh cảm thấy cô giống những cô gái khác, chủ động bám lấy anh.
Anh không phải Thập Nhất, anh là Thẩm Viêm. Dù bề ngoài của bọn họ rất giống nhau, nhưng anh không phải người kia. Kể cả như vậy, Hồ Tĩnh Ngôn không thể nào dễ dàng dời mắt khỏi anh, mỗi lần nhìn thấy anh cô luôn nghĩ tới ánh mắt Thập Nhất nhìn cô ngày đó, thất bại, tuyệt vọng đến vậy, tựa như ánh sáng trên khắp thế giới này vụt tắt. Không phải cô không hối hận, nhưng cô không có tư cách để hối hận, cô nghĩ.
Cô còn gặp Lưu Yên Nhiên, cô ấy đến cùng chồng mình. Mặc dù Hồ Tĩnh Ngôn biết cô ấy đã không còn là Yên Nhiên trước kia nhưng vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, bởi quá giống, ngay cả động tác nhíu mày, bĩu môi cũng giống nhau như đúc, nhìn thấy cô cũng tỏ ra bọn họ thật sự là bạn thân, ngồi xổm xuống vuốt mặt cô, “Ngôn Ngôn ngốc, cuối cùng cũng tỉnh, cậu có biết tớ lo lắng cho cậu thế nào không hả?”
Ánh mắt của cô dừng trên người cô ấy, có lẽ biểu cảm của Lưu Yên Nhiên quá tự nhiên nên cảm xúc trong cô cũng nhẹ đi nhiều, “Cậu mới là Yên Nhiên ngốc.”
Sau đó lại nghe cô ấy hứng trí bừng bừng giới thiệu chồng mình, đó là một người hoàn toàn khác với Thẩm Sơ Hàn. Nói thế nào nhỉ, dường như anh ta đối với bất cứ ai, bất cứ chuyện tệ hại nào đều giữ một gương mặt tươi cười ấm áp, còn Thẩm Sơ Hàn vì giữ uy nghiêm quân vương mà luôn lạnh mặt, chỉ khi đối diện với Mạc Yên Nhiên mới có nụ cười. Anh ta cúi đầu cổ vũ cô vài câu rồi xoay người sang nói chuyện với Thẩm Viêm.
Lưu Yên Nhiên ngồi cạnh nói chuyện với cô, sự chú ý của cô đều dồn cả sang chỗ Thẩm Viêm, anh ấy nghe chồng của Lưu Yên Nhiên nói với anh, “Thập Nhất thiếu, gần đây thế nào? Thấy cậu gần đây có vẻ ngoan ngoãn quá nhỉ…” Khóe mắt cô giật giật, sao anh cũng gọi là Thập Nhất thiếu?
Thẩm Viêm cười một tiếng, “Gần đây bận, người có gia đình như cậu đừng có tới đả kích đám cô đơn chúng tôi nữa…”
Chồng Lưu Yên Nhiên cười ra tiếng, đấm anh một cái, “Cậu còn làm trò, nếu Thập Nhất thiếu nhà cậu mở miệng, con gái nhào lên có khác nào thiên quân vạn mã đâu.”
Anh đeo mắt kính, lúc này gọng kính hơi trượt xuống, anh đẩy lên một chút, giọng nói có vẻ rất vui, “Tôi đâu có phải trứng thối.” Ngụ ý là mấy cô gái kia đều là ruồi bọ.
Lúc này Lưu Yên Nhiên cũng cười nói với cô, “Cậu đừng nhìn bác sĩ Thẩm này áo quần bảnh bao, thật ra tính tình không ra gì cả đâu, quá trêu ghẹo con gái, đã thế túm vào tay xong còn không để ý đến người ta. Cậu nói xem thế là thế nào. Ngôn Ngôn, cậu phải cách xa anh ta một chút, miễn cho bị đôi mắt đào hoa của anh ta câu mất hồn…”
Cô ấy còn không ngừng lảm nhảm, Hồ Tĩnh Ngôn lại chỉ nghe được một câu cuối cùng, “Tớ nói với chồng tớ rồi, để xem sau này anh ta sẽ bị cô gái thế nào tra tấn, phải dày vò anh ta không ngóc đầu lên được mới hết giận.”
Cô quay sang cười với cô ấy, “Đúng thế, nên như thế.” Cô lại cảm thấy khi cô nói những lời này Thẩm Viêm dường như quay sang liếc cô một cái, cô lại không thấy chột dạ, trong lòng hoàn toàn thẳng thắn vô tư, cô cảm thấy lời Yên Nhiên nói không sai, kiếp trước anh ấy đã bị dày vò không ngóc đầu lên nổi, kiếp này cũng nên như thế mới được.
Khi cô xuất viện Thẩm Viêm tới tiễn, lúc này anh đã bỏ kính xuống lộ ra đôi mắt đào hoa quyến rũ, anh còn mặc áo blouse trắng, bên trong là một chiếc áo sơ mi hồng phấn nhìn rất táo bạo. Anh nháy mắt với cô, “Thật không dễ dàng nhỉ, hơn một năm nay tôi thật sự ngày ngày nhìn thấy mặt cô, có thể đợi đến lúc cô xuất viện, coi như tôi làm được một chuyện công đức rồi.”
Trên người cô khoác một chiếc áo khoác lớn, mấy tuần qua ở bệnh viện cô đã có da có thịt một chút nhưng vẫn còn rất gầy, cô nở nụ cười với anh, “Nếu bác sĩ Thẩm đừng có làm con gái đau lòng nữa mới là một chuyện công đức thật sự.”
Anh nhíu mày, không tiếp lời mà chỉ dặn dò một vài chuyện cần chú ý.
Từ đó về sau, Hồ Tĩnh Ngôn thường xuyên đến tìm anh, cô có số điện thoại của anh lại không bao giờ gọi, ngẫu nhiên làm bộ đi ngang qua bệnh viện nên vào công viên nhỏ kia, đôi khi anh sẽ né tránh bệnh nhân dựa vào góc tường hút thuốc, đôi khi anh sẽ trêu đùa những bệnh nhân nhỏ tuổi, mấy cô bé kia đều thích anh, thích gọi anh là chú Thẩm, anh nhíu mày ngồi xổm xuống bảo bọn nhỏ sửa lại gọi anh là anh.
Đúng là không biết xấu hổ, cô nghĩ thế.
Hôm nay cô lại tới nữa, anh thở dài một hơi rồi đi tới, “Cô Hồ, tôi còn chưa biết cô thích bệnh viện như vậy đấy, dù xuất viện rồi cũng thường xuyên tới ngồi chơi.”
Cô rất đẹp, dáng ngồi càng đẹp. Cô ở bên kia làm Hạ Tĩnh Ngôn bao nhiêu năm, dáng vẻ tiểu thư khuê các đã khắc vào xương, đi hay ngồi đều cực kỳ đoan chính, chưa nói tới những năm sau này làm Hoàng Hậu, uy nghiêm gì đó nhất định phải có, cho nên cô chỉ cần dịu dàng ngồi đó, ngoại trừ anh, không dám có ai tiến lên bắt chuyện.
Cô dịu dàng nói với anh, “Bác sĩ Thẩm biêt rõ, không phải tôi thích bệnh viện, mà thích người trong bệnh viện kìa.” Cô cảm thấy mình to gan hơn không ít, ít nhất Hồ Tĩnh Ngôn trước đây hay Hạ Tĩnh Ngôn sau này đều không dám nói những lời này.
Cũng có lẽ trải qua hai kiếp, tâm tình của cô đã không còn giống trước, có vài thứ nếu không nắm lấy sẽ dễ dàng mất đi, hơn nữa cô đã mất đi một lần.
Nhưng thứ mà Hồ Tĩnh Ngôn cảm thấy là to gan ở trong mắt Thẩm Viêm chỉ là trò trẻ con thôi, bề ngoài của anh xuất sắc, gia thế xuất chúng, bản thân lại ưu tú, từ nhỏ đã có không biết bao nhiêu con gái nhào lên, anh sa sầm mặt nói, “Cô Hồ nên biết, quấn quýt lấy đàn ông như thế chỉ tự hạ giá trị bản thân mà thôi.” Cô không phải con gái bình thường, nói thế này đã là sự tha thứ lớn nhất của anh.
Cô lại tỏ ra hồn nhiên không hiểu, “Tôi không có chuyện gì, nếu bác sĩ Thẩm bận thì cứ đi đi.” Anh đành phẩy tay áo bỏ đi, còn cô cứ càng quấn càng chặt.
Thậm chí hôm đó, anh gặp gỡ bạn bè trong quá bar cũng nhìn thấy cô. Anh ngồi trên phòng bao VIP trên tầng có thể nhìn thấy hết bên dưới, vì thế anh cũng nhìn thấy cô. Cô mặc còn bảo thủ hơn người khác nhiều, tuy váy cũng siêu ngắn nhưng tốt xấu gì cũng không lộ ngực hở bụng, trên váy chỉ đính kèm dây thắt lưng, coi như thuần khiết một chút. Cô ngồi trên quầy bar, gọi một ly đồ uống trái cây gì đó, chậm rãi uống. Có lẽ cảm giác tỏa ra từ trên người cô quá đặc biệt, tuy không hợp với hoàn cảnh huyên náo này nhưng lại có một hương vị khác biệt. Bạn anh thấy anh đứng trước của sổ đã lâu liền đi tới khoác vai anh, “Thập Nhất thiếu vừa mắt ai thế?”
Theo ánh mắt anh nhìn sang liền thấy Hồ Tĩnh Ngôn, có lẽ cảm giác về nàng quá đặc biệt nên anh bạn kia tặc lưỡi một tiếng, “Cô gái này… sao thấy kỳ kỳ nhỉ, giống như không phải đến uống rượu mà là tiểu thư tới uống trà vậy… Có điều cũng có hương vị đấy, chẳng trách ngay cả Thập Nhất thiếu cũng… Này này này, tôi còn chưa nói xong mà…”
Thẩm Viêm nhìn thấy một người tới bắt chuyện với cô, cô đang cười với người đàn ông kia, thái độ không cương quyết chút nào, cô ấy có biết mình đang làm gì không vậy? Trong lòng anh chỉ có phiền chán, cất bước tới trước mặt cô, dường như cô không ngạc nhiên vì anh xuất hiện chút nào, ngược lại còn chống tay lên quầy bar dịu dàng hỏi anh, “Thập Nhất thiếu cũng muốn mời tôi một ly sao?”
Anh kéo tay cô ra ngoài, ra khỏi quán bar mới yên tĩnh hơn một chút. Anh buông tay cô ra, thấy cổ tay cô đỏ rực mới biết mình hơi mạnh tay, nhưng cô làm như không hề cảm thấy, nghiêng đầu chờ anh nói chuyện. Anh càng cảm thấy phiền chán, thò tay vào túi tìm thuốc lá, nhìn cô một cái lại thôi, “Cô đi đi, nơi này không phải nơi cô nên đến.”
Ý cười trong mắt cô càng đậm, “Thập Nhất thiếu tới được sao tôi lại không tới được?”
Anh nhíu mày, “Tôi nói, cô đừng tới tìm tôi nữa.”
“Tôi cũng nói, tôi sẽ lại đến.”
Anh nhìn gương mặt cô, không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên chút chua xót, anh chửi một câu thô tục, kéo cô tới hôn xuống, giống như mưa rào gió giật, không chút dịu dàng nào đáng nói, thậm chí đang ở ven đường nên người đi ngang qua còn huýt sáo. Cô lại mềm mại để anh hôn, thậm chí anh dùng sức cắn môi cô cô cũng không đẩy anh ra.
Anh buông cô ra, nhìn đôi môi cô sưng lên nhưng trong mắt lại đầy ý cười, anh cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt, giọng nói của anh rất rõ ràng, “Cô cảm thấy chưa? Là Thẩm Viêm tôi, không phải người nào đó mà cô tưởng.” Anh bắt lấy cánh tay cô, “Hồ Tĩnh Ngôn, cô nhìn cho rõ, mặc kệ tôi và người cô nghĩ kia giống nhau thế nào, tôi là Thẩm Viêm, cũng chỉ là Thẩm Viên, tôi không rẻ mạt đến mức đi làm thế thân cho người khác, cô nhìn cho rõ, đừng vì một gương mặt mà quấn lên như chó cái.”
Ý cười trong mắt cô hoàn toàn biến mất, chỉ còn loại hoảng loạn và đè nén nặng nề đến mức khiến anh không thở nổi, anh cảm thấy mình đoán đúng rồi, “Nghe hiểu chưa? Hiểu rồi thì cút.”
Cô còn đứng tại chỗ, ngữ điệu tuyệt đối cố chấp, nước mắt rưng rưng lại không cho nó lăn ra, “Nhưng anh rõ ràng là Thập Nhất.”
“Ông đây là Thẩm Viêm, người ta gọi tôi một tiếng Thập Nhất thiếu chỉ vì khách sáo, không phải tất cả Thập Nhất trên thế giới này đều là Thập Nhất của cô.”
Sau đó, cô đi rồi.
Rất lâu sau, Thẩm Viêm không gặp lại cô nữa. Ngẫu nhiên anh sẽ không tự chủ được nhìn về nơi cô thường ngồi ở vườn hoa nhỏ trong bệnh viện, chỉ là, không còn cô nữa, cô không còn đến nữa.
Anh cảm thấy anh nên thoải mái mới đúng, nhưng dường như không phải vậy, anh bắt đầu cảm thấy càng ngày càng phiền chán, đôi khi ngẩn người sẽ nghĩ đến gương mặt cô, sống lưng thẳng tắp của cô, ánh mắt liếc qua thản nhiên của cô, dáng vẻ mềm mại nhưng không mảnh mai của cô.
Hồ Tĩnh Ngôn, Hồ Tĩnh Ngôn.
Khi gặp lại cô, cô đang ôm một chồng tài liệu đứng ven đường, đã là mùa đông, cô mặc rất ấm, còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lớn, không giữa mùa đông lộ ra hai cái đùi như không biết lạnh giống những cô gái khác. Cô quấn rất kín, tóc buông xuống che khuất một nửa gương mặt, nhưng anh lại lập tức nhận ra cô. Đã lâu như vậy mà sống lưng cô vẫn thẳng tắp, đầu vẫn ngẩng cao, trong mắt mang theo ý cười như có như không. Dường như cô cũng nhìn thấy anh, chỉ một chút thôi đã khiến anh có chút căng thẳng, thậm chí anh còn muốn cúi đầu nhìn xem mình có ăn mặc đàng hoàng không.
Nhưng cô chỉ hơi sửng sốt, sau đó gật đầu cười với anh rồi cất bước bỏ đi.
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân có điểm nực cười, lại không hiểu sao vẫn không cam lòng. Nhưng Thẩm Viêm anh là loại người nào, sao có thể vì chút không cam lòng này mà dính lấy người ta, huống hồ, thế thân gì đó, tương tự gì đó, biểu cảm của cô nhìn anh khi cô mới tỉnh lại anh đã cảm thấy khác thường rồi, hoàn toàn không phải tiếng sét ái tình, rõ ràng là đã lâu không gặp.
Làm gì có thứ gọi là đã lâu không gặp.
Rốt cuộc đã lâu cô không gặp ai, còn giống anh đến thế.
Ban đêm, anh uống rất say, người bên cạnh cản hai lần cũng không được, anh uống say đầu óc còn mất tỉnh táo, ngay cả nói chuyện cũng lèo nhèo, “Mẹ nó, Hồ Tĩnh Ngôn, ông đây thèm vào cô, mẹ cô, đi tìm Thập Nhất gì đó của cô đi, ông đây không cần.”
Bạn anh ở bên cạnh cười nói, “Thập Nhất thiếu say rồi, Thập Nhất không phải chính cậu sao, còn Thập Nhất nào nữa.”
Một giây kia anh thật sự muốn uống say chết cho xong, rõ ràng không thích cô chút nào, thậm chí khi cô quấn lấy còn cảm thấy… Không phải, không có một chút mất kiên nhẫn nào, ngoài mặt anh từ chối, trong lòng lại có chút vui sướng khi cô quấn lấy mình. Trong thời gian ở bệnh viện, biểu cảm của cô, ánh mắt của cô, thậm chí từng động tác nhỏ của cô anh đều nhớ rõ ràng, những động tác nhỏ của cô cho dù anh muốn quên cũng không quên nổi một giây.
Anh lật điện thoại muốn gọi điện cho cô, tìm một lượt mới phát hiện mình vốn không có số điện thoại của cô, vậy bình thường làm sao cô tìm được anh? Anh đã uống choáng đầu rồi, sai người bên cạnh, “Gọi… gọi điện cho Trần Nhiên, hỏi vợ cậu ta số điện thoại của Hồ Tĩnh Ngôn…”
Người bên cạnh không chút sợ hãi thật sự gọi đi hỏi, dưới sự tức giận của Lưu Yên Nhiên cuối cùng lấy được số điện thoại của Hồ Tĩnh Ngôn. Người bên cạnh gọi giúp, còn kêu gào, “Gọi đi, gọi đi, gọi đi, gọi đến xem đại mỹ nữ thế nào làm cho Thập Nhất thiếu của chúng ta mê thành thế này.”
Anh đã mơ màng, nghe lời bọn họ nói mê sảng cái gì đó, cô đến thật. Cô thả tóc, thậm chí mặc luôn quần áo lông ở nhà chưa kịp thay đã tới trước mặt anh. Anh đã tỉnh táo lại một ít, gạt tan tiếng ồn ào của bọn họ kéo cô tới bên cạnh, “Sao em lại thật sự tới đây?”
Cô cũng cười, “Thẩm Viêm, em nghĩ rõ ràng rồi.”
Hắn nhướng mày, “Em nghĩ rõ ràng cái gì?”
Cô giữ chặt tay anh, “Anh có thích em không?”
Xung quanh vốn yên tĩnh đi một chút giờ càng ồn ào hơn, anh sa sầm mặt đuổi hết bọn họ ra ngoài, anh còn hơi choáng váng, tới trước mặt cô hỏi một câu, “Vừa rồi em nói gì?”
“Anh có thích em không?” Vẻ mặt cô sáng ngời, tinh thần tỉnh táo, “Em nghĩ rõ ràng rồi mới tới. Cho nên em chỉ hỏi anh một câu, anh có thích em không? Là em, Hồ Tĩnh Ngôn.”
Tay anh không kiềm chế được vuốt lên mặt cô, anh biết mình say lắm rồi, đã có phần không khống chế được bản thân, mơ màng choáng váng, anh nghĩ tới câu nói Lưu Yên Nhiên nói với cô ngày ấy, sẽ có một người dày vò anh không ngóc đầu lên được, người ấy đã xuất hiện rồi, “Thích, anh thích em.”
Cô càng cười tươi hơn, hất tóc ra sau, ghé sát vào hôn một cái lên môi anh, “Người trong lòng em là Thẩm Viêm.” Cô nắm lấy tay anh, “Anh không phải thế thân gì hết, Thẩm đại thiếu gia như anh làm sao là thế thân của ai được.”
Anh sửng sốt, “Em đừng có lừa anh.”
Cô hừ một tiếng, “Anh không tin em? Em nói thế lẽ nào còn lừa anh?”
Anh chỉ cảm thấy mừng như điên, mừng đến mức không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc là thật hay giả, anh nắm chặt lấy tay cô, “Anh tin, anh tin.”
Cô chun mũi ngửi, “Bốc mùi chết được, uống nhiều thế làm chi.”
Anh vội nói, “Sau này không uống nữa, nhất định không uống nữa.”
Gương mặt xinh đẹp như vẽ của cô chậm rãi nở nụ cười, anh nhất thời nhìn ngây người. Anh nghĩ, có lẽ người cô ấy thích chính là kiếp trước của mình, có lẽ kiếp trước anh cũng thích cô, nếu không làm sao có thể có cảm xúc này, cảm xúc nói thích là thích.
Nhưng Hồ Tĩnh Ngôn thật sự đã thông suốt, cô nhìn bàn tay anh nắm chặt tay mình, ngón tay thon dài, đúng như anh nói, anh rất giống Thập Nhất, nhưng anh không phải Thập Nhất.
Anh là Thẩm Viêm.
Cô thích Thẩm Viêm.
Hồ Tĩnh Ngôn mở mắt nhìn thấy một màu trắng xóa, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của các loại dụng cụ chứng tỏ cô đang còn sống. Cô cảm thấy mí mắt rất nặng, toàn thân mềm nhũn, cô lại ngủ thiếp.
Khi tỉnh lại lần nữa bên cạnh có một người, cô hơi nghiêng đầu nhìn bà, là mẹ của cô, lúc này bà đang đeo kính lão cúi đầu đan áo len, màu xanh lam nhạt mà cô vẫn thích, miệng còn lẩm bẩm, “Ngôn Ngôn à, mẹ cảm thấy mùa đông này con nhất định có thể tỉnh lại, cho nên đan cho con một chiếc áo len trước. Không phải con luôn thích màu này sao? Mùa đông năm ngoái mẹ thấy mấy cô bé ngoài đường mặc áo len rất đẹp, Ngôn Ngôn nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, nếu mặc vào nhất định cũng rất đẹp…”
Cô muốn mở miệng nói chuyện, cổ họng lại như dính vào nhau, hoàn toàn không thể phát ra tiếng. Cô chỉ có thể miễn cưỡng giật giật đầu ngón tay, vừa lúc bà Hồ giương mắt liếc nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Bà Hồ giật mình đến mức que đan trong tay rơi xuống đất, bà đứng bật dậy tới gần cô, giọng nói khe khẽ, “Ngôn Ngôn? Ngôn Ngôn, con có nghe thấy mẹ nói không?”
Hồ Tĩnh Ngôn mở to mắt nhìn, cố gắng nở nụ cười với bà. Bà Hồ ngẩn ngơ rơi nước mắt, bà run run bấm một cái nút trên tường, trong lúc đó không ngừng nói chuyện với cô, “Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi sao? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thật ra chỗ nào cô cũng thấy khó chịu, cổ họng, thân thể, ngay cả xương sống sau lưng cũng rất khó chịu, nhưng cảm xúc khi được nhìn thấy bà Hồ một lần nữa đã hoàn toàn che lấp những điều này, đôi mắt cô ngập nước, cố gắng lắc đầu tỏ vẻ mình không khó chịu.
Bà Hồ thấy cô khóc lại đau lòng, không dám tùy tiện chạm vào cô, chỉ nói, “Ngôn Ngôn đừng sợ, bác sĩ tới ngay thôi, sau này chỗ nào không thoải mái đều sẽ khỏe lại…” Dần dần, bà không nói nổi nữa, chỉ lấy tay che miệng bắt đầu rơi nước mắt. Bác sĩ tới rất nhanh, bà Hồ khóc nước mắt đầy mặt, trong mắt lại tràn ngập vui vẻ, “Bác sĩ Thẩm mau tới xem, Ngôn Ngôn tỉnh rồi, vừa rồi còn có thể trao đổi với tôi.”
Khi bác sĩ kia tới trước mặt cô, Hồ Tĩnh Ngôn nhìn rõ mặt anh, nước mắt lại tràn ra, một giọt nối tiếp một giọt, cô không thể phát ra tiếng, môi lại bất giác khẽ động.
Thẩm Viêm thấy cô thế này cho rằng cô rất đau, lập tức nhíu chặt lông mày không ngừng kiểm tra thân thể cho cô, còn vừa nhẹ giọng hỏi cô, “Cô Hồ, khó chịu chỗ nào? Hiện giờ có lẽ cô còn chưa nói được, đây chỉ là tạm thời thôi, sẽ khôi phục rất nhanh…”
Thập Nhất, Thập Nhất.
Cô đã có thể nói, cũng có thể ăn, chỉ là tạm thời còn chưa đi được, mỗi ngày sẽ có người đẩy cô tới công viên nhỏ phía dưới bệnh viện để hít thở, tắm nắng. Đã lâu cô không thấy mặt trời, làn da biến thành màu trắng nhợt không khỏe mạnh, khi cô ngồi lưng bất giác thẳng lên, nghĩ tới bây giờ mình đã không còn là Hạ Tĩnh Ngôn mà quay về làm Hồ Tĩnh Ngôn, cô lại trầm tĩnh tựa lưng vào ghế, không ngừng trấn an mình rằng mọi chuyện đã qua.
Hôm nay Thẩm Viêm đi cùng cô, anh có một đôi mắt hoa đào, đeo đôi kính gọng vàng làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng Hồ Tĩnh Ngôn không sợ anh, thậm chí cô còn tiếp cận anh theo bản năng. Nhưng dường như anh cảm thấy cô giống những cô gái khác, chủ động bám lấy anh.
Anh không phải Thập Nhất, anh là Thẩm Viêm. Dù bề ngoài của bọn họ rất giống nhau, nhưng anh không phải người kia. Kể cả như vậy, Hồ Tĩnh Ngôn không thể nào dễ dàng dời mắt khỏi anh, mỗi lần nhìn thấy anh cô luôn nghĩ tới ánh mắt Thập Nhất nhìn cô ngày đó, thất bại, tuyệt vọng đến vậy, tựa như ánh sáng trên khắp thế giới này vụt tắt. Không phải cô không hối hận, nhưng cô không có tư cách để hối hận, cô nghĩ.
Cô còn gặp Lưu Yên Nhiên, cô ấy đến cùng chồng mình. Mặc dù Hồ Tĩnh Ngôn biết cô ấy đã không còn là Yên Nhiên trước kia nhưng vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, bởi quá giống, ngay cả động tác nhíu mày, bĩu môi cũng giống nhau như đúc, nhìn thấy cô cũng tỏ ra bọn họ thật sự là bạn thân, ngồi xổm xuống vuốt mặt cô, “Ngôn Ngôn ngốc, cuối cùng cũng tỉnh, cậu có biết tớ lo lắng cho cậu thế nào không hả?”
Ánh mắt của cô dừng trên người cô ấy, có lẽ biểu cảm của Lưu Yên Nhiên quá tự nhiên nên cảm xúc trong cô cũng nhẹ đi nhiều, “Cậu mới là Yên Nhiên ngốc.”
Sau đó lại nghe cô ấy hứng trí bừng bừng giới thiệu chồng mình, đó là một người hoàn toàn khác với Thẩm Sơ Hàn. Nói thế nào nhỉ, dường như anh ta đối với bất cứ ai, bất cứ chuyện tệ hại nào đều giữ một gương mặt tươi cười ấm áp, còn Thẩm Sơ Hàn vì giữ uy nghiêm quân vương mà luôn lạnh mặt, chỉ khi đối diện với Mạc Yên Nhiên mới có nụ cười. Anh ta cúi đầu cổ vũ cô vài câu rồi xoay người sang nói chuyện với Thẩm Viêm.
Lưu Yên Nhiên ngồi cạnh nói chuyện với cô, sự chú ý của cô đều dồn cả sang chỗ Thẩm Viêm, anh ấy nghe chồng của Lưu Yên Nhiên nói với anh, “Thập Nhất thiếu, gần đây thế nào? Thấy cậu gần đây có vẻ ngoan ngoãn quá nhỉ…” Khóe mắt cô giật giật, sao anh cũng gọi là Thập Nhất thiếu?
Thẩm Viêm cười một tiếng, “Gần đây bận, người có gia đình như cậu đừng có tới đả kích đám cô đơn chúng tôi nữa…”
Chồng Lưu Yên Nhiên cười ra tiếng, đấm anh một cái, “Cậu còn làm trò, nếu Thập Nhất thiếu nhà cậu mở miệng, con gái nhào lên có khác nào thiên quân vạn mã đâu.”
Anh đeo mắt kính, lúc này gọng kính hơi trượt xuống, anh đẩy lên một chút, giọng nói có vẻ rất vui, “Tôi đâu có phải trứng thối.” Ngụ ý là mấy cô gái kia đều là ruồi bọ.
Lúc này Lưu Yên Nhiên cũng cười nói với cô, “Cậu đừng nhìn bác sĩ Thẩm này áo quần bảnh bao, thật ra tính tình không ra gì cả đâu, quá trêu ghẹo con gái, đã thế túm vào tay xong còn không để ý đến người ta. Cậu nói xem thế là thế nào. Ngôn Ngôn, cậu phải cách xa anh ta một chút, miễn cho bị đôi mắt đào hoa của anh ta câu mất hồn…”
Cô ấy còn không ngừng lảm nhảm, Hồ Tĩnh Ngôn lại chỉ nghe được một câu cuối cùng, “Tớ nói với chồng tớ rồi, để xem sau này anh ta sẽ bị cô gái thế nào tra tấn, phải dày vò anh ta không ngóc đầu lên được mới hết giận.”
Cô quay sang cười với cô ấy, “Đúng thế, nên như thế.” Cô lại cảm thấy khi cô nói những lời này Thẩm Viêm dường như quay sang liếc cô một cái, cô lại không thấy chột dạ, trong lòng hoàn toàn thẳng thắn vô tư, cô cảm thấy lời Yên Nhiên nói không sai, kiếp trước anh ấy đã bị dày vò không ngóc đầu lên nổi, kiếp này cũng nên như thế mới được.
Khi cô xuất viện Thẩm Viêm tới tiễn, lúc này anh đã bỏ kính xuống lộ ra đôi mắt đào hoa quyến rũ, anh còn mặc áo blouse trắng, bên trong là một chiếc áo sơ mi hồng phấn nhìn rất táo bạo. Anh nháy mắt với cô, “Thật không dễ dàng nhỉ, hơn một năm nay tôi thật sự ngày ngày nhìn thấy mặt cô, có thể đợi đến lúc cô xuất viện, coi như tôi làm được một chuyện công đức rồi.”
Trên người cô khoác một chiếc áo khoác lớn, mấy tuần qua ở bệnh viện cô đã có da có thịt một chút nhưng vẫn còn rất gầy, cô nở nụ cười với anh, “Nếu bác sĩ Thẩm đừng có làm con gái đau lòng nữa mới là một chuyện công đức thật sự.”
Anh nhíu mày, không tiếp lời mà chỉ dặn dò một vài chuyện cần chú ý.
Từ đó về sau, Hồ Tĩnh Ngôn thường xuyên đến tìm anh, cô có số điện thoại của anh lại không bao giờ gọi, ngẫu nhiên làm bộ đi ngang qua bệnh viện nên vào công viên nhỏ kia, đôi khi anh sẽ né tránh bệnh nhân dựa vào góc tường hút thuốc, đôi khi anh sẽ trêu đùa những bệnh nhân nhỏ tuổi, mấy cô bé kia đều thích anh, thích gọi anh là chú Thẩm, anh nhíu mày ngồi xổm xuống bảo bọn nhỏ sửa lại gọi anh là anh.
Đúng là không biết xấu hổ, cô nghĩ thế.
Hôm nay cô lại tới nữa, anh thở dài một hơi rồi đi tới, “Cô Hồ, tôi còn chưa biết cô thích bệnh viện như vậy đấy, dù xuất viện rồi cũng thường xuyên tới ngồi chơi.”
Cô rất đẹp, dáng ngồi càng đẹp. Cô ở bên kia làm Hạ Tĩnh Ngôn bao nhiêu năm, dáng vẻ tiểu thư khuê các đã khắc vào xương, đi hay ngồi đều cực kỳ đoan chính, chưa nói tới những năm sau này làm Hoàng Hậu, uy nghiêm gì đó nhất định phải có, cho nên cô chỉ cần dịu dàng ngồi đó, ngoại trừ anh, không dám có ai tiến lên bắt chuyện.
Cô dịu dàng nói với anh, “Bác sĩ Thẩm biêt rõ, không phải tôi thích bệnh viện, mà thích người trong bệnh viện kìa.” Cô cảm thấy mình to gan hơn không ít, ít nhất Hồ Tĩnh Ngôn trước đây hay Hạ Tĩnh Ngôn sau này đều không dám nói những lời này.
Cũng có lẽ trải qua hai kiếp, tâm tình của cô đã không còn giống trước, có vài thứ nếu không nắm lấy sẽ dễ dàng mất đi, hơn nữa cô đã mất đi một lần.
Nhưng thứ mà Hồ Tĩnh Ngôn cảm thấy là to gan ở trong mắt Thẩm Viêm chỉ là trò trẻ con thôi, bề ngoài của anh xuất sắc, gia thế xuất chúng, bản thân lại ưu tú, từ nhỏ đã có không biết bao nhiêu con gái nhào lên, anh sa sầm mặt nói, “Cô Hồ nên biết, quấn quýt lấy đàn ông như thế chỉ tự hạ giá trị bản thân mà thôi.” Cô không phải con gái bình thường, nói thế này đã là sự tha thứ lớn nhất của anh.
Cô lại tỏ ra hồn nhiên không hiểu, “Tôi không có chuyện gì, nếu bác sĩ Thẩm bận thì cứ đi đi.” Anh đành phẩy tay áo bỏ đi, còn cô cứ càng quấn càng chặt.
Thậm chí hôm đó, anh gặp gỡ bạn bè trong quá bar cũng nhìn thấy cô. Anh ngồi trên phòng bao VIP trên tầng có thể nhìn thấy hết bên dưới, vì thế anh cũng nhìn thấy cô. Cô mặc còn bảo thủ hơn người khác nhiều, tuy váy cũng siêu ngắn nhưng tốt xấu gì cũng không lộ ngực hở bụng, trên váy chỉ đính kèm dây thắt lưng, coi như thuần khiết một chút. Cô ngồi trên quầy bar, gọi một ly đồ uống trái cây gì đó, chậm rãi uống. Có lẽ cảm giác tỏa ra từ trên người cô quá đặc biệt, tuy không hợp với hoàn cảnh huyên náo này nhưng lại có một hương vị khác biệt. Bạn anh thấy anh đứng trước của sổ đã lâu liền đi tới khoác vai anh, “Thập Nhất thiếu vừa mắt ai thế?”
Theo ánh mắt anh nhìn sang liền thấy Hồ Tĩnh Ngôn, có lẽ cảm giác về nàng quá đặc biệt nên anh bạn kia tặc lưỡi một tiếng, “Cô gái này… sao thấy kỳ kỳ nhỉ, giống như không phải đến uống rượu mà là tiểu thư tới uống trà vậy… Có điều cũng có hương vị đấy, chẳng trách ngay cả Thập Nhất thiếu cũng… Này này này, tôi còn chưa nói xong mà…”
Thẩm Viêm nhìn thấy một người tới bắt chuyện với cô, cô đang cười với người đàn ông kia, thái độ không cương quyết chút nào, cô ấy có biết mình đang làm gì không vậy? Trong lòng anh chỉ có phiền chán, cất bước tới trước mặt cô, dường như cô không ngạc nhiên vì anh xuất hiện chút nào, ngược lại còn chống tay lên quầy bar dịu dàng hỏi anh, “Thập Nhất thiếu cũng muốn mời tôi một ly sao?”
Anh kéo tay cô ra ngoài, ra khỏi quán bar mới yên tĩnh hơn một chút. Anh buông tay cô ra, thấy cổ tay cô đỏ rực mới biết mình hơi mạnh tay, nhưng cô làm như không hề cảm thấy, nghiêng đầu chờ anh nói chuyện. Anh càng cảm thấy phiền chán, thò tay vào túi tìm thuốc lá, nhìn cô một cái lại thôi, “Cô đi đi, nơi này không phải nơi cô nên đến.”
Ý cười trong mắt cô càng đậm, “Thập Nhất thiếu tới được sao tôi lại không tới được?”
Anh nhíu mày, “Tôi nói, cô đừng tới tìm tôi nữa.”
“Tôi cũng nói, tôi sẽ lại đến.”
Anh nhìn gương mặt cô, không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên chút chua xót, anh chửi một câu thô tục, kéo cô tới hôn xuống, giống như mưa rào gió giật, không chút dịu dàng nào đáng nói, thậm chí đang ở ven đường nên người đi ngang qua còn huýt sáo. Cô lại mềm mại để anh hôn, thậm chí anh dùng sức cắn môi cô cô cũng không đẩy anh ra.
Anh buông cô ra, nhìn đôi môi cô sưng lên nhưng trong mắt lại đầy ý cười, anh cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt, giọng nói của anh rất rõ ràng, “Cô cảm thấy chưa? Là Thẩm Viêm tôi, không phải người nào đó mà cô tưởng.” Anh bắt lấy cánh tay cô, “Hồ Tĩnh Ngôn, cô nhìn cho rõ, mặc kệ tôi và người cô nghĩ kia giống nhau thế nào, tôi là Thẩm Viêm, cũng chỉ là Thẩm Viên, tôi không rẻ mạt đến mức đi làm thế thân cho người khác, cô nhìn cho rõ, đừng vì một gương mặt mà quấn lên như chó cái.”
Ý cười trong mắt cô hoàn toàn biến mất, chỉ còn loại hoảng loạn và đè nén nặng nề đến mức khiến anh không thở nổi, anh cảm thấy mình đoán đúng rồi, “Nghe hiểu chưa? Hiểu rồi thì cút.”
Cô còn đứng tại chỗ, ngữ điệu tuyệt đối cố chấp, nước mắt rưng rưng lại không cho nó lăn ra, “Nhưng anh rõ ràng là Thập Nhất.”
“Ông đây là Thẩm Viêm, người ta gọi tôi một tiếng Thập Nhất thiếu chỉ vì khách sáo, không phải tất cả Thập Nhất trên thế giới này đều là Thập Nhất của cô.”
Sau đó, cô đi rồi.
Rất lâu sau, Thẩm Viêm không gặp lại cô nữa. Ngẫu nhiên anh sẽ không tự chủ được nhìn về nơi cô thường ngồi ở vườn hoa nhỏ trong bệnh viện, chỉ là, không còn cô nữa, cô không còn đến nữa.
Anh cảm thấy anh nên thoải mái mới đúng, nhưng dường như không phải vậy, anh bắt đầu cảm thấy càng ngày càng phiền chán, đôi khi ngẩn người sẽ nghĩ đến gương mặt cô, sống lưng thẳng tắp của cô, ánh mắt liếc qua thản nhiên của cô, dáng vẻ mềm mại nhưng không mảnh mai của cô.
Hồ Tĩnh Ngôn, Hồ Tĩnh Ngôn.
Khi gặp lại cô, cô đang ôm một chồng tài liệu đứng ven đường, đã là mùa đông, cô mặc rất ấm, còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lớn, không giữa mùa đông lộ ra hai cái đùi như không biết lạnh giống những cô gái khác. Cô quấn rất kín, tóc buông xuống che khuất một nửa gương mặt, nhưng anh lại lập tức nhận ra cô. Đã lâu như vậy mà sống lưng cô vẫn thẳng tắp, đầu vẫn ngẩng cao, trong mắt mang theo ý cười như có như không. Dường như cô cũng nhìn thấy anh, chỉ một chút thôi đã khiến anh có chút căng thẳng, thậm chí anh còn muốn cúi đầu nhìn xem mình có ăn mặc đàng hoàng không.
Nhưng cô chỉ hơi sửng sốt, sau đó gật đầu cười với anh rồi cất bước bỏ đi.
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân có điểm nực cười, lại không hiểu sao vẫn không cam lòng. Nhưng Thẩm Viêm anh là loại người nào, sao có thể vì chút không cam lòng này mà dính lấy người ta, huống hồ, thế thân gì đó, tương tự gì đó, biểu cảm của cô nhìn anh khi cô mới tỉnh lại anh đã cảm thấy khác thường rồi, hoàn toàn không phải tiếng sét ái tình, rõ ràng là đã lâu không gặp.
Làm gì có thứ gọi là đã lâu không gặp.
Rốt cuộc đã lâu cô không gặp ai, còn giống anh đến thế.
Ban đêm, anh uống rất say, người bên cạnh cản hai lần cũng không được, anh uống say đầu óc còn mất tỉnh táo, ngay cả nói chuyện cũng lèo nhèo, “Mẹ nó, Hồ Tĩnh Ngôn, ông đây thèm vào cô, mẹ cô, đi tìm Thập Nhất gì đó của cô đi, ông đây không cần.”
Bạn anh ở bên cạnh cười nói, “Thập Nhất thiếu say rồi, Thập Nhất không phải chính cậu sao, còn Thập Nhất nào nữa.”
Một giây kia anh thật sự muốn uống say chết cho xong, rõ ràng không thích cô chút nào, thậm chí khi cô quấn lấy còn cảm thấy… Không phải, không có một chút mất kiên nhẫn nào, ngoài mặt anh từ chối, trong lòng lại có chút vui sướng khi cô quấn lấy mình. Trong thời gian ở bệnh viện, biểu cảm của cô, ánh mắt của cô, thậm chí từng động tác nhỏ của cô anh đều nhớ rõ ràng, những động tác nhỏ của cô cho dù anh muốn quên cũng không quên nổi một giây.
Anh lật điện thoại muốn gọi điện cho cô, tìm một lượt mới phát hiện mình vốn không có số điện thoại của cô, vậy bình thường làm sao cô tìm được anh? Anh đã uống choáng đầu rồi, sai người bên cạnh, “Gọi… gọi điện cho Trần Nhiên, hỏi vợ cậu ta số điện thoại của Hồ Tĩnh Ngôn…”
Người bên cạnh không chút sợ hãi thật sự gọi đi hỏi, dưới sự tức giận của Lưu Yên Nhiên cuối cùng lấy được số điện thoại của Hồ Tĩnh Ngôn. Người bên cạnh gọi giúp, còn kêu gào, “Gọi đi, gọi đi, gọi đi, gọi đến xem đại mỹ nữ thế nào làm cho Thập Nhất thiếu của chúng ta mê thành thế này.”
Anh đã mơ màng, nghe lời bọn họ nói mê sảng cái gì đó, cô đến thật. Cô thả tóc, thậm chí mặc luôn quần áo lông ở nhà chưa kịp thay đã tới trước mặt anh. Anh đã tỉnh táo lại một ít, gạt tan tiếng ồn ào của bọn họ kéo cô tới bên cạnh, “Sao em lại thật sự tới đây?”
Cô cũng cười, “Thẩm Viêm, em nghĩ rõ ràng rồi.”
Hắn nhướng mày, “Em nghĩ rõ ràng cái gì?”
Cô giữ chặt tay anh, “Anh có thích em không?”
Xung quanh vốn yên tĩnh đi một chút giờ càng ồn ào hơn, anh sa sầm mặt đuổi hết bọn họ ra ngoài, anh còn hơi choáng váng, tới trước mặt cô hỏi một câu, “Vừa rồi em nói gì?”
“Anh có thích em không?” Vẻ mặt cô sáng ngời, tinh thần tỉnh táo, “Em nghĩ rõ ràng rồi mới tới. Cho nên em chỉ hỏi anh một câu, anh có thích em không? Là em, Hồ Tĩnh Ngôn.”
Tay anh không kiềm chế được vuốt lên mặt cô, anh biết mình say lắm rồi, đã có phần không khống chế được bản thân, mơ màng choáng váng, anh nghĩ tới câu nói Lưu Yên Nhiên nói với cô ngày ấy, sẽ có một người dày vò anh không ngóc đầu lên được, người ấy đã xuất hiện rồi, “Thích, anh thích em.”
Cô càng cười tươi hơn, hất tóc ra sau, ghé sát vào hôn một cái lên môi anh, “Người trong lòng em là Thẩm Viêm.” Cô nắm lấy tay anh, “Anh không phải thế thân gì hết, Thẩm đại thiếu gia như anh làm sao là thế thân của ai được.”
Anh sửng sốt, “Em đừng có lừa anh.”
Cô hừ một tiếng, “Anh không tin em? Em nói thế lẽ nào còn lừa anh?”
Anh chỉ cảm thấy mừng như điên, mừng đến mức không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc là thật hay giả, anh nắm chặt lấy tay cô, “Anh tin, anh tin.”
Cô chun mũi ngửi, “Bốc mùi chết được, uống nhiều thế làm chi.”
Anh vội nói, “Sau này không uống nữa, nhất định không uống nữa.”
Gương mặt xinh đẹp như vẽ của cô chậm rãi nở nụ cười, anh nhất thời nhìn ngây người. Anh nghĩ, có lẽ người cô ấy thích chính là kiếp trước của mình, có lẽ kiếp trước anh cũng thích cô, nếu không làm sao có thể có cảm xúc này, cảm xúc nói thích là thích.
Nhưng Hồ Tĩnh Ngôn thật sự đã thông suốt, cô nhìn bàn tay anh nắm chặt tay mình, ngón tay thon dài, đúng như anh nói, anh rất giống Thập Nhất, nhưng anh không phải Thập Nhất.
Anh là Thẩm Viêm.
Cô thích Thẩm Viêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.