Quyển 3 - Chương 99
Cao Thượng
06/04/2016
Từ khi Thẩm Du sinh ra đã không được phụ hoàng của bé thích lắm, thậm chí sau khi bé có thể nhớ được chuyện, phụ hoàng của bé vẫn hay đá mông bé mắng bé là nhãi
con, đơn giản vì lúc trước bé làm mẫu hậu chịu rất nhiều đau đớn. Tình
hình này kéo dài tới tận lúc bé ba tuổi, muội muội bảo bối Thẩm Tĩnh Hảo của bé chào đời, bé mới biết cái gì gọi là phân biệt giới tính.
Bởi phụ hoàng của bé chưa từng mắng muội muội bảo bối của bé là nhãi con, chỉ ngày ngày nâng niu trên tay gọi là tâm can bảo bối, trình độ quý trọng phải gần bằng mẫu hậu. Bé biết bé là không có địa vị nhất, nhưng bé luôn độc lập kiên cường để tiếp tục sinh tồn.
Ba tuổi có muội muội, vì thế bé có nhũ danh. Được rồi, điểm này không hợp với logic lắm, nhưng mẫu hậu vĩ đại của bé đột nhiên cảm thấy tên bé quá nữ tính… khi đặt sao người không nói luôn hả mẫu hậu. Sau đó mẫu hậu đặt cho bé một nhũ danh, gọi là Đông Quân.
Thật lòng mà nói, bé thích tên Đông Quân này hơn chút, dù sao thỉnh thoảng bé cũng cảm thấy Du Ninh rất giống tên của tiểu cô nương, thuận tiện nhắc tới muội muội bảo bối, mẫu hậu và phụ hoàng đều gọi nàng là Hảo Hảo, bé cũng thích gọi nàng là Hảo Hảo. Muội muội thích tỏ vẻ manh*, từ này học được từ mẫu hậu, mẫu hậu nói nhìn tiểu bảo bối của chúng ta kìa, đôi mắt to tròn ngập nước, thật là đáng yêu. Đây là manh, vậy mắt bổn hoàng tử cũng to cũng đáng yêu, vì sao mẫu hậu không nói ta manh nhỉ?
*Manh – 萌 : bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga.
Cứ coi là vậy thì bé vẫn hoài nghi muội muội này có phải là muội muội ruột thịt của bé hay không.
Rõ ràng thông minh cơ trí như bé, bình tĩnh nhạy bén như bé, làm sao có thể có một muội muội ngốc thế được, ngày ngày chảy nước miếng bám đít bé gọi bé, “Quắc quắc, quắc quắc**.”
**Bé định gọi là “ca ca” /gege/, nhưng nói ngọng nên thành “quắc quắc” /guoguo/
Đôi khi, thừa dịp mẫu hậu không chú ý, bé sẽ xị mặt nhìn nàng, “Thẩm Tĩnh Hảo, muội phải gọi hoàng huynh. Nghe thấy không? Gọi hoàng huynh.”
Muội muội mắt ngập nước kia của bé vẫn chảy nước miếng, ngốc nghếch cười hì hì, “Quắc quắc, quắc quắc.” Bé cũng còn nhỏ, thấy nàng chảy nước miếng liền nhíu mày, dùng tay áo lau giúp nàng, ai ngờ dùng lực không biết nặng nhẹ làm đau nàng, nàng lập tức gào lên khóc. Bé giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng bịt miệng nàng, “Không được, không được khóc.”
Thế nàng càng khóc to hơn, bé đang không biết phải làm sao… Tốt lắm, làm cho đám cô cô, ma ma nghe tiếng tới rồi, bé thật sự muốn cười ha hả. Muội muội bảo bối bị bế đi, bé biết giờ thì tốt rồi, mong là đêm nay phụ hoàng bận chính sự sẽ không đến.
Sau đó, hy vọng của bé thất bại, biết được tiểu công chúa bảo bối bị nhãi con nhà mình chọc khóc, Hoàng Đế bệ hạ tôn quý bốc hỏa, “Con nói xem con làm sao, con bé là muội muội con, con không biết nhường con bé chút à? Sao cứ phải bắt nạt con bé? Không nhìn thấy con bé khóc con không thoải mái? Trẫm không dạy con phải trân trọng muội muội hay sao?”
Bé thật sự hết đường chối cãi, bé vẫn là một đứa trẻ thôi (mẫu hậu nói), nhưng bé đã là huynh trưởng rồi (phụ hoàng nói), bé cúi đầu nhận sai. Lúc này mẫu hậu bế muội muội tới, muội muội khóc bị ôm đi, bây giờ đã được tắm rửa cực sạch sẽ, thấy bé liền giãy dụa tuột khỏi người mẫu hậu, đi tới bên cạnh bé nắm góc áo bé, vẫn ngốc nghếch cười hì hì, “Quắc quắc, quắc quắc.”
Được lắm, Thẩm Tĩnh Hảo, muội luôn có thể dễ dàng biến một chút áy náy vừa dâng lên của người ta trở thành hư vô, bé giật giật khóe mắt, phụ hoàng mẫu hậu đều ở đây, bé chỉ có thể khom ngươi nói với muội muội còn nhỏ hơn cả bé, “Hảo Hảo ngoan, ca ca sẽ chơi với muội sau, giờ phụ hoàng còn đang dạy dỗ ca ca một lát.”
Thật ra Thẩm Tĩnh Hảo cũng không hiểu ý của bé lắm, nhưng biết là phụ hoàng không cho ca ca chơi với nàng, lập tức mở to đôi mắt ngập nước nhìn Thẩm Sơ Hàn. Thẩm Sơ Hàn nào chịu nổi, trừng mắt nhìn con trai một cái rồi lại hôn nữ nhi bảo bối của mình, “Đi đi, đi chơi với ca ca đi. Cẩn thận chút, phải về sớm một chút…” Khí chất vốn cao ngạo lạnh lùng của bệ hạ một khi gặp phải nữ nhi sẽ hoàn toàn không còn, chỉ còn lại một ông già thích lải nhải.
Cuối cùng mẫu hậu liếc mắt sang, “Đã đủ chưa, nhiều người đi theo thế kia cơ mà, bảo bối của chàng sẽ không thiếu một sợi tóc.”
Phụ hoàng liền dính lên, “Nào có, nào có, Khanh Khanh mới là bảo bối của ta.” Ha ha, một khi phụ hoàng bắt đầu buồn nôn là mất hết mặt mũi. Sau đó bé dẫn muội muội bảo bối thân ái của bé đi chơi, có thể chơi cái gì, bé mới sáu tuổi, Hảo Hảo mới ba tuổi, chỉ là xách nàng đi dạo xung quanh thôi.
Ngẫu nhiên mẫu hậu sẽ giận phụ hoàng, lý do không rõ. Chỉ là, đoạn thời gian kia Thẩm Du Ninh sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt, ví dụ như bé không được tùy tiện vào phòng của của mẫu hậu nhưng lúc đó sẽ được cho phép cùng Hảo Hảo ngủ với mẫu hậu. Trong lòng bé vô cùng kích động, trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ từ chối nói tối nay phụ hoàng sẽ tới, như vậy sợ không tốt.
Mẫu hậu sẽ cười lạnh nói với bé, “Quan tâm đến phụ hoàng con làm gì, mau tới đây.” Sau đó biểu cảm của mẫu hậu sẽ thay đổi chút ít, “Hay Đông Quân không muốn ngủ cùng mẫu hậu và muội muội?”
Nào có! Siêu muốn ấy chứ! Bé nhăn mày, trong lòng lại nói với mình vậy thì để bé bảo vệ mẫu thân và muội muội đi, rồi xoay người lên giường. Trước khi ngủ, dường như mẫu hậu đột nhiên nhớ ra cái gì, nói với bé, “Ngày mai con cùng phụ hoàng con tới Võ An Hầu phủ, ngày mai cô nương nhà bọn họ tròn một tuổi, con và phụ hoàng con tự tới hỏi thăm một câu.”
Bé ơ một tiếng, “Võ An Hầu? Đó là ai?” Bé chỉ biết mẫu hậu không có thân thích gì.
Giọng nói của mẫu hậu hơi thấp xuống, “Lúc trước Võ An Hầu Nhan các lão là người hết sức ủng hộ mẫu hậu đi lên hậu vị, đương nhiên khác với người khác, ngay cả Võ An Hầu phu nhân con cũng nên gọi một tiếng bà cô, cả ngoại tổ mẫu của cô nương kia con cũng phải gọi là bà cô nốt… Ôi, quan hệ lằng nhằng quá. Ngày mai nói sau, ngủ đi, ngủ đi.”
Ngày hôm sau, khi bé nhìn thấy cô nương kia mới có thể cảm thán, trên thế giới này, ngoại trừ manh muội muội chỉ biết chảy nước miếng như Hảo Hảo, còn có… manh muội muội mở mắt nhắm mắt đều khô ráo sạch sẽ như Bội Bội.
Rất thích, bé chạy về cung, thay quần áo xong, khi đi tìm mẫu hậu đụng tới đúng lúc phụ hoàng cũng đang ở cung Trường Tín. Mẫu hậu ngồi uống trà, biểu cảm trên mặt có chút lạnh lẽo, có lẽ phụ hoàng còn chưa làm mẫu hậu nguôi giận, lần này không biết vì chuyện gì mà chọc giận mẫu hậu lâu đến thế. Thật ra theo trạng thái mất mặt của phụ hoàng, bình thường rất nhanh đã làm hòa. Nhưng hiện giờ tâm tư của bé không ở chuyện này, bé mặc kệ phụ hoàng trừng mắt nhìn bé, chạy tới trước mặt mẫu hậu, dùng giọng điệu làm nũng ít dùng đến nói, “Mẫu thân, mẫu thân, con có một chuyện muốn xin mẫu thân.”
Mạc Yên Nhiên thích con mình gọi nàng là mẫu thân chứ không phải mẫu hậu, huống hồ con trai luôn làm bộ chững chạc đột nhiên tới đây làm ra vẻ dễ thương, vì thế nàng đặt chuyện giận dỗi với Thẩm Sơ Hàn sang một bên, kéo tay con mình hỏi, “Đông Quân có chuyện gì xin mẫu thân? Nói nghe thử xem.”
“Mẫu thân, con thích Bội Bội, có thể tặng Bội Bội cho con không?”
“Bội Bội?” Mạc Yên Nhiên có chút khó hiểu nên không tình nguyện quay sang nhìn Thẩm Sơ Hàn.
Thẩm Sơ Hàn vội vàng đáp, “Là cháu gái nhà Võ An Hầu, hôm nay không phải nàng bảo cha con chúng ta tới thăm đứa bé kia sao? Có lẽ Đông Quân thấy tiểu cô nương nhà người ta đẹp mắt đây.”
Mạc Yên Nhiên bật cười, xoa nắn mặt Thẩm Du Ninh, “Ai nha, xem con mẹ giỏi chưa kìa, nhỏ vậy đã thích bé gái rồi, đáng tiếc là Bội Bội không phải đồ vật, mẫu thân không thể làm chủ tặng cho con được, đó cũng là bảo bối của người ta.”
Thẩm Du Ninh nóng ruột, “Nhưng không phải nhà chúng ta đặc biệt nhiều bảo bối sao? Đổi với nhà bọn họ không được ạ?” Bé định nói là dùng Hảo Hảo để đổi, nghĩ nghĩ thấy không ổn, tuy Hảo Hảo hay chảy nước miếng cũng hay quấn quýt lấy bé, nhưng dù sao vẫn là muội muội bảo bối của bé, vì thế bé đổi thành một câu, “Không phải mẫu thân có rất nhiều châu hoa trang sức sao? Không thể mang đổi lấy Bội Bội ạ?”
Mạc Yên Nhiên bật cười, “Con cảm thấy có thể dùng châu hoa trang sức để đổi lấy Bội Bội à?”
Thẩm Dư Ninh cúi đầu, bé nghĩ nếu bé có Bội Bội, người các có dùng bao nhiêu châu báu trang sức bé cũng không đổi, vì thế bé lắc đầu, lần đầu tiên cảm thấy phiền não đến thế, “Mẫu thân, vậy con phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Sơ Hàn ở bên hừ lạnh nói một câu, “Chờ người ta lớn rồi cưới về không phải được rồi?”
Ánh mắt bé sáng lên, “Cưới về là cái gì?”
Lòng kiên nhẫn của Thẩm Sơ Hàn đối với con trai ít đến đáng thương, cao thấp đánh giá bé một lượt, tặc lưỡi một tiếng, “Có điều nhìn con thế này, không biết người ta lớn lên thành đại cô nương rồi có đồng ý gả cho con không nữa.”
Mạc Yên Nhiên lườm Thẩm Sơ Hàn một cái, lại an ủi con trai đáng yêu của mình, “Đừng nghe phụ hoàng con nói lung tung, Đông Quân nhà chúng ta tuấn tú thế này, trưởng thành nhất định càng dễ nhìn, có bé gái nào không thích cơ chứ. Yên tâm đi, đến lúc đó Bội Bội kia nhất định sẽ gả cho con.”
Nhưng mà, phụ hoàng, mẫu hậu, hai người thật sự không nhầm trọng điểm đấy chứ?
Con thật sự còn chưa hiểu thế nào là cưới về, thế nào là gả cho con, con hối hận… bây giờ lấy Hảo Hảo đi đổi có được không?
Lúc này, Hảo Hảo tỉnh ngủ đi ra cắt đứt đề tài này, trong mắt Thẩm Sơ Hàn tỏa ra bong bóng hồng sắp tràn khắp phòng. Được rồi, bé thừa nhận, khi Hảo Hảo không chảy nước miếng, nghiêm túc không nói chuyện thì vẫn rất có cảm giác manh mà mẫu thân nói, sau đó nàng ở trong lòng phụ hoàng nói, “Quắc quắc, quắc quắc ôm.” Lại sau đó bé nhận được ánh mắt khinh khỉnh của phụ hoàng.
Cho nên lại là lỗi của con?
Bé dỗ muội muội rất manh một chút, sau đó dắt tay nàng đi ra ngoài. Đã lớn thế rồi còn bắt người ta bế, muội xem muội đã ba tuổi rồi, chỉ nhỏ như Bội Bội mới nên gọi người ta bế thôi.
Bé dẫn muội muội đi còn có một nguyên nhân, khi phụ hoàng, mẫu hậu ở riêng mới có thể làm lành, tính tình mẫu hậu không tốt cũng do phụ hoàng nuông chiều mà ra cả.
Bé nghĩ, sau này tính tình của Bội Bội nhất định sẽ rất tốt, nhất định sẽ dịu dàng mềm mại như nước, mỗi ngày khô ráo sạch sẽ, không giống muội muội bảo bối này chút nào hết, chỉ nghĩ tới thôi bé đã thấy vui rồi.
Chỉ nghĩ đến ước mơ của bé sẽ bị phá tanh bành, làm người điều khiển cuộc đời bé như tác giả đây cũng nghĩ thôi đã thấy đặc biệt vui rồi.
Bởi phụ hoàng của bé chưa từng mắng muội muội bảo bối của bé là nhãi con, chỉ ngày ngày nâng niu trên tay gọi là tâm can bảo bối, trình độ quý trọng phải gần bằng mẫu hậu. Bé biết bé là không có địa vị nhất, nhưng bé luôn độc lập kiên cường để tiếp tục sinh tồn.
Ba tuổi có muội muội, vì thế bé có nhũ danh. Được rồi, điểm này không hợp với logic lắm, nhưng mẫu hậu vĩ đại của bé đột nhiên cảm thấy tên bé quá nữ tính… khi đặt sao người không nói luôn hả mẫu hậu. Sau đó mẫu hậu đặt cho bé một nhũ danh, gọi là Đông Quân.
Thật lòng mà nói, bé thích tên Đông Quân này hơn chút, dù sao thỉnh thoảng bé cũng cảm thấy Du Ninh rất giống tên của tiểu cô nương, thuận tiện nhắc tới muội muội bảo bối, mẫu hậu và phụ hoàng đều gọi nàng là Hảo Hảo, bé cũng thích gọi nàng là Hảo Hảo. Muội muội thích tỏ vẻ manh*, từ này học được từ mẫu hậu, mẫu hậu nói nhìn tiểu bảo bối của chúng ta kìa, đôi mắt to tròn ngập nước, thật là đáng yêu. Đây là manh, vậy mắt bổn hoàng tử cũng to cũng đáng yêu, vì sao mẫu hậu không nói ta manh nhỉ?
*Manh – 萌 : bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga.
Cứ coi là vậy thì bé vẫn hoài nghi muội muội này có phải là muội muội ruột thịt của bé hay không.
Rõ ràng thông minh cơ trí như bé, bình tĩnh nhạy bén như bé, làm sao có thể có một muội muội ngốc thế được, ngày ngày chảy nước miếng bám đít bé gọi bé, “Quắc quắc, quắc quắc**.”
**Bé định gọi là “ca ca” /gege/, nhưng nói ngọng nên thành “quắc quắc” /guoguo/
Đôi khi, thừa dịp mẫu hậu không chú ý, bé sẽ xị mặt nhìn nàng, “Thẩm Tĩnh Hảo, muội phải gọi hoàng huynh. Nghe thấy không? Gọi hoàng huynh.”
Muội muội mắt ngập nước kia của bé vẫn chảy nước miếng, ngốc nghếch cười hì hì, “Quắc quắc, quắc quắc.” Bé cũng còn nhỏ, thấy nàng chảy nước miếng liền nhíu mày, dùng tay áo lau giúp nàng, ai ngờ dùng lực không biết nặng nhẹ làm đau nàng, nàng lập tức gào lên khóc. Bé giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng bịt miệng nàng, “Không được, không được khóc.”
Thế nàng càng khóc to hơn, bé đang không biết phải làm sao… Tốt lắm, làm cho đám cô cô, ma ma nghe tiếng tới rồi, bé thật sự muốn cười ha hả. Muội muội bảo bối bị bế đi, bé biết giờ thì tốt rồi, mong là đêm nay phụ hoàng bận chính sự sẽ không đến.
Sau đó, hy vọng của bé thất bại, biết được tiểu công chúa bảo bối bị nhãi con nhà mình chọc khóc, Hoàng Đế bệ hạ tôn quý bốc hỏa, “Con nói xem con làm sao, con bé là muội muội con, con không biết nhường con bé chút à? Sao cứ phải bắt nạt con bé? Không nhìn thấy con bé khóc con không thoải mái? Trẫm không dạy con phải trân trọng muội muội hay sao?”
Bé thật sự hết đường chối cãi, bé vẫn là một đứa trẻ thôi (mẫu hậu nói), nhưng bé đã là huynh trưởng rồi (phụ hoàng nói), bé cúi đầu nhận sai. Lúc này mẫu hậu bế muội muội tới, muội muội khóc bị ôm đi, bây giờ đã được tắm rửa cực sạch sẽ, thấy bé liền giãy dụa tuột khỏi người mẫu hậu, đi tới bên cạnh bé nắm góc áo bé, vẫn ngốc nghếch cười hì hì, “Quắc quắc, quắc quắc.”
Được lắm, Thẩm Tĩnh Hảo, muội luôn có thể dễ dàng biến một chút áy náy vừa dâng lên của người ta trở thành hư vô, bé giật giật khóe mắt, phụ hoàng mẫu hậu đều ở đây, bé chỉ có thể khom ngươi nói với muội muội còn nhỏ hơn cả bé, “Hảo Hảo ngoan, ca ca sẽ chơi với muội sau, giờ phụ hoàng còn đang dạy dỗ ca ca một lát.”
Thật ra Thẩm Tĩnh Hảo cũng không hiểu ý của bé lắm, nhưng biết là phụ hoàng không cho ca ca chơi với nàng, lập tức mở to đôi mắt ngập nước nhìn Thẩm Sơ Hàn. Thẩm Sơ Hàn nào chịu nổi, trừng mắt nhìn con trai một cái rồi lại hôn nữ nhi bảo bối của mình, “Đi đi, đi chơi với ca ca đi. Cẩn thận chút, phải về sớm một chút…” Khí chất vốn cao ngạo lạnh lùng của bệ hạ một khi gặp phải nữ nhi sẽ hoàn toàn không còn, chỉ còn lại một ông già thích lải nhải.
Cuối cùng mẫu hậu liếc mắt sang, “Đã đủ chưa, nhiều người đi theo thế kia cơ mà, bảo bối của chàng sẽ không thiếu một sợi tóc.”
Phụ hoàng liền dính lên, “Nào có, nào có, Khanh Khanh mới là bảo bối của ta.” Ha ha, một khi phụ hoàng bắt đầu buồn nôn là mất hết mặt mũi. Sau đó bé dẫn muội muội bảo bối thân ái của bé đi chơi, có thể chơi cái gì, bé mới sáu tuổi, Hảo Hảo mới ba tuổi, chỉ là xách nàng đi dạo xung quanh thôi.
Ngẫu nhiên mẫu hậu sẽ giận phụ hoàng, lý do không rõ. Chỉ là, đoạn thời gian kia Thẩm Du Ninh sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt, ví dụ như bé không được tùy tiện vào phòng của của mẫu hậu nhưng lúc đó sẽ được cho phép cùng Hảo Hảo ngủ với mẫu hậu. Trong lòng bé vô cùng kích động, trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ từ chối nói tối nay phụ hoàng sẽ tới, như vậy sợ không tốt.
Mẫu hậu sẽ cười lạnh nói với bé, “Quan tâm đến phụ hoàng con làm gì, mau tới đây.” Sau đó biểu cảm của mẫu hậu sẽ thay đổi chút ít, “Hay Đông Quân không muốn ngủ cùng mẫu hậu và muội muội?”
Nào có! Siêu muốn ấy chứ! Bé nhăn mày, trong lòng lại nói với mình vậy thì để bé bảo vệ mẫu thân và muội muội đi, rồi xoay người lên giường. Trước khi ngủ, dường như mẫu hậu đột nhiên nhớ ra cái gì, nói với bé, “Ngày mai con cùng phụ hoàng con tới Võ An Hầu phủ, ngày mai cô nương nhà bọn họ tròn một tuổi, con và phụ hoàng con tự tới hỏi thăm một câu.”
Bé ơ một tiếng, “Võ An Hầu? Đó là ai?” Bé chỉ biết mẫu hậu không có thân thích gì.
Giọng nói của mẫu hậu hơi thấp xuống, “Lúc trước Võ An Hầu Nhan các lão là người hết sức ủng hộ mẫu hậu đi lên hậu vị, đương nhiên khác với người khác, ngay cả Võ An Hầu phu nhân con cũng nên gọi một tiếng bà cô, cả ngoại tổ mẫu của cô nương kia con cũng phải gọi là bà cô nốt… Ôi, quan hệ lằng nhằng quá. Ngày mai nói sau, ngủ đi, ngủ đi.”
Ngày hôm sau, khi bé nhìn thấy cô nương kia mới có thể cảm thán, trên thế giới này, ngoại trừ manh muội muội chỉ biết chảy nước miếng như Hảo Hảo, còn có… manh muội muội mở mắt nhắm mắt đều khô ráo sạch sẽ như Bội Bội.
Rất thích, bé chạy về cung, thay quần áo xong, khi đi tìm mẫu hậu đụng tới đúng lúc phụ hoàng cũng đang ở cung Trường Tín. Mẫu hậu ngồi uống trà, biểu cảm trên mặt có chút lạnh lẽo, có lẽ phụ hoàng còn chưa làm mẫu hậu nguôi giận, lần này không biết vì chuyện gì mà chọc giận mẫu hậu lâu đến thế. Thật ra theo trạng thái mất mặt của phụ hoàng, bình thường rất nhanh đã làm hòa. Nhưng hiện giờ tâm tư của bé không ở chuyện này, bé mặc kệ phụ hoàng trừng mắt nhìn bé, chạy tới trước mặt mẫu hậu, dùng giọng điệu làm nũng ít dùng đến nói, “Mẫu thân, mẫu thân, con có một chuyện muốn xin mẫu thân.”
Mạc Yên Nhiên thích con mình gọi nàng là mẫu thân chứ không phải mẫu hậu, huống hồ con trai luôn làm bộ chững chạc đột nhiên tới đây làm ra vẻ dễ thương, vì thế nàng đặt chuyện giận dỗi với Thẩm Sơ Hàn sang một bên, kéo tay con mình hỏi, “Đông Quân có chuyện gì xin mẫu thân? Nói nghe thử xem.”
“Mẫu thân, con thích Bội Bội, có thể tặng Bội Bội cho con không?”
“Bội Bội?” Mạc Yên Nhiên có chút khó hiểu nên không tình nguyện quay sang nhìn Thẩm Sơ Hàn.
Thẩm Sơ Hàn vội vàng đáp, “Là cháu gái nhà Võ An Hầu, hôm nay không phải nàng bảo cha con chúng ta tới thăm đứa bé kia sao? Có lẽ Đông Quân thấy tiểu cô nương nhà người ta đẹp mắt đây.”
Mạc Yên Nhiên bật cười, xoa nắn mặt Thẩm Du Ninh, “Ai nha, xem con mẹ giỏi chưa kìa, nhỏ vậy đã thích bé gái rồi, đáng tiếc là Bội Bội không phải đồ vật, mẫu thân không thể làm chủ tặng cho con được, đó cũng là bảo bối của người ta.”
Thẩm Du Ninh nóng ruột, “Nhưng không phải nhà chúng ta đặc biệt nhiều bảo bối sao? Đổi với nhà bọn họ không được ạ?” Bé định nói là dùng Hảo Hảo để đổi, nghĩ nghĩ thấy không ổn, tuy Hảo Hảo hay chảy nước miếng cũng hay quấn quýt lấy bé, nhưng dù sao vẫn là muội muội bảo bối của bé, vì thế bé đổi thành một câu, “Không phải mẫu thân có rất nhiều châu hoa trang sức sao? Không thể mang đổi lấy Bội Bội ạ?”
Mạc Yên Nhiên bật cười, “Con cảm thấy có thể dùng châu hoa trang sức để đổi lấy Bội Bội à?”
Thẩm Dư Ninh cúi đầu, bé nghĩ nếu bé có Bội Bội, người các có dùng bao nhiêu châu báu trang sức bé cũng không đổi, vì thế bé lắc đầu, lần đầu tiên cảm thấy phiền não đến thế, “Mẫu thân, vậy con phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Sơ Hàn ở bên hừ lạnh nói một câu, “Chờ người ta lớn rồi cưới về không phải được rồi?”
Ánh mắt bé sáng lên, “Cưới về là cái gì?”
Lòng kiên nhẫn của Thẩm Sơ Hàn đối với con trai ít đến đáng thương, cao thấp đánh giá bé một lượt, tặc lưỡi một tiếng, “Có điều nhìn con thế này, không biết người ta lớn lên thành đại cô nương rồi có đồng ý gả cho con không nữa.”
Mạc Yên Nhiên lườm Thẩm Sơ Hàn một cái, lại an ủi con trai đáng yêu của mình, “Đừng nghe phụ hoàng con nói lung tung, Đông Quân nhà chúng ta tuấn tú thế này, trưởng thành nhất định càng dễ nhìn, có bé gái nào không thích cơ chứ. Yên tâm đi, đến lúc đó Bội Bội kia nhất định sẽ gả cho con.”
Nhưng mà, phụ hoàng, mẫu hậu, hai người thật sự không nhầm trọng điểm đấy chứ?
Con thật sự còn chưa hiểu thế nào là cưới về, thế nào là gả cho con, con hối hận… bây giờ lấy Hảo Hảo đi đổi có được không?
Lúc này, Hảo Hảo tỉnh ngủ đi ra cắt đứt đề tài này, trong mắt Thẩm Sơ Hàn tỏa ra bong bóng hồng sắp tràn khắp phòng. Được rồi, bé thừa nhận, khi Hảo Hảo không chảy nước miếng, nghiêm túc không nói chuyện thì vẫn rất có cảm giác manh mà mẫu thân nói, sau đó nàng ở trong lòng phụ hoàng nói, “Quắc quắc, quắc quắc ôm.” Lại sau đó bé nhận được ánh mắt khinh khỉnh của phụ hoàng.
Cho nên lại là lỗi của con?
Bé dỗ muội muội rất manh một chút, sau đó dắt tay nàng đi ra ngoài. Đã lớn thế rồi còn bắt người ta bế, muội xem muội đã ba tuổi rồi, chỉ nhỏ như Bội Bội mới nên gọi người ta bế thôi.
Bé dẫn muội muội đi còn có một nguyên nhân, khi phụ hoàng, mẫu hậu ở riêng mới có thể làm lành, tính tình mẫu hậu không tốt cũng do phụ hoàng nuông chiều mà ra cả.
Bé nghĩ, sau này tính tình của Bội Bội nhất định sẽ rất tốt, nhất định sẽ dịu dàng mềm mại như nước, mỗi ngày khô ráo sạch sẽ, không giống muội muội bảo bối này chút nào hết, chỉ nghĩ tới thôi bé đã thấy vui rồi.
Chỉ nghĩ đến ước mơ của bé sẽ bị phá tanh bành, làm người điều khiển cuộc đời bé như tác giả đây cũng nghĩ thôi đã thấy đặc biệt vui rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.