Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 24:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
Bây giờ nàng mới nhận thức được lợi ích của việc tu luyện. Nàng có thể vận chuyển linh lực xoa bóp cổ tay, vai và cổ, viết như nước chảy mây trôi, không có một chút mệt mỏi nào.
Lần đầu tiên nàng ý thức được bản thân đang ở giới tu tiên là khi mình đánh bay mẹ Lương, lần thứ hai chính là lúc này.
Thi Thiên Cải: Tiếc quá, tại sao thế giới trước mình không có kỹ năng này, nếu có nhất định nàng sẽ đánh một vạn chữ mỗi ngày!
Thời gian nháy mắt đã qua, lại đến hạn nộp.
[Tốc độ tu luyện của ký chủ đang phát triển đều đặn, ngài sắp đội phá Trúc Cơ. Mong ký chủ chuẩn bị thật tốt, tránh bị đột tử!]
Thi Thiên Cải vừa tỉnh ngủ thì nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: "..."
Cái hệ thống này không biết chọn thời gian mà nhắc sao?
Nàng ngừng lại một chút, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Ta đến nơi này có phải có liên quan đến quan đến ngươi không?... Linh hồn chủ nhân cơ thể này đi đâu rồi?"
Thật ra lúc vừa xuyên đến đây nàng đã nghi ngờ. Thân thể này cùng họ với nàng, khuôn mặt giống hệt nàng năm mười bảy tuổi, đồng thời cũng là một tác giả như nàng.
Hơn nữa, bốn ngày trước, khi ký ức của nàng bị mẹ Lương kích động dẫn đến khôi phục gần hết, nàng mới phát hiện Thi Tam Nương cũng mang họ mẹ, mẹ của hai người đều đoạn tuyệt quan hệ với gia đình từ sớm, sau này gặp được cha rồi yêu đương.
Chỉ có điều vận khí của 'nàng' ở thế giới này quá tệ, cho đến khi học đại học thì bố mẹ của nàng mới qua đời, còn Thi Tam Nương từ lúc còn nhỏ đã thành trẻ mồ côi.
Chẳng lẽ, nàng không phải là xuyên qua mà là tráo đổi linh hồn với bản thân nàng ở một thế giới song song?
Thi Thiên Cải nhận được cơ hội sống lại lần nữa, nàng vừa cảm thấy có lỗi vừa cảm thấy biết ơn, cũng hy vọng Thi Tam Nương có thể sống tiếp.
Bảng cửa sổ ánh xanh của hệ thống vẫn yên lặng không tiếng động, giống hệt như đôi mắt của một vật vô tri vô giác. Một lúc lâu sau, hệ thống mới gõ ra dòng chữ: [Ký chủ chưa có quyền đặt câu hỏi. Nhưng ký chủ đến thế giới này, thì chỉ liên quan đến một mình ngài.]
Thi Thiên Cải: "?"
Cái gì mà chỉ liên quan đến một mình nàng?
Vì câu trả lời này mà nàng có chút bối rối, một lúc sau, tiếng chuông gió vang lên.
"Ai dà, trời càng ngày càng lạnh rồi. Thi Tam à, ngươi vẫn chịu đựng được ư?" Ngô Lệ Xuân vừa dậm chân vừa chen vào nhà: "Ta mang cái bánh bao cho ngươi này, nãy giờ ôm trong người nóng chết đi được, nhân lúc còn nóng thì ăn đi!"
Lần đầu tiên nàng ý thức được bản thân đang ở giới tu tiên là khi mình đánh bay mẹ Lương, lần thứ hai chính là lúc này.
Thi Thiên Cải: Tiếc quá, tại sao thế giới trước mình không có kỹ năng này, nếu có nhất định nàng sẽ đánh một vạn chữ mỗi ngày!
Thời gian nháy mắt đã qua, lại đến hạn nộp.
[Tốc độ tu luyện của ký chủ đang phát triển đều đặn, ngài sắp đội phá Trúc Cơ. Mong ký chủ chuẩn bị thật tốt, tránh bị đột tử!]
Thi Thiên Cải vừa tỉnh ngủ thì nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: "..."
Cái hệ thống này không biết chọn thời gian mà nhắc sao?
Nàng ngừng lại một chút, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Ta đến nơi này có phải có liên quan đến quan đến ngươi không?... Linh hồn chủ nhân cơ thể này đi đâu rồi?"
Thật ra lúc vừa xuyên đến đây nàng đã nghi ngờ. Thân thể này cùng họ với nàng, khuôn mặt giống hệt nàng năm mười bảy tuổi, đồng thời cũng là một tác giả như nàng.
Hơn nữa, bốn ngày trước, khi ký ức của nàng bị mẹ Lương kích động dẫn đến khôi phục gần hết, nàng mới phát hiện Thi Tam Nương cũng mang họ mẹ, mẹ của hai người đều đoạn tuyệt quan hệ với gia đình từ sớm, sau này gặp được cha rồi yêu đương.
Chỉ có điều vận khí của 'nàng' ở thế giới này quá tệ, cho đến khi học đại học thì bố mẹ của nàng mới qua đời, còn Thi Tam Nương từ lúc còn nhỏ đã thành trẻ mồ côi.
Chẳng lẽ, nàng không phải là xuyên qua mà là tráo đổi linh hồn với bản thân nàng ở một thế giới song song?
Thi Thiên Cải nhận được cơ hội sống lại lần nữa, nàng vừa cảm thấy có lỗi vừa cảm thấy biết ơn, cũng hy vọng Thi Tam Nương có thể sống tiếp.
Bảng cửa sổ ánh xanh của hệ thống vẫn yên lặng không tiếng động, giống hệt như đôi mắt của một vật vô tri vô giác. Một lúc lâu sau, hệ thống mới gõ ra dòng chữ: [Ký chủ chưa có quyền đặt câu hỏi. Nhưng ký chủ đến thế giới này, thì chỉ liên quan đến một mình ngài.]
Thi Thiên Cải: "?"
Cái gì mà chỉ liên quan đến một mình nàng?
Vì câu trả lời này mà nàng có chút bối rối, một lúc sau, tiếng chuông gió vang lên.
"Ai dà, trời càng ngày càng lạnh rồi. Thi Tam à, ngươi vẫn chịu đựng được ư?" Ngô Lệ Xuân vừa dậm chân vừa chen vào nhà: "Ta mang cái bánh bao cho ngươi này, nãy giờ ôm trong người nóng chết đi được, nhân lúc còn nóng thì ăn đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.