Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ

Chương 25:

Vi Ngã Vô Tửu

16/12/2023

Bây giờ đã là ngày mười chín tháng mười một, trời rất lạnh. Căn phòng nguyên chủ ở được thuê từ bên môi giới, đây là phòng đơn tiện nghi nhất ở đây, được xây dựng ở một thị trấn trên núi, người người chen chúc nhau như tổ ong.

Lúc Thi Thiên Cải mở cửa ra, một luồng sương mù lạnh lẽo từ trên đỉnh núi tràn vào, lạnh đến mức khiến nàng rùng mình.

Thể chất của tu sĩ cấp thấp, đặc biệt là tập thư tu, không khác nhiều so với người bình thường, mấy ngày nay nàng chỉ đơn thuần dùng linh lực sưởi ấm cho mình.

Ngô Lệ Xuân đến lấy bản thảo, Thi Thiên Cải cầm lấy đôi đũa ngồi xuống: "Nên ta mới bảo ngươi không cần phải đến tận nơi để lấy bản thảo, cứ giống như lúc trước, để ta gửi cho ngươi là được rồi không phải sao?"

"Không được! Lỡ bị người ta trộm mất thì sao?" Ngô Lệ Xuân nắm chặt lấy bản thảo, mở ra một cách quý trọng, nàng ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thi Thiên Cải đang không tim không phổi ăn đến quên mình, vừa giận vừa buồn cười: "Con nhóc này... Nói ngươi thấu hiểu nhân tình thì cũng đúng, nhưng sao lại không có chút đề phòng nào hết vậy?"

Thi Thiên Cải cũng tò mò, hỏi: "Vậy, nếu bị trộm thật thì phải làm sao?"

Nàng đã tra tài liệu ở thế giới này, mấy việc như đạo văn hay trộm tác phẩm đều không có, chỉ biết rằng cảm xúc của độc giả trước hết sẽ truyền qua bút danh, sau đó mới truyền đến người sở hữu bút danh đó.



Bút danh giống như một thiết bị tiếp nhận, nếu đổi bút danh mà không thông cáo cho độc giả thì không khác gì làm lại từ đầu… Tu vi ban đầu sẽ không mất đi, nhưng sự yêu thích của độc giả cũng như danh tiếng sẽ không còn nữa.

iệc nàng đổi bút danh từ 'Liên Hương công tử' sang bút danh ở kiếp trước của nàng là 'Phỉ Bất Trác' cũng thuộc vào trường hợp này.

Cũng bởi vì vậy nên nhiều tu sĩ trực tiếp dùng luôn tên thật của mình làm bút danh.

Ngô Lệ Xuân: "Trường hợp tệ nhất là mạo danh. Nhưng những kẻ dùng văn chương của người khác để tu luyện, thì hiệu quả kém đi rất nhiều, chỉ có thể dựa vào số lượng độc giả, còn phải xem vận khí thế nào nữa."

Cái tình huống này thực tế rất hiếm khi xảy ra. Còn chưa kể, nếu dám làm thế thì không sợ bị chính chủ một kiếm đâm chết hả?

Thi Thiên Cải khẽ "ừ" một tiếng, gật gật đầu. Cũng khoa học đấy.

Ngô Mỹ Lệ bắt đầu xem bản thảo, nhất thời cả gian phòng bỗng im ắng. Một lúc sau, nàng ấy vuốt vuốt tờ bản thảo màu vàng, vừa vui vẻ lại lo lắng nói: "Mấy thứ này, ngươi nghĩ ra bằng cách nào thế…"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook