Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 27:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
Nói đơn giản thì khá giống với mấy bộ tu tiên, cũng có năm thuộc tính linh căn kim mộc thủy hỏa thổ linh ta linh tinh, nhưng Thi Thiên Cải không định áp dụng mấy hệ thống thăng cấp quen thuộc ở thế giới trước, mà định áp dụng phong cách tự do của võ thuật sơ khai, không cần quá khắt khe, dù sao trọng tâm cốt truyện vẫn xoay quanh chuyện xưa và mối hận thù.
Dù sao vô tình gặp một lão tiền bối võ công cao cường rồi được truyền công pháp cho đã là tình tiết kinh điển. Trong đó có rất nhiều bàn tay vàng, cũng có một số buff nhỏ thấp hơn.
Nữ chính của Thi Thiên Cải thì có vẻ chính là cái loại xui xẻo, đạt được công pháp, nhưng cũng phải trả một cái giá tương đương.
Cuối cùng, nữ chính Liễu Ngọc Thoa đau đớn ngất đi, khi tỉnh dậy thì thấy mây tạnh mưa tan, ánh sáng chói lóa, mà vị phật tử nọ đã tọa hóa* ở trên đệm hương, chỉ còn lại một thanh kiếm chói mắt đặt trên đầu gối, kiếm quang tỏa ra bốn phía, hình ảnh đẹp đẽ như thế ở trong ngôi miếu đổ nát khiến người ta không thể rời mắt.
*Tọa hóa: nói về cái chết, dùng để chỉ người xuất gia tu hành.
Dựa vào lời nói của lão phật tử lúc trước thì đây hẳn là kiếm bản mệnh… Lúc này, chuôi kiếm hướng về phía tay Liễu Ngọc Thoa, như đang mời nàng cầm lấy nó.
Đúng lúc này, từ ngoài miếu vang lên những đợt ồn ào huyên náo: "Yêu tăng! Bọn ta biết ngươi đang ở trong này, mau ra đây chịu chết đi!"
Chương.4 đến đây là kết thúc.
Đối với một bản thảo không phải chỉnh sửa nhiều, Ngô Lệ Xuân chỉ thuận tay sửa vài lỗi chính tả, lại tiếp tục càm ràm không yên về cái kết: "Cứ mỗi lần đến đoạn quan trọng là ngươi lại dừng lại! Nếu có thể viết hết một lượt thì tốt quá!"
Thi Thiên Cải nói với vẻ chân thành: "Ta sẽ cố gắng! Sẽ cố gắng!"
Nhưng lòng thì thầm nghĩ, không viết xong đương nhiên là bởi vì chính bản thân nàng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo!
Ở kiếp trước, mỗi lần nàng viết xong là đăng lên luôn, nàng cũng chỉ biết trước cái kết so với độc giả của mình sớm hơn ba mươi phút!
Ngô Lệ Xuân cằn nhằn một hồi, lại thở dài: "Văn tu đã chăm chỉ lại còn viết tốt như ngươi thật sự không nhiều lắm. Nếu ta đoán không nhầm, sau lần này bài của ngươi chắn hẳn sẽ lên trang nhất!"
Từ một văn tu nhỏ bé trước giờ chỉ viết mấy mục nhỏ nhặt, sau hai lần đã lên trang nhất, đúng là chưa từng có tiền lệ ở phái Anh Đài.
Dù sao vô tình gặp một lão tiền bối võ công cao cường rồi được truyền công pháp cho đã là tình tiết kinh điển. Trong đó có rất nhiều bàn tay vàng, cũng có một số buff nhỏ thấp hơn.
Nữ chính của Thi Thiên Cải thì có vẻ chính là cái loại xui xẻo, đạt được công pháp, nhưng cũng phải trả một cái giá tương đương.
Cuối cùng, nữ chính Liễu Ngọc Thoa đau đớn ngất đi, khi tỉnh dậy thì thấy mây tạnh mưa tan, ánh sáng chói lóa, mà vị phật tử nọ đã tọa hóa* ở trên đệm hương, chỉ còn lại một thanh kiếm chói mắt đặt trên đầu gối, kiếm quang tỏa ra bốn phía, hình ảnh đẹp đẽ như thế ở trong ngôi miếu đổ nát khiến người ta không thể rời mắt.
*Tọa hóa: nói về cái chết, dùng để chỉ người xuất gia tu hành.
Dựa vào lời nói của lão phật tử lúc trước thì đây hẳn là kiếm bản mệnh… Lúc này, chuôi kiếm hướng về phía tay Liễu Ngọc Thoa, như đang mời nàng cầm lấy nó.
Đúng lúc này, từ ngoài miếu vang lên những đợt ồn ào huyên náo: "Yêu tăng! Bọn ta biết ngươi đang ở trong này, mau ra đây chịu chết đi!"
Chương.4 đến đây là kết thúc.
Đối với một bản thảo không phải chỉnh sửa nhiều, Ngô Lệ Xuân chỉ thuận tay sửa vài lỗi chính tả, lại tiếp tục càm ràm không yên về cái kết: "Cứ mỗi lần đến đoạn quan trọng là ngươi lại dừng lại! Nếu có thể viết hết một lượt thì tốt quá!"
Thi Thiên Cải nói với vẻ chân thành: "Ta sẽ cố gắng! Sẽ cố gắng!"
Nhưng lòng thì thầm nghĩ, không viết xong đương nhiên là bởi vì chính bản thân nàng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo!
Ở kiếp trước, mỗi lần nàng viết xong là đăng lên luôn, nàng cũng chỉ biết trước cái kết so với độc giả của mình sớm hơn ba mươi phút!
Ngô Lệ Xuân cằn nhằn một hồi, lại thở dài: "Văn tu đã chăm chỉ lại còn viết tốt như ngươi thật sự không nhiều lắm. Nếu ta đoán không nhầm, sau lần này bài của ngươi chắn hẳn sẽ lên trang nhất!"
Từ một văn tu nhỏ bé trước giờ chỉ viết mấy mục nhỏ nhặt, sau hai lần đã lên trang nhất, đúng là chưa từng có tiền lệ ở phái Anh Đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.