Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 36:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
Gần đây Giản Thăng Bạch đang trao đổi ý kiến về ý tưởng viết bạch thoại văn với người thân và bạn bè của mình, những lời nói của nữ tu ngày hôm đó đã làm hắn nghĩ thông một số chuyện, làm hắn bật cười rồi viết liên tiếp ba chương.
Nhưng rồi hắn lại bị bí ý tưởng, vẫn là vấn đề cũ, hắn không biết làm thế nào để có thể cần bằng được 'giản bạch' và 'tuyệt đẹp'.
Hôm nay hắn đang muốn làm biếng không muốn viết, nhưng hắn làm sao có thể phụ lòng tốt của cháu gái được chứ?
"Viết, viết xong sẽ dạy cháu luyện thư pháp!" Giản Thăng Bạch vừa nhìn thấy cháu gái Giản Nhuế liền mất đi hình tượng. Hắn mỉm cười bế cô bé lên và bước vào thư phòng trong thuyền bay, cô bé đã mài sẵn mực cho hắn theo thói quen.
"Gia Gia viết về cái gì vậy? Vẫn viết về tỷ tỷ mà gia gia nói lúc trước ạ?" Giản Nhuế tò mò hỏi.
Giản Thăng Bạch: "Đúng vậy, mà cũng không phải."
Nữ tu tên Thi Tam Nương là nguồn cảm hứng cho hắn, nhưng cũng chỉ có thế thôi. Hắn sẽ kể chuyện này như một giai thoại, nhưng sẽ không khiến nàng ấy nổi tiếng.
Không có hắn, ba chữ này cũng chỉ là chữ, nếu có đặt tên, cũng chỉ có thể hỗ trợ một phần cho việc tu luyện, còn một đại hòa thượng như hắn, mỗi nhất cử nhất động đều sẽ thu hút sự chú ý từ nhiều phía, nếu trong tình huống hắn không thể chắc chắn được phẩm chất của hậu bối thì hắn sẽ không hành động.
Giản Nhuế ngồi được một lúc lại bắt đầu hiếu động, nàng cầm tờ báo Giản Thăng Bạch mang về, trong số đó có tờ 《Xuân Đình Báo》mà giáo chủ Anh Đài đưa cho, trừ những bài báo khiêu dâm.
Vì còn nhỏ tuổi nên hầu như nàng chỉ nhìn vào những hình khắc trên đó, hoặc những bức tranh chân dung được thêu bằng chỉ lụa mà thôi.
Thật ra, là cháu gái của Giản Thăng Bạch, Giản Nhuế thiên phú không tồi, đã học được rất nhiều chứ, nếu kiên trì đọc sách thì có thể hiểu được hầu hết cả bài, nhưng nàng không thích.
Không ngờ hôm nay, nàng đã xem nửa ngày mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Giản Thăng Bạch cảm thất rất ngạc nhiên.
Khi hắn nhìn lên đã thấy cháu gái của mình đang đọc báo, ngay cả người hầu cũng đứng bên cạnh chăm chú nhìn, hắn lại càng ngạc nhiên hơn!
Phải biết tên người hầu Ôn Thu này của hắn tính cách rất giống con lừa, theo logic mà nói, nếu ở bên cạnh văn tu, hắn ta cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tinh thần văn học. Nhưng Ôn Thu lại luôn phản kháng.
Nhưng rồi hắn lại bị bí ý tưởng, vẫn là vấn đề cũ, hắn không biết làm thế nào để có thể cần bằng được 'giản bạch' và 'tuyệt đẹp'.
Hôm nay hắn đang muốn làm biếng không muốn viết, nhưng hắn làm sao có thể phụ lòng tốt của cháu gái được chứ?
"Viết, viết xong sẽ dạy cháu luyện thư pháp!" Giản Thăng Bạch vừa nhìn thấy cháu gái Giản Nhuế liền mất đi hình tượng. Hắn mỉm cười bế cô bé lên và bước vào thư phòng trong thuyền bay, cô bé đã mài sẵn mực cho hắn theo thói quen.
"Gia Gia viết về cái gì vậy? Vẫn viết về tỷ tỷ mà gia gia nói lúc trước ạ?" Giản Nhuế tò mò hỏi.
Giản Thăng Bạch: "Đúng vậy, mà cũng không phải."
Nữ tu tên Thi Tam Nương là nguồn cảm hứng cho hắn, nhưng cũng chỉ có thế thôi. Hắn sẽ kể chuyện này như một giai thoại, nhưng sẽ không khiến nàng ấy nổi tiếng.
Không có hắn, ba chữ này cũng chỉ là chữ, nếu có đặt tên, cũng chỉ có thể hỗ trợ một phần cho việc tu luyện, còn một đại hòa thượng như hắn, mỗi nhất cử nhất động đều sẽ thu hút sự chú ý từ nhiều phía, nếu trong tình huống hắn không thể chắc chắn được phẩm chất của hậu bối thì hắn sẽ không hành động.
Giản Nhuế ngồi được một lúc lại bắt đầu hiếu động, nàng cầm tờ báo Giản Thăng Bạch mang về, trong số đó có tờ 《Xuân Đình Báo》mà giáo chủ Anh Đài đưa cho, trừ những bài báo khiêu dâm.
Vì còn nhỏ tuổi nên hầu như nàng chỉ nhìn vào những hình khắc trên đó, hoặc những bức tranh chân dung được thêu bằng chỉ lụa mà thôi.
Thật ra, là cháu gái của Giản Thăng Bạch, Giản Nhuế thiên phú không tồi, đã học được rất nhiều chứ, nếu kiên trì đọc sách thì có thể hiểu được hầu hết cả bài, nhưng nàng không thích.
Không ngờ hôm nay, nàng đã xem nửa ngày mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Giản Thăng Bạch cảm thất rất ngạc nhiên.
Khi hắn nhìn lên đã thấy cháu gái của mình đang đọc báo, ngay cả người hầu cũng đứng bên cạnh chăm chú nhìn, hắn lại càng ngạc nhiên hơn!
Phải biết tên người hầu Ôn Thu này của hắn tính cách rất giống con lừa, theo logic mà nói, nếu ở bên cạnh văn tu, hắn ta cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tinh thần văn học. Nhưng Ôn Thu lại luôn phản kháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.