Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 37:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
Theo cách nói của hắn ta thì là: "Những thứ này thật khó hiểu! Trong số mười từ thì ta không hiểu ẩn ý của ba từ. Thực sự không hiểu sao người lại đam mê tới vậy. Tất nhiên, tiểu thuyết là tiểu thuyết, tiểu thuyết hay hơn so với thơ từ ca phú. Thật ra, ta cũng rất ngưỡng mộ 'phái Giản Bạch' của ngài.”
Giản Thăng Bạch nghiêng người hỏi: "Các ngươi đang đọc cái gì thế?"
"Là tiểu thuyết." Ôn Thu hoàn hồn, vuốt tóc cười ngây ngô: "Thật kỳ lạ, thế mà ta cũng xem đến mức say mê… Nhưng ta là một kẻ thô thiển, ta sợ ngài không thích."
Hắn ta hơi ngại ngùng, ngay cả hắn cũng biết cái tên này… Khụ, nó chẳng mang hàm ý văn hóa gì cả.
Khi nhìn thấy dòng chữ 《Thiên kim giả phi thăng thành công sau khi bị từ hôn》, khóe miệng Giản Thăng Bạch giật giật: "..."
Điều này thật đáng để tâm đấy!
Nhưng hắn cũng không phải là loại người có thành kiến với người khác, hắn nén lại sự tò mò tiếp tục nhìn xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn choáng váng.
Ngữ pháp của tác giả này có thể giải quyết hoàn hảo vấn đề khiến hắn trăn trở nhiều ngày qua!
Có thể người khác sẽ cho rằng lối viết của Phỉ Bất Trác hơi kỳ lạ, cả bài chẳng có gì có ý nghĩa cả, câu văn rời rạc, không vần điệu, đây không phải là phong cách của con người ở thời đại này. Nhưng nếu có thể hiểu nó một cách lưu loát thì đó cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Nhưng theo hắn, điều đầu tiên hắn nhận thấy chính là cảm giác trưởng thành, trông không giống như chỉ được biến tấu thành văn bản đơn giản mà bản thân tác giả đã có một ngôn ngữ văn bản bạch thoại văn.
Giản Thăng Bạch nhanh chóng đọc kỹ và nhận ra mặc dù một số câu trong bài không nhất quán với nhau nhưng chúng vẫn mang một vẻ đẹp nhịp nhàng đến kỳ lạ, khiến người đọc cảm thấy vô cùng dễ đọc.
Tác giả này tên là gì thế? Phỉ Bất Trác?... Hắn không biết người này. Nàng ấy là tu sĩ ở Hoàn Châu à?
Trong nháy mắt, trong đầu Giản Thăng Bạch nảy ra rất nhiều suy nghĩ, hắn bất chấp tất cả, lập tức nói: "Quay xe trở về Hoàn Châu! Ta muốn gặp tiên sinh Phỉ Bất Trác này!”
........................
Giản Thăng Bạch nói muốn nhanh chóng quay lại đi gặp người, nhưng rốt cuộc vẫn dành cho mình một chút thời gian để chuẩn bị.
Hắn sửa sang lại những vấn đề mình tò mò một phen, dự định đến lúc gặp mặt sẽ hỏi Phỉ Bất Trác tiên sinh.
Môn chủ phái Anh Đài thấy hắn trở lại, cực kì kinh ngạc, khi nghe xong thỉnh cầu của hắn thì liên tục đồng ý.
Giản Thăng Bạch nghiêng người hỏi: "Các ngươi đang đọc cái gì thế?"
"Là tiểu thuyết." Ôn Thu hoàn hồn, vuốt tóc cười ngây ngô: "Thật kỳ lạ, thế mà ta cũng xem đến mức say mê… Nhưng ta là một kẻ thô thiển, ta sợ ngài không thích."
Hắn ta hơi ngại ngùng, ngay cả hắn cũng biết cái tên này… Khụ, nó chẳng mang hàm ý văn hóa gì cả.
Khi nhìn thấy dòng chữ 《Thiên kim giả phi thăng thành công sau khi bị từ hôn》, khóe miệng Giản Thăng Bạch giật giật: "..."
Điều này thật đáng để tâm đấy!
Nhưng hắn cũng không phải là loại người có thành kiến với người khác, hắn nén lại sự tò mò tiếp tục nhìn xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn choáng váng.
Ngữ pháp của tác giả này có thể giải quyết hoàn hảo vấn đề khiến hắn trăn trở nhiều ngày qua!
Có thể người khác sẽ cho rằng lối viết của Phỉ Bất Trác hơi kỳ lạ, cả bài chẳng có gì có ý nghĩa cả, câu văn rời rạc, không vần điệu, đây không phải là phong cách của con người ở thời đại này. Nhưng nếu có thể hiểu nó một cách lưu loát thì đó cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Nhưng theo hắn, điều đầu tiên hắn nhận thấy chính là cảm giác trưởng thành, trông không giống như chỉ được biến tấu thành văn bản đơn giản mà bản thân tác giả đã có một ngôn ngữ văn bản bạch thoại văn.
Giản Thăng Bạch nhanh chóng đọc kỹ và nhận ra mặc dù một số câu trong bài không nhất quán với nhau nhưng chúng vẫn mang một vẻ đẹp nhịp nhàng đến kỳ lạ, khiến người đọc cảm thấy vô cùng dễ đọc.
Tác giả này tên là gì thế? Phỉ Bất Trác?... Hắn không biết người này. Nàng ấy là tu sĩ ở Hoàn Châu à?
Trong nháy mắt, trong đầu Giản Thăng Bạch nảy ra rất nhiều suy nghĩ, hắn bất chấp tất cả, lập tức nói: "Quay xe trở về Hoàn Châu! Ta muốn gặp tiên sinh Phỉ Bất Trác này!”
........................
Giản Thăng Bạch nói muốn nhanh chóng quay lại đi gặp người, nhưng rốt cuộc vẫn dành cho mình một chút thời gian để chuẩn bị.
Hắn sửa sang lại những vấn đề mình tò mò một phen, dự định đến lúc gặp mặt sẽ hỏi Phỉ Bất Trác tiên sinh.
Môn chủ phái Anh Đài thấy hắn trở lại, cực kì kinh ngạc, khi nghe xong thỉnh cầu của hắn thì liên tục đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.