Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 39:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
Chỉ trong vòng một đêm, những cuộc thảo luận tương tự đã tràn ngập khắp các tửu lâu, trà quán.
…
Thi Thiên Cải vừa theo Giản Thăng Bạch đi vào Ngân Hạnh tửu lâu lớn nhất bản địa đã nghe thấy một câu nói vang vọng: “Cho dù chưa từng gặp mặt, tâm trí ta vẫn hướng về Phỉ Bất Trác tiên sinh!”
Thi Thiên Cải: “…”
Khóe miệng nàng giật giật, thầm nghĩ đây là chuyện quái quỷ gì vậy!
Nàng quả thực không nghĩ phản ứng của ngoại giới đối với giới tính của mình lại lớn đến thế.
Vốn dĩ nàng chưa từng nói mình là nữ tử, vì nàng căn bản không nghĩ điều đó có thể gây hiểu lầm. Đây là tư duy quán tính mà kiếp trước mang đến: “Viết văn trong chủ đề nữ cường, đương nhiên là nữ hài tử rồi!”
Kết quả là buổi sáng Ngô Lệ Xuân nghe xong suy nghĩ này còn kinh ngạc hơn cả cô: Tại sao lại thừa nhận như vậy chứ? Nàng ấy còn tưởng rằng Thi Thiên Cải không muốn tiết lộ giới tính, nên mới không để cho phái Anh Đài tuyên truyền!
Lúc này Thi Thiên Cải mới biết, bây giờ [Xuân Đình Báo] - hoặc là nói hiện trạng của tất cả nữ nhân tu giới hướng tới báo chí - tuy rằng đa số là nữ nhân, nhưng tay viết trên trang báo vẫn là nam nhân chiếm phần lớn, nữ văn tu trong đó có thể còn không nhiều bằng nữ văn tu hướng tới báo chí bình thường.
Những bản in khuê phòng kia lại càng như thế, thuần một sắc đều là nam văn tu, ít nhất nhìn trên trên bút danh là như vậy. Về phần trong đó có nữ tử giả trang hay không? Dưới thành kiến của ánh mắt thế tục, gần như không có nữ tử nào thứa nhận cả.
“Trước kia, đến cả xem loại văn chương này nữ tử cũng không dám thừa nhận, hiện giờ ít nhất cũng có thể đặt trong khuê phòng, đã coi như thói đời tiến bộ rồi.” Ngô Lệ Xuân nói.
Cho nên bút danh trước đây của nguyên thân mới gọi là “Liên Hương công tử”, “nhân cách” đối ngoại của nàng ấy vẫn là một thiếu niên phong lưu.
Thi Thiên Cải: “…” Tâm tình nàng phức tạp, coi như mở rộng tầm mắt.
“Tiên sinh muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không cần khách khí với ta.”
Giản Thăng Bạch làm bộ không nghe thấy những lời nghị luận kia, mang theo Thi Thiên Cải tiến vào phòng bao nhỏ, cười vui vẻ đặt thực đơn tới trước mặt cô.
Lúc hắn mới biết, cũng cực kì kinh ngạc: Hóa ra nữ tu kia chính là Phỉ Bất Trác!
Nhưng Giản Thăng Bạch đã sống lâu như vậy, kiến thức rộng rãi, sau khi kinh ngạc trong phút chốc liền vứt bỏ những thành kiến này, đối đãi Thi Thiên Cải như với hậu bối.
…
Thi Thiên Cải vừa theo Giản Thăng Bạch đi vào Ngân Hạnh tửu lâu lớn nhất bản địa đã nghe thấy một câu nói vang vọng: “Cho dù chưa từng gặp mặt, tâm trí ta vẫn hướng về Phỉ Bất Trác tiên sinh!”
Thi Thiên Cải: “…”
Khóe miệng nàng giật giật, thầm nghĩ đây là chuyện quái quỷ gì vậy!
Nàng quả thực không nghĩ phản ứng của ngoại giới đối với giới tính của mình lại lớn đến thế.
Vốn dĩ nàng chưa từng nói mình là nữ tử, vì nàng căn bản không nghĩ điều đó có thể gây hiểu lầm. Đây là tư duy quán tính mà kiếp trước mang đến: “Viết văn trong chủ đề nữ cường, đương nhiên là nữ hài tử rồi!”
Kết quả là buổi sáng Ngô Lệ Xuân nghe xong suy nghĩ này còn kinh ngạc hơn cả cô: Tại sao lại thừa nhận như vậy chứ? Nàng ấy còn tưởng rằng Thi Thiên Cải không muốn tiết lộ giới tính, nên mới không để cho phái Anh Đài tuyên truyền!
Lúc này Thi Thiên Cải mới biết, bây giờ [Xuân Đình Báo] - hoặc là nói hiện trạng của tất cả nữ nhân tu giới hướng tới báo chí - tuy rằng đa số là nữ nhân, nhưng tay viết trên trang báo vẫn là nam nhân chiếm phần lớn, nữ văn tu trong đó có thể còn không nhiều bằng nữ văn tu hướng tới báo chí bình thường.
Những bản in khuê phòng kia lại càng như thế, thuần một sắc đều là nam văn tu, ít nhất nhìn trên trên bút danh là như vậy. Về phần trong đó có nữ tử giả trang hay không? Dưới thành kiến của ánh mắt thế tục, gần như không có nữ tử nào thứa nhận cả.
“Trước kia, đến cả xem loại văn chương này nữ tử cũng không dám thừa nhận, hiện giờ ít nhất cũng có thể đặt trong khuê phòng, đã coi như thói đời tiến bộ rồi.” Ngô Lệ Xuân nói.
Cho nên bút danh trước đây của nguyên thân mới gọi là “Liên Hương công tử”, “nhân cách” đối ngoại của nàng ấy vẫn là một thiếu niên phong lưu.
Thi Thiên Cải: “…” Tâm tình nàng phức tạp, coi như mở rộng tầm mắt.
“Tiên sinh muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không cần khách khí với ta.”
Giản Thăng Bạch làm bộ không nghe thấy những lời nghị luận kia, mang theo Thi Thiên Cải tiến vào phòng bao nhỏ, cười vui vẻ đặt thực đơn tới trước mặt cô.
Lúc hắn mới biết, cũng cực kì kinh ngạc: Hóa ra nữ tu kia chính là Phỉ Bất Trác!
Nhưng Giản Thăng Bạch đã sống lâu như vậy, kiến thức rộng rãi, sau khi kinh ngạc trong phút chốc liền vứt bỏ những thành kiến này, đối đãi Thi Thiên Cải như với hậu bối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.