Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 40:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
Hiện giờ, hắn đã thật sự nổi lên lòng yêu người tài, bởi vì hắn biết, nếu một nữ tu muốn chạm vị trí giống như nam tu, sẽ cần phải nỗ lực cố gắng gấp bội.
Thi Thiên Cải cũng trả lời khách sáo: “Ta ăn món nào cũng được, bây giờ ta không đói bụng, vẫn là để tiền bối chọn đi thôi...”
Còn chưa dứt lời, nàng đã nghe thấy bụng mình kêu một tiếng rõ ràng.
Thi Thiên Cải: “…”
Giản Thăng Bạch cười lớn, trong lòng Thi Thiên Cải vừa thấy xấu hổ chết đi được, vừa làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm trang gật đầu: “Vậy thì cảm ơn tiền bối.”
Nàng cầm thực đơn lên, chỉ nhìn tên món ăn đã cảm thấy con sâu thèm ăn của mình bắt đầu điên cuồng kêu gào.
Có trời mới biết, từ khi nàng xuyên qua vẫn chưa được ăn qua một bữa nào ra hồn cả! Mỗi ngày ăn linh thạch, ăn đến mức nàng sắp tọa hóa (*) tại chỗ rồi.
(*) Tọa hóa: Chỉ Hòa thượng chết khi đang ngồi trong Phật giáo, thường dùng với nghĩa trang trọng
Thật ra Thi Thiên Cải là một người rất yêu mỹ thực, nhưng nguyên thân không có tiền, còn có chút nợ chưa trả, làm nàng không thể không tiết kiệm. Phái Anh Đài nói thù lao một tuần sẽ thanh toán cho nàng trong mấy ngày này, nàng vốn định chờ lấy được tiền sẽ tiêu xài một trận.
Lý do lớn nhất để Ngô Lệ Xuân thuyết phục nàng tới gặp Giản Thăng Bạch trong bản thảo cũng vì đồ ăn ở Ngân Hạnh Lâu quả thật cực kì mỹ vị.
Gọi đồ ăn xong, người phục vụ cầm thực đơn đi. Thi Thiên Cải trông mong nhìn thoáng qua một cái rồi thu hồi ánh mắt, lấy ra một xấp giấy từ trong túi: “Đây là một ít dòng ý tưởng về… Bạch thoại văn* mà ta viết tối qua…, Giản tiền bối có thể xem thử.”
*Bạch thoại còn gọi là Ngữ thể, một thể viết theo tiếng nói. Nói cách khác, đó là hình thức văn viết của tiếng Phổ Thông (Mandarin) hay Hán Ngữ hiện đại.
“Chỉ là xin nói trước, cái này thực ra không phải ý tưởng của ta, mà là học được từ một vị tiền bối khác. Ông ấy không muốn nêu danh, bây giờ cũng đã không còn nữa, sau này tiền bối có vấn đề gì cứ hỏi ta là được.”
Thi Thiên Cải nói xong, đẩy công lao cho một “người nào đó” ngẫu nhiên. Nàng không muốn chiếm lấy công sức của những tác giả ở kiếp trước đã bỏ ra, nếu thói quen sáng tác không cách nào thay đổi, vậy thì tạo một lời giải thích như vậy đi.
Giản Thăng Bạch nhận lấy, cẩn thận xem qua một lần, chỉ cảm thấy linh cảm trong đầu bùng nổ. Trong này không chỉ có ý nghĩ liên quan đến bạch thoại văn, còn đưa ra đề nghị về ngắt câu, xem chừng mỗi một điều đều rất khả thi.
Thi Thiên Cải cũng trả lời khách sáo: “Ta ăn món nào cũng được, bây giờ ta không đói bụng, vẫn là để tiền bối chọn đi thôi...”
Còn chưa dứt lời, nàng đã nghe thấy bụng mình kêu một tiếng rõ ràng.
Thi Thiên Cải: “…”
Giản Thăng Bạch cười lớn, trong lòng Thi Thiên Cải vừa thấy xấu hổ chết đi được, vừa làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm trang gật đầu: “Vậy thì cảm ơn tiền bối.”
Nàng cầm thực đơn lên, chỉ nhìn tên món ăn đã cảm thấy con sâu thèm ăn của mình bắt đầu điên cuồng kêu gào.
Có trời mới biết, từ khi nàng xuyên qua vẫn chưa được ăn qua một bữa nào ra hồn cả! Mỗi ngày ăn linh thạch, ăn đến mức nàng sắp tọa hóa (*) tại chỗ rồi.
(*) Tọa hóa: Chỉ Hòa thượng chết khi đang ngồi trong Phật giáo, thường dùng với nghĩa trang trọng
Thật ra Thi Thiên Cải là một người rất yêu mỹ thực, nhưng nguyên thân không có tiền, còn có chút nợ chưa trả, làm nàng không thể không tiết kiệm. Phái Anh Đài nói thù lao một tuần sẽ thanh toán cho nàng trong mấy ngày này, nàng vốn định chờ lấy được tiền sẽ tiêu xài một trận.
Lý do lớn nhất để Ngô Lệ Xuân thuyết phục nàng tới gặp Giản Thăng Bạch trong bản thảo cũng vì đồ ăn ở Ngân Hạnh Lâu quả thật cực kì mỹ vị.
Gọi đồ ăn xong, người phục vụ cầm thực đơn đi. Thi Thiên Cải trông mong nhìn thoáng qua một cái rồi thu hồi ánh mắt, lấy ra một xấp giấy từ trong túi: “Đây là một ít dòng ý tưởng về… Bạch thoại văn* mà ta viết tối qua…, Giản tiền bối có thể xem thử.”
*Bạch thoại còn gọi là Ngữ thể, một thể viết theo tiếng nói. Nói cách khác, đó là hình thức văn viết của tiếng Phổ Thông (Mandarin) hay Hán Ngữ hiện đại.
“Chỉ là xin nói trước, cái này thực ra không phải ý tưởng của ta, mà là học được từ một vị tiền bối khác. Ông ấy không muốn nêu danh, bây giờ cũng đã không còn nữa, sau này tiền bối có vấn đề gì cứ hỏi ta là được.”
Thi Thiên Cải nói xong, đẩy công lao cho một “người nào đó” ngẫu nhiên. Nàng không muốn chiếm lấy công sức của những tác giả ở kiếp trước đã bỏ ra, nếu thói quen sáng tác không cách nào thay đổi, vậy thì tạo một lời giải thích như vậy đi.
Giản Thăng Bạch nhận lấy, cẩn thận xem qua một lần, chỉ cảm thấy linh cảm trong đầu bùng nổ. Trong này không chỉ có ý nghĩ liên quan đến bạch thoại văn, còn đưa ra đề nghị về ngắt câu, xem chừng mỗi một điều đều rất khả thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.