Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 46:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
Cho nên hắn mới ghen tị với những thiên tài đó.
Nhất là Phỉ Bất Trác, cái người mới nổi gần đây, làm cho hắn sợ hãi.
Ánh mắt Tiền Cửu Bằng âm trầm, hắn đứng lên trở về đại sảnh.
Không gian xung quanh tràn ngập âm thanh tán dương, nịnh nọt, làm chân hắn lâng lâng, phảng phất như hóa thân thành nhân vật chính trong truyện cổ tích đẹp đẽ.
Hắn tận hưởng những khoảnh khắc như vậy.
Có di chứng thì làm sao? Dựa vào cái gì mà những người đó lại có thiên phú chứ, đây vốn là do ông trời bất công!
Hắn, Tiền Cửu Bằng bằng bản lĩnh của mình mà đoạt được khí vận, viên kim đan lộng lẫy đang ở trong cơ thể này chính là chứng cứ!
“Lão gia, không tốt rồi, Phỉ Bất Trác chuyển tới ‘Huy Nữ Nhật Báo’ của phái Anh Đài rồi!”
Một tiếng kêu to đột ngột cắt đứt tiếng ồn ào náo nhiệt trong đại sảnh.
Gã sai vặt cầm một tờ báo chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn.
Tiền Cửu Bằng vốn đang cầm ly rượu lên, nghe vậy trong lòng lộp bộp một tiếng.
Nhật báo?
Văn tu đăng trường kỳ trên nhật báo cũng không nhiều, nội dung trên đó phần lớn thuộc về những tu sĩ chuyên môn ghi chép tin tức ít người biết đến, ngoài ra còn có không ít bài văn ngắn. Nhưng trên thực tế, bởi vì tính giải trí cao, số lượng tiêu thụ nhật báo là tốt nhất trong tất cả các loại báo.
Văn tu viết tiểu thuyết nếu đăng nhiều kỳ trên nhật báo thì chứng minh tốc độ cập nhật chương mới của hắn vượt qua một tuần mười ngày, nói ra sẽ khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đây là điểm mà Tiền Cửu Bằng luôn tự hào.
Thiên phú không đủ, hắn đây không phải lấy cần cù đến gom góp sao? Trên thực tế, hắn cũng đúng là thành công!
Gã sai vặt tựa hồ hoàn toàn không để ý tới đám tân khách, bất kể mọi thứ đắn đo nói: “Hiện tại, trên báo chí đều đang nghị luận chuyện này đâu! Lão gia, chúng ta làm thế nào…”
Trái tim Tiền Cửu Bằng đập thình thịch, loại dự cảm không tốt này càng ngày càng dày đặc, khiến cho đầu lưỡi hắn đều tê dại. Say quá nặng, trước mắt tất cả đều là bóng ma kỳ quái.
Hắn muốn trách cứ gã sai vặt vì sao lại nói những chuyện này giữa lúc yến hội, hắn nói báo cáo kịp thời bất kỳ hướng đi nào của Phỉ Bất Trác, cũng không phải khiến hắn mất mặt trước mặt mọi người!
Nhưng những lời này chỉ giữ trong lòng, khi hắn cuối cùng hỏi ra miệng cũng là: “Vậy nàng mấy ngày gửi một lần, ngươi hỏi thăm được sao?”
Gã sai vặt vội la lên, “Nàng dĩ nhiên nói mỗi ngày đổi một lần, hơn nữa hôm nay đã đem hồi thứ năm phát ra, đây không phải là đang nói đùa sao!”
Nhất là Phỉ Bất Trác, cái người mới nổi gần đây, làm cho hắn sợ hãi.
Ánh mắt Tiền Cửu Bằng âm trầm, hắn đứng lên trở về đại sảnh.
Không gian xung quanh tràn ngập âm thanh tán dương, nịnh nọt, làm chân hắn lâng lâng, phảng phất như hóa thân thành nhân vật chính trong truyện cổ tích đẹp đẽ.
Hắn tận hưởng những khoảnh khắc như vậy.
Có di chứng thì làm sao? Dựa vào cái gì mà những người đó lại có thiên phú chứ, đây vốn là do ông trời bất công!
Hắn, Tiền Cửu Bằng bằng bản lĩnh của mình mà đoạt được khí vận, viên kim đan lộng lẫy đang ở trong cơ thể này chính là chứng cứ!
“Lão gia, không tốt rồi, Phỉ Bất Trác chuyển tới ‘Huy Nữ Nhật Báo’ của phái Anh Đài rồi!”
Một tiếng kêu to đột ngột cắt đứt tiếng ồn ào náo nhiệt trong đại sảnh.
Gã sai vặt cầm một tờ báo chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn.
Tiền Cửu Bằng vốn đang cầm ly rượu lên, nghe vậy trong lòng lộp bộp một tiếng.
Nhật báo?
Văn tu đăng trường kỳ trên nhật báo cũng không nhiều, nội dung trên đó phần lớn thuộc về những tu sĩ chuyên môn ghi chép tin tức ít người biết đến, ngoài ra còn có không ít bài văn ngắn. Nhưng trên thực tế, bởi vì tính giải trí cao, số lượng tiêu thụ nhật báo là tốt nhất trong tất cả các loại báo.
Văn tu viết tiểu thuyết nếu đăng nhiều kỳ trên nhật báo thì chứng minh tốc độ cập nhật chương mới của hắn vượt qua một tuần mười ngày, nói ra sẽ khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đây là điểm mà Tiền Cửu Bằng luôn tự hào.
Thiên phú không đủ, hắn đây không phải lấy cần cù đến gom góp sao? Trên thực tế, hắn cũng đúng là thành công!
Gã sai vặt tựa hồ hoàn toàn không để ý tới đám tân khách, bất kể mọi thứ đắn đo nói: “Hiện tại, trên báo chí đều đang nghị luận chuyện này đâu! Lão gia, chúng ta làm thế nào…”
Trái tim Tiền Cửu Bằng đập thình thịch, loại dự cảm không tốt này càng ngày càng dày đặc, khiến cho đầu lưỡi hắn đều tê dại. Say quá nặng, trước mắt tất cả đều là bóng ma kỳ quái.
Hắn muốn trách cứ gã sai vặt vì sao lại nói những chuyện này giữa lúc yến hội, hắn nói báo cáo kịp thời bất kỳ hướng đi nào của Phỉ Bất Trác, cũng không phải khiến hắn mất mặt trước mặt mọi người!
Nhưng những lời này chỉ giữ trong lòng, khi hắn cuối cùng hỏi ra miệng cũng là: “Vậy nàng mấy ngày gửi một lần, ngươi hỏi thăm được sao?”
Gã sai vặt vội la lên, “Nàng dĩ nhiên nói mỗi ngày đổi một lần, hơn nữa hôm nay đã đem hồi thứ năm phát ra, đây không phải là đang nói đùa sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.