Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 47:
Vi Ngã Vô Tửu
16/12/2023
'Leng keng' một tiếng, chén rượu của Cửu Bằng lâu chủ rơi thẳng xuống đất.
.............
Chiếc ly của Tiền Cửu Bằng vỡ thành từng mảnh văng khắp nơi trên mặt đất, tất cả những vị khách xung quanh đều giật mình.
"Không thể nào!" Hắn ta thất thố hô to một tiếng, sau đó mới nhận ra rằng đây là chốn đông người, hơi hơi tỉnh rượu: "... Ngươi, ngươi mang tờ 《Huy Nữ nhật báo》 cho ta xem một chút!"
Lúc này Phỉ Bất Trác cũng không nằm ở trang cuối cùng của tờ báo, nàng đã được xếp lên trang thứ hai ngay khi xuất hiện trên nhật báo, đủ thấy tổng đà coi trọng chuyện này như thế nào.
Mặc dù 《Huy Nữ nhật báo》 có hai chữ ‘Huy Nữ’, nhưng lượng độc giả giữa nam và nữ thực tế của nó là tương đương nhau, điều này cũng cho thấy người của tổng đà tin rằng Phỉ Bất Trác có thể đồng thời giành được sự yêu thích của cả độc giả nam và nữ.
Tiền Cửu Bằng nhớ rõ ràng từng tình tiết do Phỉ Bất Trác viết, chương cuối kết thúc bằng việc có người hét tên vị ni cô già bên ngoài ngôi chùa đổ nát, hắn ta suy đoán tiếp theo liệu có phải muốn viết nữ chính Liễu Ngọc Thoa đối đầu với mọi người không?
Vốn dĩ hắn thầm nghĩ, cảnh tượng đối đầu như thế này có thể viết ra được cái gì? Nội dung của chương thứ năm này quả thực là như thế, nhưng xem kỹ hơn thì càng ngày càng kinh hãi.
Không ngờ phương pháp sáng tác của cảnh đánh nhau mà Phỉ Bất Trác đưa ra lại hoàn toàn mới!
Lúc bấy giờ cảnh đánh nhau trong tiểu thuyết có thể viết ra hai ba dòng đã được xem như rất nhiều rồi, điều đầu tiên trong lối hành văn mới nhất của Phỉ Bất Trác chính là kỹ càng tỉ mỉ…
Đây chính là đặc điểm lớn nhất trong tiểu thuyết của nàng.
Nàng mô tả các chi tiết một cách vô cùng sống động, từ cuộc gặp gỡ của Liễu Ngọc Thoa với khách từ bên ngoài ngôi chùa, đến cuộc đối đầu vội vã giữa hai bên, đến những cuộc đối thoại xen kẽ giữa hai phía, cho đến việc Liễu Ngọc Thoa nhớ lại những trận nghênh chiến mạo hiểm được vị sư già chỉ dạy, không chỉ không rườm rà mà ngược lại còn khiến người ta vô cùng hồi hộp.
Thứ hai, đó là cảm giác về tiết tấu và hình ảnh. Cho dù bây giờ Tiền Cửu Bằng đang say rượu đi nữa, thì những hình ảnh dựa theo những chữ viết vẫn có thể hiện rõ trong đầu hắn, dường như ngay cả bên tai cũng có tiếng đao kiếm. Sau lưng hắn lạnh lẽo, gần như không thể nhìn ra làm sao mà như vậy được.
.............
Chiếc ly của Tiền Cửu Bằng vỡ thành từng mảnh văng khắp nơi trên mặt đất, tất cả những vị khách xung quanh đều giật mình.
"Không thể nào!" Hắn ta thất thố hô to một tiếng, sau đó mới nhận ra rằng đây là chốn đông người, hơi hơi tỉnh rượu: "... Ngươi, ngươi mang tờ 《Huy Nữ nhật báo》 cho ta xem một chút!"
Lúc này Phỉ Bất Trác cũng không nằm ở trang cuối cùng của tờ báo, nàng đã được xếp lên trang thứ hai ngay khi xuất hiện trên nhật báo, đủ thấy tổng đà coi trọng chuyện này như thế nào.
Mặc dù 《Huy Nữ nhật báo》 có hai chữ ‘Huy Nữ’, nhưng lượng độc giả giữa nam và nữ thực tế của nó là tương đương nhau, điều này cũng cho thấy người của tổng đà tin rằng Phỉ Bất Trác có thể đồng thời giành được sự yêu thích của cả độc giả nam và nữ.
Tiền Cửu Bằng nhớ rõ ràng từng tình tiết do Phỉ Bất Trác viết, chương cuối kết thúc bằng việc có người hét tên vị ni cô già bên ngoài ngôi chùa đổ nát, hắn ta suy đoán tiếp theo liệu có phải muốn viết nữ chính Liễu Ngọc Thoa đối đầu với mọi người không?
Vốn dĩ hắn thầm nghĩ, cảnh tượng đối đầu như thế này có thể viết ra được cái gì? Nội dung của chương thứ năm này quả thực là như thế, nhưng xem kỹ hơn thì càng ngày càng kinh hãi.
Không ngờ phương pháp sáng tác của cảnh đánh nhau mà Phỉ Bất Trác đưa ra lại hoàn toàn mới!
Lúc bấy giờ cảnh đánh nhau trong tiểu thuyết có thể viết ra hai ba dòng đã được xem như rất nhiều rồi, điều đầu tiên trong lối hành văn mới nhất của Phỉ Bất Trác chính là kỹ càng tỉ mỉ…
Đây chính là đặc điểm lớn nhất trong tiểu thuyết của nàng.
Nàng mô tả các chi tiết một cách vô cùng sống động, từ cuộc gặp gỡ của Liễu Ngọc Thoa với khách từ bên ngoài ngôi chùa, đến cuộc đối đầu vội vã giữa hai bên, đến những cuộc đối thoại xen kẽ giữa hai phía, cho đến việc Liễu Ngọc Thoa nhớ lại những trận nghênh chiến mạo hiểm được vị sư già chỉ dạy, không chỉ không rườm rà mà ngược lại còn khiến người ta vô cùng hồi hộp.
Thứ hai, đó là cảm giác về tiết tấu và hình ảnh. Cho dù bây giờ Tiền Cửu Bằng đang say rượu đi nữa, thì những hình ảnh dựa theo những chữ viết vẫn có thể hiện rõ trong đầu hắn, dường như ngay cả bên tai cũng có tiếng đao kiếm. Sau lưng hắn lạnh lẽo, gần như không thể nhìn ra làm sao mà như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.