Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 2: Xuyên không
Vi Ngã Vô Tửu
13/10/2023
Thi Thiên Cải bị ý lạnh thấu xương đánh thức, nàng vừa mở mắt ra, trên đầu truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
Nàng vốn đang nằm trên một cái bàn gỗ, ngẩng đầu lên, lọt vào trong tầm mắt là một cánh cửa sổ gỗ cổ xưa đơn sơ, cánh cửa bị hở ra thành một cái khe, từng đợt gió như đao như thép thổi vù vù táp vào mặt nàng.
Thi Thiên Cải vươn tay ra, cạch một tiếng, cửa sổ được đóng lại một cách thô bạo, nàng bị đông lạnh đến mức không ngừng rùng mình, chân cẳng cứng đờ đến mức không thể đứng lên cạnh cái bàn, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn quanh.
Đây là đâu?
Nàng nhớ rõ rằng mình đang đi trên đường cái, đột nhiên bị kẻ bắt cóc tấn công, hắn đâm nàng một đao, xe cứu thương còn chưa kịp tới, ý thức đã chìm vào bóng tối… Khi tỉnh lại, thì đã tới nơi đây rồi.
Nàng được cứu sống rồi ư? Hay đây chỉ là giấc mơ của nàng trên giường bệnh?
Không đúng, xúc cảm từ năm giác quan truyền đến quá chân thật.
Trên bàn gỗ cổ kính trước mặt có một phong thư đang mở, một cây bút lông bạch ngọc, còn có một quyển sách đã lật sẵn.
Nhìn kỹ lại, nàng thấy mình đang mặc trường sam màu xanh xám, trên áo đầy vết chắp vá, trên bàn tay có vết nứt nẻ, còn bị giấy rạch thành một lỗ hổng.
Đây không phải tay của nàng!
Nàng đứng phắt dậy từ bên cạnh bàn dưới sự kinh ngạc của mình, một tiếng “rầm” rang lên, trong lòng nàng mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, nàng cảm thấy không thể tin được. Ngay sau đó, một cảm giác rõ ràng hơn đánh sâu vào lòng nàng - đói.
Cả người chết lặng, đầu óc choáng váng, trước mắt nàng biến thành một màu đen, dạ dày co rút đau đớn, cả đời này Thi Thiên Cải chưa từng đói như thế này bao giờ, nàng cảm giác như giây tiếp theo mình sẽ chết.
Không, nàng không muốn chết! Không muốn lại chết thêm một lần nữa!
Nàng giật mình, dựa vào ký ức vụn vặt không biết từ đâu xuất hiện trong đầu, lảo đảo đến thẳng nhà bếp.
Trên đường đi còn té ngã một lần, nàng cắn răng bò dậy, tìm được một cái hộp gỗ trong phòng bếp, trong trí nhớ thì đây là đồ ăn.
Bên trong có một viên đá nửa trong suốt tỏa ánh sáng ra bốn phía đang lẳng lặng nằm.
Thi Thiên Cải: “...”
Đây là thời cổ đại huyền ảo sao?
Nàng vốn đang nằm trên một cái bàn gỗ, ngẩng đầu lên, lọt vào trong tầm mắt là một cánh cửa sổ gỗ cổ xưa đơn sơ, cánh cửa bị hở ra thành một cái khe, từng đợt gió như đao như thép thổi vù vù táp vào mặt nàng.
Thi Thiên Cải vươn tay ra, cạch một tiếng, cửa sổ được đóng lại một cách thô bạo, nàng bị đông lạnh đến mức không ngừng rùng mình, chân cẳng cứng đờ đến mức không thể đứng lên cạnh cái bàn, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn quanh.
Đây là đâu?
Nàng nhớ rõ rằng mình đang đi trên đường cái, đột nhiên bị kẻ bắt cóc tấn công, hắn đâm nàng một đao, xe cứu thương còn chưa kịp tới, ý thức đã chìm vào bóng tối… Khi tỉnh lại, thì đã tới nơi đây rồi.
Nàng được cứu sống rồi ư? Hay đây chỉ là giấc mơ của nàng trên giường bệnh?
Không đúng, xúc cảm từ năm giác quan truyền đến quá chân thật.
Trên bàn gỗ cổ kính trước mặt có một phong thư đang mở, một cây bút lông bạch ngọc, còn có một quyển sách đã lật sẵn.
Nhìn kỹ lại, nàng thấy mình đang mặc trường sam màu xanh xám, trên áo đầy vết chắp vá, trên bàn tay có vết nứt nẻ, còn bị giấy rạch thành một lỗ hổng.
Đây không phải tay của nàng!
Nàng đứng phắt dậy từ bên cạnh bàn dưới sự kinh ngạc của mình, một tiếng “rầm” rang lên, trong lòng nàng mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, nàng cảm thấy không thể tin được. Ngay sau đó, một cảm giác rõ ràng hơn đánh sâu vào lòng nàng - đói.
Cả người chết lặng, đầu óc choáng váng, trước mắt nàng biến thành một màu đen, dạ dày co rút đau đớn, cả đời này Thi Thiên Cải chưa từng đói như thế này bao giờ, nàng cảm giác như giây tiếp theo mình sẽ chết.
Không, nàng không muốn chết! Không muốn lại chết thêm một lần nữa!
Nàng giật mình, dựa vào ký ức vụn vặt không biết từ đâu xuất hiện trong đầu, lảo đảo đến thẳng nhà bếp.
Trên đường đi còn té ngã một lần, nàng cắn răng bò dậy, tìm được một cái hộp gỗ trong phòng bếp, trong trí nhớ thì đây là đồ ăn.
Bên trong có một viên đá nửa trong suốt tỏa ánh sáng ra bốn phía đang lẳng lặng nằm.
Thi Thiên Cải: “...”
Đây là thời cổ đại huyền ảo sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.