Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 3: Tập thư khách
Vi Ngã Vô Tửu
13/10/2023
Trong chớp mắt nàng nảy ra một ý tưởng, nàng ngậm viên đá lớn bằng ngón cái vào trong miệng.
Trong nháy mắt, cục rắn đã hòa tan thành chất lỏng, không có vị gì, nhưng lại khiến cảm giác đói bụng giảm bớt đi chút.
Tuy vẫn chưa no, nhưng cả người nàng đã ấm lên không ít, tay chân nhũn ra lập tức vô lực ngồi xuống mặt đất.
Tốt xấu gì cũng phải cứu cái mạng này, không thể vừa mới xuyên đến đã cưỡi hạc về tây thiên được.
Đúng rồi, xuyên đến... Ý nghĩ này của Thi Thiên Cải vừa rõ ràng, ký ức không thuộc về nàng cũng cuồn cuộn dâng lên trong đầu, nàng ôm đầu rên lên một tiếng.
Nàng cảm thấy mình lại sắp té xỉu, ý chí cầu sinh mãnh liệt làm nàng nhớ đến vị trí của mấy cái pháp thuật và tên người từ trong trí nhớ của nguyên thân, nàng kiệt sức nắm lấy song cửa sổ, đẩy cửa ra, thả một con hạc giấy từ trong tay áo:
“Đi tìm, tìm... Dì Ngô!”
Nói xong, ý thức của nàng hoàn toàn biến mất, ngã vào trong phòng bếp lạnh lẽo.
“Thi Tam, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Đây là lần đầu tiên ta thấy có người suýt chút nữa để mình chết đói đấy.”
“Ngày hôm qua ta vừa đẩy cửa ra đã thấy đầu ngươi nhét vào trong bếp, còn tưởng rằng ngươi đói đến mức đi đào tro linh thảo ăn, ta sợ tới mức vừa đi đến qua đã hét: “Ôi trời, cái này không ăn được đâu!”
Phụ nhân này tướng mạo thanh tú, thân hình thon gầy, đôi lông mày hơi giống hình chữ bát, nhìn qua có chút u buồn, nhưng vừa mở miệng lại là thanh âm cực nhanh nhẹn lưu loát.
Nàng ấy nói một hồi, thấy Thi Thiên Cải không đáp lời, duỗi tay vẫy vẫy trước mắt nàng, nhíu mày: “Sao hồn vẫn còn treo trên mây vậy? Đến bây giờ vẫn chưa mở miệng nói câu nào, chẳng lẽ là mất hồn rồi ư?”
“Hả?... À!”
Thi Thiên Cải giật mình, lấy lại tinh thần, nhìn trang phục thời Tống của phụ nhân trước mặt nàng vẫn không thể thích ứng.
Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, thật ra đã gần nửa ngày rồi.
Ký ức mà nàng được truyền lại cũng không hoàn chỉnh, nhưng nàng biết mình đã xuyên vào một thế giới tu tiên, nguyên thân của thân thể này là một tác giả viết thoại bản; phụ nhân trước mặt tên là Ngô Lệ Xuân, là biên tập của nguyên thân, chẳng qua ở chỗ này không xưng là biên tập, mà gọi là “Tập thư khách”.
Giờ phút này ở trong tầm mắt của cô xuất hiện một cửa sổ màu lam nhạt trong suốt đang bay lơ lửng, bên trong hiện lên hai hàng chữ:
[Giá trị thể lực: 1%]
[Giá trị linh lực: 1%]
Có vẻ như nhận ra Thi Thiên Cải đang nhìn chăm chú vào mình, phía dưới chậm rãi hiện lên một hàng chữ: [Nhắc nhở thêm lần nữa, chỉ số sinh mệnh của bạn quá thấp, xin hãy nhanh chóng viết văn chương và phát biểu. Tránh cho Xuất sư vị tiệp thân tiên tử*, tạm thời để giúp bạn tập trung giá trị thể lực và giá trị linh lực, trong lúc tập trung trị số sẽ không tiếp tục hạ thấp. Thời gian duy trì: chín ngày]
*Gốc ‘Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm’, tạm dịch: Ra quân chưa thắng trận đã chết, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn. Bài thơ Đỗ Phủ viết để ca ngợi những người anh hùng đã dũng cảm đứng lên chiến đấu vì đất nước dù không nhìn thấy được kết quả.
[Nhắc nhở ấm áp: Nếu sau chín ngày vẫn không viết được, bạn rất khó để tiếp tục làm người sống.]
Thi Thiên Cải: “...”
Đầu nàng đau muốn nứt ra.
Từ trí nhớ của nguyên thân thì nàng biết, cách thức tu tiên của thế giới này rất kỳ lạ.
Trong nháy mắt, cục rắn đã hòa tan thành chất lỏng, không có vị gì, nhưng lại khiến cảm giác đói bụng giảm bớt đi chút.
Tuy vẫn chưa no, nhưng cả người nàng đã ấm lên không ít, tay chân nhũn ra lập tức vô lực ngồi xuống mặt đất.
Tốt xấu gì cũng phải cứu cái mạng này, không thể vừa mới xuyên đến đã cưỡi hạc về tây thiên được.
Đúng rồi, xuyên đến... Ý nghĩ này của Thi Thiên Cải vừa rõ ràng, ký ức không thuộc về nàng cũng cuồn cuộn dâng lên trong đầu, nàng ôm đầu rên lên một tiếng.
Nàng cảm thấy mình lại sắp té xỉu, ý chí cầu sinh mãnh liệt làm nàng nhớ đến vị trí của mấy cái pháp thuật và tên người từ trong trí nhớ của nguyên thân, nàng kiệt sức nắm lấy song cửa sổ, đẩy cửa ra, thả một con hạc giấy từ trong tay áo:
“Đi tìm, tìm... Dì Ngô!”
Nói xong, ý thức của nàng hoàn toàn biến mất, ngã vào trong phòng bếp lạnh lẽo.
“Thi Tam, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Đây là lần đầu tiên ta thấy có người suýt chút nữa để mình chết đói đấy.”
“Ngày hôm qua ta vừa đẩy cửa ra đã thấy đầu ngươi nhét vào trong bếp, còn tưởng rằng ngươi đói đến mức đi đào tro linh thảo ăn, ta sợ tới mức vừa đi đến qua đã hét: “Ôi trời, cái này không ăn được đâu!”
Phụ nhân này tướng mạo thanh tú, thân hình thon gầy, đôi lông mày hơi giống hình chữ bát, nhìn qua có chút u buồn, nhưng vừa mở miệng lại là thanh âm cực nhanh nhẹn lưu loát.
Nàng ấy nói một hồi, thấy Thi Thiên Cải không đáp lời, duỗi tay vẫy vẫy trước mắt nàng, nhíu mày: “Sao hồn vẫn còn treo trên mây vậy? Đến bây giờ vẫn chưa mở miệng nói câu nào, chẳng lẽ là mất hồn rồi ư?”
“Hả?... À!”
Thi Thiên Cải giật mình, lấy lại tinh thần, nhìn trang phục thời Tống của phụ nhân trước mặt nàng vẫn không thể thích ứng.
Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, thật ra đã gần nửa ngày rồi.
Ký ức mà nàng được truyền lại cũng không hoàn chỉnh, nhưng nàng biết mình đã xuyên vào một thế giới tu tiên, nguyên thân của thân thể này là một tác giả viết thoại bản; phụ nhân trước mặt tên là Ngô Lệ Xuân, là biên tập của nguyên thân, chẳng qua ở chỗ này không xưng là biên tập, mà gọi là “Tập thư khách”.
Giờ phút này ở trong tầm mắt của cô xuất hiện một cửa sổ màu lam nhạt trong suốt đang bay lơ lửng, bên trong hiện lên hai hàng chữ:
[Giá trị thể lực: 1%]
[Giá trị linh lực: 1%]
Có vẻ như nhận ra Thi Thiên Cải đang nhìn chăm chú vào mình, phía dưới chậm rãi hiện lên một hàng chữ: [Nhắc nhở thêm lần nữa, chỉ số sinh mệnh của bạn quá thấp, xin hãy nhanh chóng viết văn chương và phát biểu. Tránh cho Xuất sư vị tiệp thân tiên tử*, tạm thời để giúp bạn tập trung giá trị thể lực và giá trị linh lực, trong lúc tập trung trị số sẽ không tiếp tục hạ thấp. Thời gian duy trì: chín ngày]
*Gốc ‘Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm’, tạm dịch: Ra quân chưa thắng trận đã chết, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn. Bài thơ Đỗ Phủ viết để ca ngợi những người anh hùng đã dũng cảm đứng lên chiến đấu vì đất nước dù không nhìn thấy được kết quả.
[Nhắc nhở ấm áp: Nếu sau chín ngày vẫn không viết được, bạn rất khó để tiếp tục làm người sống.]
Thi Thiên Cải: “...”
Đầu nàng đau muốn nứt ra.
Từ trí nhớ của nguyên thân thì nàng biết, cách thức tu tiên của thế giới này rất kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.