Chương 4
Bắc Qua
16/06/2023
4.
Đến khi ta một tay xách đao, một tay xách Phượng Ảnh trở về Vạn Kiếm tông, trong môn phái đã loạn như cào cào.
Đám nhị sư muội trút bỏ được gánh nặng, lúc này đang gói tay nải, chuẩn bị bỏ trốn.
Ta rút đao ra chắn ngang:
"Các vị muốn đi đâu thế?"
Nhị sư muội ngượng ngùng cười:
"Đại sư tỷ không biết ha, sau trận đại chiến giữa các môn phái tu tiên và ma quân, các vị trưởng lão của Vạn Kiếm tông đều ngã xuống cả rồi."
"Để tránh bị người trong Ma tộc trả thù, muội khuyên tỷ nên đi càng sớm càng tốt."
Nói xong, nàng khom lưng định chạy, bị ta túm cổ về.
Ta nhìn tam sư muội và tiểu sư muội trong góc phòng, cười lạnh một tiếng:
"Đến phòng ta, chúng ta nói chuyện đã."
............
Nửa canh giờ sau.
Ta nhìn mấy người trên giường đang chuyền Phượng Ảnh cho nhau.
Nhị sư muội:
"Tiểu Ảnh Ảnh, để dì cả thơm cái nào.”
Tam sư muội:
"Đến đây, dì hai ôm con.”
Tiểu sư muội:
"Dì út bế con bay nà.”
Ma quân Phượng Ảnh bị các nàng chuyền tay nựng, mặt hắn nhăn thành một cái bánh bao.
Ta ngắt lời họ:
"Nếu các ngươi thích thì mang hắn đi đi, ta rất vui lòng."
Nghe thế, ba người họ chấn động cả người, vội vàng nhét Phượng Ảnh vào trong tay ta:
"Đại sư tỷ cứ đùa."
Ta ngồi đối diện với họ, nghiêm túc nói:
"Ta dám chơi dám chịu, ta thua thì ta sẽ nuôi ma quân này trước."
"Nhưng mà..."
Ta nhìn các nàng một cái:
"Mười năm, ta chỉ nuôi hắn mười năm thôi. Mười năm sau, hắn sống chet thế nào ta cũng kệ.”
"Đến lúc đó mà thế giới này sụp đổ thì cũng chả liên quan đến ta.”
Ba người các nàng liếc nhau một cái, sau đó kéo tay ta, tình thâm nghĩa trọng nói:
"Đại sư tỷ lòng mang chúng sinh, thật sự khiến ta nể phục!”
"Chúng ta còn có việc, đi trước nha."
Ta nhìn các nàng nhanh chóng rời đi, không thèm quay đầu lấy một cái, cứ mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.
Đang mải suy nghĩ, ngón tay đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.
Ta sửng sốt, cúi đầu nhìn Phượng Ảnh trắng trẻo non mềm, tâm trạng dần trở nên phức tạp.
Ai mà có ngờ chuyện này lại xảy ra?
Ai tin nổi chớ!
Người khác xuyên sách đều là đánh quái thăng cấp, vả mặt cặn bã.
Chỉ có mỗi ta là phải… nuôi con.
Đến khi ta một tay xách đao, một tay xách Phượng Ảnh trở về Vạn Kiếm tông, trong môn phái đã loạn như cào cào.
Đám nhị sư muội trút bỏ được gánh nặng, lúc này đang gói tay nải, chuẩn bị bỏ trốn.
Ta rút đao ra chắn ngang:
"Các vị muốn đi đâu thế?"
Nhị sư muội ngượng ngùng cười:
"Đại sư tỷ không biết ha, sau trận đại chiến giữa các môn phái tu tiên và ma quân, các vị trưởng lão của Vạn Kiếm tông đều ngã xuống cả rồi."
"Để tránh bị người trong Ma tộc trả thù, muội khuyên tỷ nên đi càng sớm càng tốt."
Nói xong, nàng khom lưng định chạy, bị ta túm cổ về.
Ta nhìn tam sư muội và tiểu sư muội trong góc phòng, cười lạnh một tiếng:
"Đến phòng ta, chúng ta nói chuyện đã."
............
Nửa canh giờ sau.
Ta nhìn mấy người trên giường đang chuyền Phượng Ảnh cho nhau.
Nhị sư muội:
"Tiểu Ảnh Ảnh, để dì cả thơm cái nào.”
Tam sư muội:
"Đến đây, dì hai ôm con.”
Tiểu sư muội:
"Dì út bế con bay nà.”
Ma quân Phượng Ảnh bị các nàng chuyền tay nựng, mặt hắn nhăn thành một cái bánh bao.
Ta ngắt lời họ:
"Nếu các ngươi thích thì mang hắn đi đi, ta rất vui lòng."
Nghe thế, ba người họ chấn động cả người, vội vàng nhét Phượng Ảnh vào trong tay ta:
"Đại sư tỷ cứ đùa."
Ta ngồi đối diện với họ, nghiêm túc nói:
"Ta dám chơi dám chịu, ta thua thì ta sẽ nuôi ma quân này trước."
"Nhưng mà..."
Ta nhìn các nàng một cái:
"Mười năm, ta chỉ nuôi hắn mười năm thôi. Mười năm sau, hắn sống chet thế nào ta cũng kệ.”
"Đến lúc đó mà thế giới này sụp đổ thì cũng chả liên quan đến ta.”
Ba người các nàng liếc nhau một cái, sau đó kéo tay ta, tình thâm nghĩa trọng nói:
"Đại sư tỷ lòng mang chúng sinh, thật sự khiến ta nể phục!”
"Chúng ta còn có việc, đi trước nha."
Ta nhìn các nàng nhanh chóng rời đi, không thèm quay đầu lấy một cái, cứ mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.
Đang mải suy nghĩ, ngón tay đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.
Ta sửng sốt, cúi đầu nhìn Phượng Ảnh trắng trẻo non mềm, tâm trạng dần trở nên phức tạp.
Ai mà có ngờ chuyện này lại xảy ra?
Ai tin nổi chớ!
Người khác xuyên sách đều là đánh quái thăng cấp, vả mặt cặn bã.
Chỉ có mỗi ta là phải… nuôi con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.