Chương 5
Bắc Qua
16/06/2023
5.
Vì mục tiêu dẫn ma quân quay về chính đạo, ta tìm đến một thôn cách biệt với thế giới để sống.
Đồng thời, ta đặt cho hắn một cái tên rất ý nghĩa, Ái Quốc.
Ta là Kiều Lạc Lạc, cho nên hắn cùng họ với ta, gọi là Kiều Ái Quốc!
(*) Ái Quốc: Yêu nước.
Hahahahaha, hay quá!
"Ái Quốc? Ái Quốc? Ngươi nhìn tỷ tỷ nè.”
Ta vui vẻ gọi tên hắn, nào ngờ thằng nhóc này nghe xong, vung tay vả một phát vào mặt ta.
Tay không lớn mà đánh đau dữ vậy!
Ta ôm má trái, hỏi hắn:
"Ái Quốc, ngươi đói bụng hả?"
Bốp ——
Má phải cũng bị vả luôn.
Ta nhìn hắn, lúc này mới hiểu ra là hắn không thích cái tên này.
Kiều Ái Quốc cuối cùng không thể gọi là Kiều Ái Quốc, ta đổi tên cho hắn thành Kiều Ảnh.
Ta phải lấy mặt ra thử rất nhiều lần, tốn bao công sức mới chọn được cái tên đó.
............
Ta mua một ngôi nhà nhỏ ở phía đông của ngôi làng, thuê hai mảnh đất, dắt theo Kiều Ảnh bắt đầu trải nghiệm cuộc sống làm nông.
Thế nhưng, cảnh đẹp không dài.
Một tuần sau, ta thấy quần áo mà Kiều Ảnh mặc đã bắt đầu cộc, chìm vào suy nghĩ.
Tốc độ trưởng thành của hắn thật sự quá nhanh.
Chỉ mới mấy ngày, hắn đã lớn bằng một đứa nhỏ ba tuổi.
Mãi đến bây giờ, ta mới hiểu ra ý nghĩa đằng sau nụ cười xấu xa của đám nhị sư muội.
Mười năm...
Với tốc độ trưởng thành này của hắn, không đến mười năm nữa là hắn đã đủ sức làm thịt ta rồi!
Ta phải làm gì đây?
Ta phải làm gì bây giờ?
Ta ngồi bên giường, chân không ngừng run rẩy.
Kiều Ảnh lảo đảo đi tới bên cạnh ta.
Phải, hắn biết đi rồi.
Ta cúi đầu nhìn hắn một cái:
"Sao thế?”
Hắn nắm lấy tay ta, dắt ta ra ngoài phòng.
Con gà mái già ta mua về để lấy trứng đang nằm giữa sân.
Ta nhanh chóng đi tới xách gà lên.
Đầu con gà mái lập tức nghẹo sang một bên, rõ ràng đã bị bẻ cổ chet từ lâu.
Ta hoảng sợ, quay đầu nhìn Kiều Ảnh.
Hắn thản nhiên nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng...
Cứu!
Cứu mạng với!!
Thằng nhóc này ta không nuôi nữa đâu!
Vì mục tiêu dẫn ma quân quay về chính đạo, ta tìm đến một thôn cách biệt với thế giới để sống.
Đồng thời, ta đặt cho hắn một cái tên rất ý nghĩa, Ái Quốc.
Ta là Kiều Lạc Lạc, cho nên hắn cùng họ với ta, gọi là Kiều Ái Quốc!
(*) Ái Quốc: Yêu nước.
Hahahahaha, hay quá!
"Ái Quốc? Ái Quốc? Ngươi nhìn tỷ tỷ nè.”
Ta vui vẻ gọi tên hắn, nào ngờ thằng nhóc này nghe xong, vung tay vả một phát vào mặt ta.
Tay không lớn mà đánh đau dữ vậy!
Ta ôm má trái, hỏi hắn:
"Ái Quốc, ngươi đói bụng hả?"
Bốp ——
Má phải cũng bị vả luôn.
Ta nhìn hắn, lúc này mới hiểu ra là hắn không thích cái tên này.
Kiều Ái Quốc cuối cùng không thể gọi là Kiều Ái Quốc, ta đổi tên cho hắn thành Kiều Ảnh.
Ta phải lấy mặt ra thử rất nhiều lần, tốn bao công sức mới chọn được cái tên đó.
............
Ta mua một ngôi nhà nhỏ ở phía đông của ngôi làng, thuê hai mảnh đất, dắt theo Kiều Ảnh bắt đầu trải nghiệm cuộc sống làm nông.
Thế nhưng, cảnh đẹp không dài.
Một tuần sau, ta thấy quần áo mà Kiều Ảnh mặc đã bắt đầu cộc, chìm vào suy nghĩ.
Tốc độ trưởng thành của hắn thật sự quá nhanh.
Chỉ mới mấy ngày, hắn đã lớn bằng một đứa nhỏ ba tuổi.
Mãi đến bây giờ, ta mới hiểu ra ý nghĩa đằng sau nụ cười xấu xa của đám nhị sư muội.
Mười năm...
Với tốc độ trưởng thành này của hắn, không đến mười năm nữa là hắn đã đủ sức làm thịt ta rồi!
Ta phải làm gì đây?
Ta phải làm gì bây giờ?
Ta ngồi bên giường, chân không ngừng run rẩy.
Kiều Ảnh lảo đảo đi tới bên cạnh ta.
Phải, hắn biết đi rồi.
Ta cúi đầu nhìn hắn một cái:
"Sao thế?”
Hắn nắm lấy tay ta, dắt ta ra ngoài phòng.
Con gà mái già ta mua về để lấy trứng đang nằm giữa sân.
Ta nhanh chóng đi tới xách gà lên.
Đầu con gà mái lập tức nghẹo sang một bên, rõ ràng đã bị bẻ cổ chet từ lâu.
Ta hoảng sợ, quay đầu nhìn Kiều Ảnh.
Hắn thản nhiên nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng...
Cứu!
Cứu mạng với!!
Thằng nhóc này ta không nuôi nữa đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.