Chương 6
Bắc Qua
16/06/2023
Ta vội vàng đốt một tấm linh phù, gọi nhị sư muội, tam sư muội và tiểu sư muội đến đây.
Trên linh phù chỉ viết một câu:
"Đại sư tỷ gặp nguy hiểm! Mau tới cứu mạng đi!”
Thế nhưng, ta đợi từ khi trời tối đến bình minh, đợi tiếp từ bình minh đến khi trời tối.
Không một ai đến.
Chỉ có ba tấm linh phù gửi đến chỗ ta, nội dung bên trong giống y hệt nhau.
"Đại sư tỷ, xin hãy dùng tình yêu và sự dịu dàng của tỷ cảm hóa hắn."
"Đại sư tỷ cố lên, ta tin tưởng tỷ."
"Đại sư tỷ là người giỏi nhất!"
Ta:
"......"
Ta nghi ngờ họ chỉ qua loa lấy lệ, ta có bằng chứng!
Thế rồi, ta còn xui xẻo hơn ta tưởng tượng.
Ban đêm gió mạnh, ngoài trời mưa to.
Mái nhà ở phòng của ta… bị dột.
Nhớ tới tấm linh phù mà nhị sư muội gửi đến, ta bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của nó.
Dùng tình yêu và sự dịu dàng cảm hóa ma quân...
Ta có thể làm được không?
Ta co mình ở cuối giường, quấn chăn suy nghĩ.
Ôi, mặc kệ, cứ đi trước rồi tính sau.
Ta khoác chăn, đẩy cửa phòng Kiều Ảnh ra.
"Tiểu Ảnh Ảnh, tỷ tỷ đến ngủ với ngươi nha."
Ta chờ ở cửa một lúc, mãi mà không có ai đáp lời.
Ha ~
Ta thở phào nhẹ nhõm, rón rén bước vào.
Căn phòng này ấm hơn phòng của ta rất nhiều, Kiều Ảnh nhỏ xíu nên chiếm ít chỗ, chừa ra hơn nửa giường trống trải.
Ta nhẹ nhàng nằm xuống, ai ngờ vừa mới đặt lưng, bên cạnh lập tức vang lên giọng sữa của trẻ con:
"Ngươi sang đây làm gì vậy?"
!!
Mẹ nó, sợ quá đi!
Ta thở hổn hển, cứng ngắc quay đầu lại, thấy Kiều Ảnh mở to hai mắt nhìn mình.
Ta cười nói:
"Tiểu Ảnh Ảnh giỏi quá, đã biết nói chuyện rồi."
Hắn: "......"
Ta:
"Hôm nay vừa sấm vừa mưa, tỷ tỷ sợ ngươi sợ hãi, cố ý đến ngủ cùng ngươi."
Hắn: "......"
Sau khi im lặng một lúc, ta đành thỏa hiệp.
"Phòng ta bị dột, ta sang ngủ ké ngươi một đêm.”
Kiều Ảnh nhìn ta một cái, không nói gì thêm.
Ta cười cười với hắn, trở mình nhắm mắt.
Đêm đã khuya, ta dần dần chìm vào giấc ngủ...
Vào cái rắm! Không ngủ nổi!
Sau lưng cứ luôn cảm nhận được ánh mắt Kiều Ảnh nhìn chằm chằm ta, cảm giác sởn tóc gáy này thật sự giày vò quá mà.
Ta xoay người sang nhìn Kiều Ảnh.
"Tiểu Ảnh Ảnh à, ngươi không ngủ được hả?"
Hắn khẽ ừ một tiếng.
Ta hỏi hắn:
“Sao vậy?”
Hắn nhìn ta, nói từng chữ một:
“Nếu ngủ sẽ mơ."
Ta bất ngờ, thằng nhóc này chịu nói chuyện với ta nè!
"Ngươi mơ thấy gì thế?"
Kiều Ảnh:
“Mơ thấy ta bị một đám người chôn sống.”
Ta: "......"
Moẹ, thật ra không ngủ nữa cũng được
Trên linh phù chỉ viết một câu:
"Đại sư tỷ gặp nguy hiểm! Mau tới cứu mạng đi!”
Thế nhưng, ta đợi từ khi trời tối đến bình minh, đợi tiếp từ bình minh đến khi trời tối.
Không một ai đến.
Chỉ có ba tấm linh phù gửi đến chỗ ta, nội dung bên trong giống y hệt nhau.
"Đại sư tỷ, xin hãy dùng tình yêu và sự dịu dàng của tỷ cảm hóa hắn."
"Đại sư tỷ cố lên, ta tin tưởng tỷ."
"Đại sư tỷ là người giỏi nhất!"
Ta:
"......"
Ta nghi ngờ họ chỉ qua loa lấy lệ, ta có bằng chứng!
Thế rồi, ta còn xui xẻo hơn ta tưởng tượng.
Ban đêm gió mạnh, ngoài trời mưa to.
Mái nhà ở phòng của ta… bị dột.
Nhớ tới tấm linh phù mà nhị sư muội gửi đến, ta bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của nó.
Dùng tình yêu và sự dịu dàng cảm hóa ma quân...
Ta có thể làm được không?
Ta co mình ở cuối giường, quấn chăn suy nghĩ.
Ôi, mặc kệ, cứ đi trước rồi tính sau.
Ta khoác chăn, đẩy cửa phòng Kiều Ảnh ra.
"Tiểu Ảnh Ảnh, tỷ tỷ đến ngủ với ngươi nha."
Ta chờ ở cửa một lúc, mãi mà không có ai đáp lời.
Ha ~
Ta thở phào nhẹ nhõm, rón rén bước vào.
Căn phòng này ấm hơn phòng của ta rất nhiều, Kiều Ảnh nhỏ xíu nên chiếm ít chỗ, chừa ra hơn nửa giường trống trải.
Ta nhẹ nhàng nằm xuống, ai ngờ vừa mới đặt lưng, bên cạnh lập tức vang lên giọng sữa của trẻ con:
"Ngươi sang đây làm gì vậy?"
!!
Mẹ nó, sợ quá đi!
Ta thở hổn hển, cứng ngắc quay đầu lại, thấy Kiều Ảnh mở to hai mắt nhìn mình.
Ta cười nói:
"Tiểu Ảnh Ảnh giỏi quá, đã biết nói chuyện rồi."
Hắn: "......"
Ta:
"Hôm nay vừa sấm vừa mưa, tỷ tỷ sợ ngươi sợ hãi, cố ý đến ngủ cùng ngươi."
Hắn: "......"
Sau khi im lặng một lúc, ta đành thỏa hiệp.
"Phòng ta bị dột, ta sang ngủ ké ngươi một đêm.”
Kiều Ảnh nhìn ta một cái, không nói gì thêm.
Ta cười cười với hắn, trở mình nhắm mắt.
Đêm đã khuya, ta dần dần chìm vào giấc ngủ...
Vào cái rắm! Không ngủ nổi!
Sau lưng cứ luôn cảm nhận được ánh mắt Kiều Ảnh nhìn chằm chằm ta, cảm giác sởn tóc gáy này thật sự giày vò quá mà.
Ta xoay người sang nhìn Kiều Ảnh.
"Tiểu Ảnh Ảnh à, ngươi không ngủ được hả?"
Hắn khẽ ừ một tiếng.
Ta hỏi hắn:
“Sao vậy?”
Hắn nhìn ta, nói từng chữ một:
“Nếu ngủ sẽ mơ."
Ta bất ngờ, thằng nhóc này chịu nói chuyện với ta nè!
"Ngươi mơ thấy gì thế?"
Kiều Ảnh:
“Mơ thấy ta bị một đám người chôn sống.”
Ta: "......"
Moẹ, thật ra không ngủ nữa cũng được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.