Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 26
Địch Bách Lý
02/03/2024
Nói đến đây, Lê Thiện im lặng một lát, sau đó cô rất nghiêm túc hỏi một câu: “Mà các người cũng biết, nếu bà nội cháu biết cháu tiếp quản công việc của mẹ cháu thì nhất định bà ta sẽ không bỏ qua cho cháu, trong lòng của bà ta chỉ có cháu trai của bà ta là Lê Thông thôi."
Ngay khi Giám đốc Lưu nghe Lê Thiện nói về bà già khó tính họ Lê thì đã hiểu được hoàn cảnh của cô.
Quả thực nếu Lê Thiện còn ở trong xưởng thì khó tránh khỏi việc bà Lê gây khó dễ.
Kết cục sau cùng sẽ là Lê Thiện chịu không nổi nữa, giao việc lại cho Lê Hồng Quân hoặc là cô vẫn nhận công việc này rồi bà Lê sẽ tiếp tục quấy rầy không buông.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến Giám đốc Lưu rùng mình.
Tôn Lệ Phương vẫn luôn không nói gì lại bắt đầu kích động.
Từ lúc Lê Thiện mở miệng đòi bán việc, chiếc radar nhỏ của bà đã bắt đầu vang lên, quả thực bà rất muốn tìm việc làm cho con trai út trong xưởng cơ khí nhưng bà cũng không quan ngại về xưởng dệt.
Bà cũng không đòi hỏi cao, miễn là có việc làm là được.
Lê Thiện tiếp tục nói: “Còn có căn nhà bên cạnh, cháu biết cậu cả không nói đến bởi vì nó còn liên quan đến mấy thứ sổ sách lung tung, không ai có thể tính ra được. Nhưng cũng không thể phủ nhận là ba cháu có thể sống ở đây, chắc chắn nguyên nhân là do mẹ cháu nhưng cháu đã mười tám tuổi rồi, kể từ khi cháu rời khỏi ngôi nhà này khi chưa đầy hai tuổi đến lúc cháu trở về thì ngay cả chỗ ở cũng không có, cháu không muốn nói ba cháu không tốt nhưng đến cả thể diện của con cái mà ông ta cũng không giữ thì lòng cháu cũng nản rồi.”
Nếu nói lúc trước Phạm Cầm vẫn không hiểu được cách hành xử của Lê Thiện thì bây giờ bà ấy chỉ cảm thấy đau lòng.
Tại sao Lê Hồng Quân lại không biết quý trọng một đứa bé ngoan như vậy?
"Lê Hồng Quân không phải con người!" Trương Hồng Mai đau lòng ôm lấy Lê Thiện.
Bà ấy là người sống tình cảm, bây giờ đôi mắt đỏ hoe.
“Chắc chắn có thể bán, nhưng vào lúc này thì không thể bán được.” Giám đốc Lưu suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Thế này đi, chú sẽ làm thủ tục cho cháu trước. Chẳng phải còn hơn một tháng nữa cháu mới thi tốt nghiệp cấp ba à? Trong khoảng thời gian này cháu hãy suy nghĩ kỹ, nếu sau khi cháu tốt nghiệp mà vẫn muốn bán thì chú sẽ tìm người mua giúp cháu, không muốn bán thì cứ thế quay lại làm việc."
Lê Thiện sửng sốt.
Cô không ngờ Giám đốc Lưu lại thấu tình đạt lý như vậy.
Cô cho rằng người có thể làm thông gia với Đồng Linh thì cũng có lòng dạ như Đồng Linh.
Nhưng thực ra khi nghĩ lại thì tất cả đều nhờ vợ chồng giám đốc Lưu mà mọi chuyện hôm nay mới suôn sẻ như vậy, tuy cô thấy Giám đốc Lưu xử lý sự việc rất khách quan, nhưng Tôn Lệ Phương cũng có một số tính toán của riêng mình.
Tính toán không phải là điều xấu, miễn là không tính kế người khác.
"Vậy thì cháu cảm ơn chú Lưu ạ."
Lê Thiện thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mỉm cười cúi chào Giám đốc Lưu sau đó cô nắm tay Tôn Lệ Phương nói một cách cảm kích: “Cháu cũng cảm ơn dì Tôn rất nhiều. Nếu không có dì thì có lẽ hôm nay cháu đã phải chịu thiệt thòi rồi.”
Sau khi Tôn Lệ Phương được khen ngợi thì bà lập tức trở nên vui mừng.
Bà vỗ nhẹ vào ngực mình: “Cháu gọi dì một tiếng dì thì làm sao dì có thể khiến cháu chịu thiệt được?”
Khi cô trở về từ văn phòng thì nhìn thấy Trương Trục Nhật và Ngô Xuân Lâm đang vẫy tay chào tạm biệt.
Dọc đường đi ra khỏi xưởng dệt, Trương Trục Nhật mới mở miệng: "Thiện Thiện, cậu không nhắc đến chuyện ngôi nhà, cháu có trách cậu không?"
"Sao có thể chứ?"
Lê Thiện kinh ngạc: “Cậu sẽ không hại cháu đâu.”
Ngay khi Giám đốc Lưu nghe Lê Thiện nói về bà già khó tính họ Lê thì đã hiểu được hoàn cảnh của cô.
Quả thực nếu Lê Thiện còn ở trong xưởng thì khó tránh khỏi việc bà Lê gây khó dễ.
Kết cục sau cùng sẽ là Lê Thiện chịu không nổi nữa, giao việc lại cho Lê Hồng Quân hoặc là cô vẫn nhận công việc này rồi bà Lê sẽ tiếp tục quấy rầy không buông.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến Giám đốc Lưu rùng mình.
Tôn Lệ Phương vẫn luôn không nói gì lại bắt đầu kích động.
Từ lúc Lê Thiện mở miệng đòi bán việc, chiếc radar nhỏ của bà đã bắt đầu vang lên, quả thực bà rất muốn tìm việc làm cho con trai út trong xưởng cơ khí nhưng bà cũng không quan ngại về xưởng dệt.
Bà cũng không đòi hỏi cao, miễn là có việc làm là được.
Lê Thiện tiếp tục nói: “Còn có căn nhà bên cạnh, cháu biết cậu cả không nói đến bởi vì nó còn liên quan đến mấy thứ sổ sách lung tung, không ai có thể tính ra được. Nhưng cũng không thể phủ nhận là ba cháu có thể sống ở đây, chắc chắn nguyên nhân là do mẹ cháu nhưng cháu đã mười tám tuổi rồi, kể từ khi cháu rời khỏi ngôi nhà này khi chưa đầy hai tuổi đến lúc cháu trở về thì ngay cả chỗ ở cũng không có, cháu không muốn nói ba cháu không tốt nhưng đến cả thể diện của con cái mà ông ta cũng không giữ thì lòng cháu cũng nản rồi.”
Nếu nói lúc trước Phạm Cầm vẫn không hiểu được cách hành xử của Lê Thiện thì bây giờ bà ấy chỉ cảm thấy đau lòng.
Tại sao Lê Hồng Quân lại không biết quý trọng một đứa bé ngoan như vậy?
"Lê Hồng Quân không phải con người!" Trương Hồng Mai đau lòng ôm lấy Lê Thiện.
Bà ấy là người sống tình cảm, bây giờ đôi mắt đỏ hoe.
“Chắc chắn có thể bán, nhưng vào lúc này thì không thể bán được.” Giám đốc Lưu suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Thế này đi, chú sẽ làm thủ tục cho cháu trước. Chẳng phải còn hơn một tháng nữa cháu mới thi tốt nghiệp cấp ba à? Trong khoảng thời gian này cháu hãy suy nghĩ kỹ, nếu sau khi cháu tốt nghiệp mà vẫn muốn bán thì chú sẽ tìm người mua giúp cháu, không muốn bán thì cứ thế quay lại làm việc."
Lê Thiện sửng sốt.
Cô không ngờ Giám đốc Lưu lại thấu tình đạt lý như vậy.
Cô cho rằng người có thể làm thông gia với Đồng Linh thì cũng có lòng dạ như Đồng Linh.
Nhưng thực ra khi nghĩ lại thì tất cả đều nhờ vợ chồng giám đốc Lưu mà mọi chuyện hôm nay mới suôn sẻ như vậy, tuy cô thấy Giám đốc Lưu xử lý sự việc rất khách quan, nhưng Tôn Lệ Phương cũng có một số tính toán của riêng mình.
Tính toán không phải là điều xấu, miễn là không tính kế người khác.
"Vậy thì cháu cảm ơn chú Lưu ạ."
Lê Thiện thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mỉm cười cúi chào Giám đốc Lưu sau đó cô nắm tay Tôn Lệ Phương nói một cách cảm kích: “Cháu cũng cảm ơn dì Tôn rất nhiều. Nếu không có dì thì có lẽ hôm nay cháu đã phải chịu thiệt thòi rồi.”
Sau khi Tôn Lệ Phương được khen ngợi thì bà lập tức trở nên vui mừng.
Bà vỗ nhẹ vào ngực mình: “Cháu gọi dì một tiếng dì thì làm sao dì có thể khiến cháu chịu thiệt được?”
Khi cô trở về từ văn phòng thì nhìn thấy Trương Trục Nhật và Ngô Xuân Lâm đang vẫy tay chào tạm biệt.
Dọc đường đi ra khỏi xưởng dệt, Trương Trục Nhật mới mở miệng: "Thiện Thiện, cậu không nhắc đến chuyện ngôi nhà, cháu có trách cậu không?"
"Sao có thể chứ?"
Lê Thiện kinh ngạc: “Cậu sẽ không hại cháu đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.