Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 27
Địch Bách Lý
02/03/2024
"Đúng vậy, anh cả nói lời này mới làm tổn thương trái tim Thiện Thiện của chúng ta." Trương Hồng Mai đi đến chỗ Lê Thiện, bà ấy nắm lấy cánh tay cô, nhìn Lê Thiện với nụ cười trên khuôn mặt: "Thiện Thiện, hôm nay cháu làm rất đúng, dì nhỏ muốn khen ngợi cháu."
Lê Thiện có hơi bối rối.
"Trước kia cháu quá im lặng, có nhiều chuyện đều giữ trong lòng." Trương Hồng Mai ôm lấy Lê Thiện nói: "Sau này không được như thế nữa, nhất định phải như hôm nay, có uất ức gì thì cháu cứ nói cho mọi người biết. Mọi người đều là trưởng bối của cháu, nâng đỡ cháu cũng là việc nên làm thôi.”
"Đúng vậy, thật sự làm em tức chết mất, em chỉ ước bắt được Lê Hồng Quân rồi đánh ông ta một cách tàn nhẫn." Trương Tân Dân vẫn không nhượng bộ, ông ngẩng đầu mắng Trương Trục Nhật: "Rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy?"
Rõ ràng đã đồng ý lấy nhà lại nhưng tại sao nói không nhắc thì không nhắc nữa?
Trương Trục Nhật châm một điếu thuốc rồi không nói gì.
Ngược lại, dượng nhỏ Yến An Quốc, người luôn làm người vô hình lại mỉm cười: "Chuyện này phải hỏi tôi."
"Hả?" Mọi người lại nhìn Yến An Quốc.
"Cục chúng tôi muốn đổi một mảnh đất với xưởng dệt, chính là miếng nằm trong tiểu viện." Yến An Quốc đã chuyển ngành sau khi tới Cục Công an làm việc. Hiện tại ông đang làm việc trong bộ chính trị, rất nhạy bén đối với tin tức của những phương diện này.
“Vậy chẳng phải ngôi nhà sẽ được chia lại sao?” Đôi mắt Lê Thiện sáng lên.
"Đúng." Yến An Quốc cười gật đầu: "Ý của mọi người trong cục là chia rõ ràng tài sản ngôi nhà cho Lê Hồng Quân. Đến lúc đó, ông ta dựa vào thâm niên công việc của mình mà xem có thể chia bao nhiêu thì chia bấy nhiêu, cháu lấy phần của mẹ cháu là được rồi.”
"Dựa vào cái gì?"
Trương Hồng Mai hét lên: "Lẽ nào Lê Hồng Quân không phải là cha của nó sao? Nhiều năm như vậy mà ông ta cũng không bỏ ra đồng nào, sau này về già con bé còn phải nuôi ông ấy. Căn nhà đó nên được giao cho Thiện Thiện."
"Không cần, không cần."
Lê Thiện lắc đầu: “Không dễ lấy phần của ông ta đâu, ông ta có con trai, về già sẽ không muốn cháu chăm sóc.”
Lê Hồng Quân là người trọng nam khinh nữ, tư duy bảo thủ.
Đừng nói ông ta không muốn Lê Thiện nuôi, chỉ sợ ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để Lê Châu nuôi dưỡng, nhất định về già sẽ toàn tâm toàn ý sống bên cạnh Lê Thông.
Sự sáng suốt của Lê Thiện khiến Trương Trục Nhật ngạc nhiên và vui mừng.
Trong ấn tượng của ông ấy, có thể nói là tính cách của cô cháu gái này khá yếu đuối, không thích nói chuyện, không thích giao tiếp với người khác, lúc trước khi hai đứa con trai lớn của ông ở nhà thì trong nhà vẫn còn có chút tiếng cười, nhưng từ khi con trai đi, mặc dù cô cũng trở về nhưng cô như người vô hình ở nhà, khó mà nói chuyện.
Lúc này, ánh mắt Lê Thiện nhìn ông ấy khiến ông ấy không khỏi bắt đầu tự nhìn lại bản thân.
Lẽ nào thực sự là do ông ấy quá bận rộn với công việc nên đã bỏ bê đứa nhỏ này? Vì vậy ông ấy mới không nhận ra cháu gái mình cũng có một mặt như vậy?
"Chính là vì lý do này." Trương Trục Nhật gật đầu.
“Hơn nữa, nếu chúng ta lấy căn nhà trong xưởng dệt cũng sẽ khó giải quyết, dù sao sau này cháu cũng sẽ không làm việc trong xưởng dệt nữa.”
Cô chỉ muốn tránh xa Lê Hồng Quân, càng xa càng tốt.
"Cháu định đến lúc đó sẽ hỏi giám đốc Lưu xem có muốn một căn nhà không. Nhà ông ấy đông con trai, thấy sắp đến tuổi lấy vợ thì chắc chắn sẽ đồng ý mua chỗ ở của cháu."
Phạm Cầm lại bắt đầu lo lắng: “Thiện Thiện, nếu bán việc thì sau khi tốt nghiệp cháu định làm gì? Cháu cũng không thể xuống nôn thôn làm thanh niên tri thức như anh hai và anh ba của cháu.”
"Cháu dự định thi vào xưởng thuốc."
"Xưởng thuốc?" Trương Hồng Mai thở dài một hơi: "Đó cũng không phải là cuộc thi dễ dàng."
Lê Thiện có hơi bối rối.
"Trước kia cháu quá im lặng, có nhiều chuyện đều giữ trong lòng." Trương Hồng Mai ôm lấy Lê Thiện nói: "Sau này không được như thế nữa, nhất định phải như hôm nay, có uất ức gì thì cháu cứ nói cho mọi người biết. Mọi người đều là trưởng bối của cháu, nâng đỡ cháu cũng là việc nên làm thôi.”
"Đúng vậy, thật sự làm em tức chết mất, em chỉ ước bắt được Lê Hồng Quân rồi đánh ông ta một cách tàn nhẫn." Trương Tân Dân vẫn không nhượng bộ, ông ngẩng đầu mắng Trương Trục Nhật: "Rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy?"
Rõ ràng đã đồng ý lấy nhà lại nhưng tại sao nói không nhắc thì không nhắc nữa?
Trương Trục Nhật châm một điếu thuốc rồi không nói gì.
Ngược lại, dượng nhỏ Yến An Quốc, người luôn làm người vô hình lại mỉm cười: "Chuyện này phải hỏi tôi."
"Hả?" Mọi người lại nhìn Yến An Quốc.
"Cục chúng tôi muốn đổi một mảnh đất với xưởng dệt, chính là miếng nằm trong tiểu viện." Yến An Quốc đã chuyển ngành sau khi tới Cục Công an làm việc. Hiện tại ông đang làm việc trong bộ chính trị, rất nhạy bén đối với tin tức của những phương diện này.
“Vậy chẳng phải ngôi nhà sẽ được chia lại sao?” Đôi mắt Lê Thiện sáng lên.
"Đúng." Yến An Quốc cười gật đầu: "Ý của mọi người trong cục là chia rõ ràng tài sản ngôi nhà cho Lê Hồng Quân. Đến lúc đó, ông ta dựa vào thâm niên công việc của mình mà xem có thể chia bao nhiêu thì chia bấy nhiêu, cháu lấy phần của mẹ cháu là được rồi.”
"Dựa vào cái gì?"
Trương Hồng Mai hét lên: "Lẽ nào Lê Hồng Quân không phải là cha của nó sao? Nhiều năm như vậy mà ông ta cũng không bỏ ra đồng nào, sau này về già con bé còn phải nuôi ông ấy. Căn nhà đó nên được giao cho Thiện Thiện."
"Không cần, không cần."
Lê Thiện lắc đầu: “Không dễ lấy phần của ông ta đâu, ông ta có con trai, về già sẽ không muốn cháu chăm sóc.”
Lê Hồng Quân là người trọng nam khinh nữ, tư duy bảo thủ.
Đừng nói ông ta không muốn Lê Thiện nuôi, chỉ sợ ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để Lê Châu nuôi dưỡng, nhất định về già sẽ toàn tâm toàn ý sống bên cạnh Lê Thông.
Sự sáng suốt của Lê Thiện khiến Trương Trục Nhật ngạc nhiên và vui mừng.
Trong ấn tượng của ông ấy, có thể nói là tính cách của cô cháu gái này khá yếu đuối, không thích nói chuyện, không thích giao tiếp với người khác, lúc trước khi hai đứa con trai lớn của ông ở nhà thì trong nhà vẫn còn có chút tiếng cười, nhưng từ khi con trai đi, mặc dù cô cũng trở về nhưng cô như người vô hình ở nhà, khó mà nói chuyện.
Lúc này, ánh mắt Lê Thiện nhìn ông ấy khiến ông ấy không khỏi bắt đầu tự nhìn lại bản thân.
Lẽ nào thực sự là do ông ấy quá bận rộn với công việc nên đã bỏ bê đứa nhỏ này? Vì vậy ông ấy mới không nhận ra cháu gái mình cũng có một mặt như vậy?
"Chính là vì lý do này." Trương Trục Nhật gật đầu.
“Hơn nữa, nếu chúng ta lấy căn nhà trong xưởng dệt cũng sẽ khó giải quyết, dù sao sau này cháu cũng sẽ không làm việc trong xưởng dệt nữa.”
Cô chỉ muốn tránh xa Lê Hồng Quân, càng xa càng tốt.
"Cháu định đến lúc đó sẽ hỏi giám đốc Lưu xem có muốn một căn nhà không. Nhà ông ấy đông con trai, thấy sắp đến tuổi lấy vợ thì chắc chắn sẽ đồng ý mua chỗ ở của cháu."
Phạm Cầm lại bắt đầu lo lắng: “Thiện Thiện, nếu bán việc thì sau khi tốt nghiệp cháu định làm gì? Cháu cũng không thể xuống nôn thôn làm thanh niên tri thức như anh hai và anh ba của cháu.”
"Cháu dự định thi vào xưởng thuốc."
"Xưởng thuốc?" Trương Hồng Mai thở dài một hơi: "Đó cũng không phải là cuộc thi dễ dàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.