Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 6

Táo Vương Gia Đích Miêu

06/01/2024

Đợi đến khi Triệu lão sư thông báo tan học, từ trường về nhà, Bạch Hiển cảm thấy từ trước tới nay mình chưa từng vận động mạnh như vậy, lúc này sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm còn có hơi thở thở dốc.

Viêm Kì vừa thu thập đồ đạc vừa ghét bỏ nói, "Thể lực của ngươi cũng quá kém rồi, sao có thể cùng ngự thú của mình chiến đấu?"

Bạch Hiển mím môi không nói gì, đúng vậy, ngự thú không phải vạn năng, ngự thú sư có thể thông qua khế ước với ngự thú đạt được năng lực. Ví dụ, bạn khế ước với một ngự thú hệ hỏa, có thể có được kỹ năng của ngự thú khi cả hai tương thích với nhau, có thể ném một quả cầu lửa và v.v., nhưng trọng yếu vẫn là nâng cao thể chất của mình.

Bạch Hiển đã nghĩ đến phải làm như thế nào để rèn luyện, Vương Kha cả người cũng đầy mồ hôi, đi tới chào Bạch Hiển, "Đi thôi. Hôm nay ta tới nhà ngươi ăn cơm nhé?"

Bạch Hiển mỉm cười gật đầu, "Được, đi thôi."

Bất quá hắn cũng quay đầu lại nói với Viêm Kì, "Cảm ơn ngươi hôm nay đã cùng bọn ta chơi bóng, chờ hôm nào rảnh rỗi lại cùng nhau chơi."

Hai người đi rồi, Viêm Kì đứng tại chỗ đỏ mặt, hắn không phải bồi bọn họ chơi bóng đâu! Chính là chính mình muốn chơi mà thôi! Chính là như vậy!

Con nhím lửa lười biếng trở mình trên đầu Viêm Kì, không quan tâm đến suy nghĩ của chủ nhân.

Các tiểu đệ bên cạnh lại hỏi: "Đại ca, ngươi không sao chứ, sao mặt ngươi lại đỏ vậy?"

Viêm Kì thẹn quá hóa giận, "Không có việc gì! Cút! Đi về!"

"......"

Bạch Hiển và Vương Kha cùng trở lại Bạch gia, đi thẳng đến lầu hai tắm rửa, Bạch phu nhân sững sờ nhìn hai đứa, hồi lâu nở nụ cười, vành mắt dần biến đỏ.

Đợi đến khi Bạch Hiển đi xuống liền đi thẳng đến nhà bếp, nhào lên người mẹ Bạch: "Mẹ! Con đói bụng! Hôm nay ăn gì vậy!"

Câu nói hết sức bình thường nhưng Bạch phu nhân đã chờ 18 năm, nàng nhéo nhẹ vào gương mặt phấn nộn của Bạch Hiển cười nói: "Hôm nay có cà tím hầm, gà luộc và canh, còn có... hay để mẹ chiên cho con một cái đùi gà nữa nhé?"

Bạch Hiển lén lút cầm một miếng thịt gà bỏ vào miệng, một hương vị bao quang khuôn miệng khiến nước miếng của hắn ứa ra, hắn vội vàng nước xuống còn không quên gật đầu đồng ý.

Không thể không nói, thân là đào tạo sư, mẹ Bạch không chỉ hiểu biết sâu sắc về dược liệu, mà còn xử lý nguyên liệu nấu ăn một cách thuần thục!

Thịt gà mềm nhưng không bị nát, mềm và vừa, chỉ hấp với một chút muối nhưng vẫn giữ nguyên một hương vị của thịt gà.

Bạch Hiển nuốt nước miếng, muốn lấy một miếng nữa nhưng xấu hổ, liền ở lại bên cạnh mẹ Bạch không chịu rời đi.

Nhưng Bạch phu nhân lại đẩy hắn ra, "Gà lập tức chín, đợi một lát nó sẽ văng lên người con."

Bạch Hiển rất có ý thức lùi về phía sau một bước, nhưng vẫn đứng ở bên cạnh, cũng chuẩn bị giấy thấm dầu và một cái đĩa đưa cho bà Bạch.

Bà Bạch cũng tùy hắn, lấy đùi gà từ trong nồi ra.

Nghe tiếng da giòn vỡ vụn, mùi hương ngay lập tức tỏa ra, Bạch Hiển chịu không nối, lập tức cầm lấy bát đũa ra khỏi phòng bếp, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.

Hắn nhìn lên cầu thang tầng hai, trong lòng phun tào, Vương Kha như thế nào chưa xuống.

Đang phun tào, Vương Kha đi xuống, "Ta đi! Dì Bạch chiên cái gì? Thơm quá!"

Bạch Hiển trong lòng đắc ý, hắn cười nói: "Đùi gà chiên, gà luộc cũng siêu ngon!"



Vì thế hai thiếu niên bắt đầu ngồi xuống bàn chờ đồ ăn, thỉnh thoảng còn thảo luận Bạch phu nhân làm món nào ngon nhất.

Hậu quả là chính mình suýt khóc.....

Mẹ Bạch bưng đùi gà bước ra, nhìn thấy bộ dáng hai đứa trẻ ghé vào bàn, nở nụ cười, "Đến đến, ăn đi ăn đi."

Bạch Hiển nhanh chóng ngồi dậy, nhanh chóng bưng ba bát cơm rồi ngồi xuống, sau đó cắn hai miếng gà, trong lòng khen ngợi, sau đó hàm hồ nói: "Mẹ, cha đâu?"

Mẹ Bạch rửa sạch tay bước ra nói, "Cha đang ở công ty với đại ca, dạo này họ có vẻ hơi bận, ăn cơm trước đi, đợi họ về ta sẽ hâm nóng."

Hai người ngay lập tức không chút khách khí ăn.

Lượng vận động buổi chiều quả thực hơi nhiều, Bạch Hiển ăn thêm một chén cơm nữa, cuối cùng thêm một chén canh, mới hài lòng mà ở trên ghế xoa bụng.

Bộ dáng híp mắt thỏa mãn của hắn cực kì giống một con mèo nhỏ, mẹ Bạch càng xem càng yêu thích, liền triệu hồi sư tử trắng của mình ra.

Nhìn thấy bộ dáng của Bạch Hiển, sư tử trắng lộ vẻ mặt bao hàm tình mẫu tử, nhịn không được mà trực tiếp cọ lên bụng của Bạch Hiển, muốn liếm lông cho hắn.

Bạch Hiển cực kì sợ ngứa, không thể không cự tuyệt, nhưng hắn lại thành thật dùng tay xoa lông sư tử trắng.

Cuối cùng nhịn không được mà vùi đầu vào hít một hơi, a! Mèo lớn và v.v. gì đó quả nhiên có tác dụng chữ lành!

Có thể là quá mệt mỏi, Bạch Hiển cùng Vương Kha cuối cùng vẫn là ngừng chơi, về nhà ngủ sớm.

Trước khi đi ngủ, Bạch Hiển nằm trên giường, ý thức tiến vào trong sách minh họa, trên đảo rồng vẫn chỉ có cây sinh mệnh khổng lồ đang lay động trong gió, Mạc Tư ghé vào thân cây, ngủ ngon lành.

"Hôm nay chơi thật vui a." Mạnh Chương đột nhiên xuất hiện ở dưới gốc cây, mỉm cười ôn hòa nói với hắn.

Nụ cười này rất có thể làm người khác buông lỏng cảnh giác, Bạch Hiển cũng đi theo nằm dưới gốc cây, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, thành thật mà nói, cuộc sống ở đây đối với hăn thực sự rất tốt. Kể cả ở thời hiện đại, Bạch Hiển cũng đã lâu lắm rồi không cùng bạn bè nói chuyện vui vẻ như vậy.

Hắn đột nhiên trút bỏ được nỗi lo lắng khi đến đây và bắt đầu tận hưởng cuộc sống tại đây, hắn hi vọng cuộc sống tại đây sẽ tốt hơn.

Mạnh Chương nhìn thấy Bạch Hiển ngủ say, khẽ mỉm cười, hắn cũng biết trong lòng Long chủ lo lắng, nhưng hắn không thay đổi được gì cả, chỉ có thể im lặng đi cùng hắn, hiện tại Long chủ đã tự mình sắp xếp mọi việc, mong nó sẽ tốt hơn.

Mạnh Chương ngẩng đầu nhìn Mạc Tư, đảo rồng sẽ sớm trở nên náo nhiệt, tuy rằng đã quen với vắng vẻ nhưng thật mong ngày đó sẽ đến.

Những ngày kế tiếp, Mạc Tư tiến bộ đều đặn, Bạch Hiển dẫn theo nó cùng với mấy người Viêm Kì không ngừng huấn luyện, bắt đầu hình thành ăn ý với Mạc Tư, nhưng phỏng chừng là thành tựu của Long chủ mà sự ăn ý của họ tốt đến mức làm cho các lão sư cũng sợ ngây người, mạch não của Mạc Tư và Bạch Hiển chưa từng bị đứt đoạn.

Vì thế mà Bạch Hiển bị Triệu lão sư bắt ép chiếu cố——ngự thú của Triệu lão sư —— nhân mã bắn bọn họ, bọn họ trốn.

Mấy người Viêm Kì cũng bị kéo theo, đúng là ngộ thương ngoài ý muốn.

Ngày tháng trôi qua, Mạc Tư càng lúc càng trưởng thành, đôi mắt cũng trở nên sắc bén hơn, đôi cánh rộng hơn, cái đuôi cũng nhanh nhẹn hữu lực, một lần khi mà Mạc Tư thành thạo đẩy con nhím xuống đất, Viêm Kì sụp đổ, "Rốt cuộc ngự thú của ngươi là gì vậy? Nó sao có thể đột nhiên biến lớn như vậy?"

Bạch Hiển thoáng nhìn qua chân Mạc tư với vẻ mặt ghét bỏ, "Này, nó mới trưởng thành." Mạc Tư thực sự có đôi chân ngắn với khung gầm thấp như một con Corgi!

Mấy ngày nay, ánh mắt Bạch Hiển càng ngày càng ghét bỏ, Mạc Tư tỏ vẻ thực ủy khuất, móng vuốt của Long tộc cũng không dài lắm, điều này làm Bạch Hiển khiếp sợ, nhanh chóng quấy rầy Mạnh Chương để anh ta hóa ra nguyên mẫu, Mạnh Chương vẻ mặt mộng bức mà hóa ra nguyên mẫu, chính là hiện ra một con rồng xanh hết sức quen thuộc, bộ dáng hết sức uy nghiêm, chân cũng phi thường ngắn. Bạch Hiển lâm vào trầm tư, chẳng lẽ rồng của hắn chân đều ngắn=_=?"

Bạch Hiển không chút che dấu mà nói cho bọn Viêm Kì rằng Mạc Tư có huyết mạch Long tộc, không nghĩ tới Viêm Kì cư nhiên chính là một người sùng bái Long Tộc:

"Oa! Thiệt hay giả! Long tộc giống như Hỏa Long tướng sao??"



Viêm Kì vẻ mặt hâm mộ nhìn chằm chằm Mạc Tư, trong đầu Bạch Hiển xoay chuyển, ngự thú của Hỏa Long tướng cũng là một trong bảy con được minh họa trong sách, vì thế hắn liền hỏi: "Ngươi thực sự sùng bái rồng sao?"

Viêm Kì thản nhiên khoát tay, "Ta sùng bái Hỏa Long tướng, đương nhiên cũng thích hỏa long chước khởi lạp rồi."

Vì thế dưới sự sùng bái Long tộc, Bạch Hiển thành công mà thu được sức mạnh tín ngưỡng của 5 người và trồng được cây ăn quả đầu tiên. Mạc Tư cũng đã thành công đẩy nhanh quá trình sinh trưởng.

——

"Đi mau, tiểu Hiển! Chúng ta còn phải đi lấy số thứ tự!"

"Đến đây, đến đây!" Một thiếu niên mờ hồ lao ra khỏi cử, trực tiếp lôi kéo Vương Kha lên xe, "Có thể đi rồi!"

Mọi người ở Bạch gia đề ngơ ngác mà nhìn thiếu niên hoạt bát đi xa, sau đó ngầm nhìn nhau hồi lâu, điều này thật tốt.

Ở trên xe, Vương Kha đang điên cuồng mà phổ cập quy tắc cuộc thi cho Bạch hiển, "Tiểu Hiển, đợi lát nữa chúng ta đi lấy số thứ tự trước, sau đó đến sân đấu tập hợp, thiết bị điện tử sẽ ngẫu nhiên chọn ra hai người để đối chiến."

"Sẽ có khoảng hai đến ba trăm người tham gia cuộc thi..."

"Thật vậy sao?" Bạch Hiển ngắt lời hắn nói, nghi hoặc hỏi.

Vương Kha gật đầu: "Đừng quên không phải ai cũng thích hợp để điều khiển ngự thú chiến đấu. Những người không thích chiến đấu sẽ không tham gia cuộc thi ngự thú."

Thông thường, ngự thú cũng được chia thành các loại, loại chiến đấu và loại thông thường. Loại chiến đấu, đúng như tên gọi, có kỹ năng chiến đấu và tính cách hung hãn hơn, chủ nhân của chúng rất có thể sẽ trở thành ngự thú sư và gia nhập nhiều quân đoàn khác nhau để thực tập và phục vụ cho quân đội, chịu trách nhiệm canh gác ở nhiều nơi. Loại thông thường, tính cách ngoan ngoãn và vẻ ngoài mềm mại, được quần chúng vô cùng yêu thích, trừ bỏ nuôi trong nhà như thú cưng, còn được chia thành loại chữa trị, loại đồng hành, v.v., thông qua manh sủng làm bạn, hướng dẫn người khuyết tật,, v.v tuần tra đường phố, cuộc sống hằng ngày của người dân.

Tuy nhiên, cũng có một số ngự thú có bề ngoài hoàn toàn không phù hợp với tâm hồn và không thể phân loại theo tiêu chuẩn thông thường, ví dụ như những ngự thú có thân hình cao lớn, nhưng lại có tâm hồn hết sức thiếu nữa và nhát gan. Những ngự thú như vậy sẽ không bao giờ rời xa chủ nhân của chúng.

Có trời mới biết Bạch Hiển nghĩ gì khi nghe Vương Kha phổ cập kiến thức.

"Các loại thuốc đặc biệt không được phép sử dụng trong tất cả các cuộc thi, chẳng hạn như chất kích thích, chất tăng cường, v.v. Một khi sử dụng, không chỉ ngự thú mà chủ nhân của chúng cũng sẽ bị trừng phạt tùy theo tình huống. Những học sinh như chúng ta rất có thể sẽ bị đuổi học." Đồng thời sẽ bị đánh giá thấp, còn có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp tương lai của ngươi, ví dụ như việc gia nhập quân đội sẽ khó khăn hơn, thậm chí có thể bị trực tiếp từ chối khi phê duyệt."

Vương Kha thập phần nghiêm túc nói cho Bạch Hiển nghe, Bạch Hiển gật đầu hiểu rõ, tỏ vẻ mình đã biết, Vương Kha lại tiếp tục nói, "Tất cả các cuộc thi phải luôn luôn đúng giờ, nghiêm cấm cố ý gài bẫy, hãm hại hoặc gài bẫy người khác và ngự thú, cấm điều khiển ngự thú tấn công người khác, bên cạnh luôn luôn có lão sư quan sát và chữa trị."

"Đương nhiên cũng có những tình huống hai bên không chịu dừng lại. Nếu lúc này cả hai bên đồng ý, như vậy cuộc chiến sẽ được tiếp tục, tất cả tự gánh lấy hậu quả, ngô....Hẳn là không sai biệt lắm."

Lúc Vương Kha ngừng giải thích thì hai người đã đến trường, vừa bước vào, Bạch Hiền rõ ràng cảm nhận được trong trường có nhiều ngự thú hơn, giáo viên phụ trách quản lý cũng nhiều hơn. Đang suy nghĩ, đột nhiên hắn đối mặt với một ngự thú giống như husky thè lưỡi chạy tới.

!

Bạch Hiển do dự một lát, sau đó hết sức thành công bị nó bổ nhào xuống đất, chú chó husky nhiệp tình lè lưỡi bắt đầu liếm hắn, Bạch Hiển nhanh chóng dùng hai tay chống cự, hai tay dính đầy nước miếng.

"Đây là ngự thú của ai, xem trừng nó, đừng để nó chạy loạn!"

Triệu lão sư tình cờ đi tuần tra, một tay tóm lấy con chó, giải thoát cho Bạch Hiển, theo đó bên cạnh xuất hiện một nam sinh chạy tới, thở hổn hển, ôm đầu gối nói: "Được rồi, được rồi." "Đúng vậy, thật xin lỗi bạn học, quần áo của bạn có bị ướt không? Có muốn tôi cho bạn mượn đồ không?"

Bạch Hiển nhìn thấy nam sinh vô cùng thuần thục tóm lấy cổ con chó husky, đeo lại vòng cổ, không khỏi mỉm cười nói: "Ta không sao, ngươi nên cẩn thận một chút, nó cũng tới tham gia cuộc thi sao?"

Nam sinh hết sức tự hào mà gật đầu, "Tiểu hà rất lợi hại, chính là hơi nhát gan nên ta quyết định đem hắn đi rèn luyện một chút."

Bạch Hiển vỗ vai nam sinh, huynh đệ cố lên, husky thực sư có thể chiến đấu sao? Bạch Hiển tỏ vẻ hắn sẽ chờ xem điều gì sẽ xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook