Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc
Chương 7
Táo Vương Gia Đích Miêu
27/02/2024
Hai người xếp hàng và bắt đầu lấy số, đó là một tấm bảng gỗ, Bạch Hiển
là số 77, còn của Vương Kha là 78. Khi hai người đi về phía sân đấu, một nam sinh chạy qua và va vào vai Bạch Hiển, Bạch Hiển lảo đảo một chút,
nhưng nam sinh không ngoảnh đầu lại mà vẫn tiếp tục chạy phía trước.
Vương Kha đỡ lấy Bạch Hiển, vẻ mặt bất mãn nói, "Người này là ai, thật không hiểu chuyện, một câu xin lỗi cũng không nói được."
Bạch Hiển xoa xoa bả vai, "Không việc gì, hắn hẳn cũng tới tham gia cuộc thi, tới lúc đó chúng ta sẽ biết."
Hai người ngẫu nhiên tìm một chỗ ngồi ở sân thi đấu, Vương Kha không khỏi phàn nàn, "Tiểu Hiển, sau này khi vào đại học ngươi sẽ biết sân đấu ở đây nhỏ đến mức nào."
Bạch Hiển hết sức phối hợp hỏi: "Hả?"
"Mỗi trường đại học cũng không bố trí sân đấu như vậy, mà là sân đấu thú. Nó có nhiều chỗ ngồi hơn, còn có trận pháp bảo hộ, ở giữa đấu trường sẽ lõm xuống, có thể tránh nhiều tổn thương do kỹ năng gây ra. Khi sân đấu thú đóng kín, phía trên chính là sân trời, còn có thể sử dụng cho các hoạt động khác."
"Làm sao ngươi biết?"
"Ha, cha ta hắn vẫn luôn muốn ta đến Thiên Huyền học viên, tốt nhất là ta ở đại học trở thành quân dự bị, tốt nghiệp còn có thể nhập ngũ."
"Kia rất tốt, ta cũng đến Thiên Huyền học viện." Bạch Hiển cười nói, không chút che giấu ý nghĩ của mình, Thiên Huyền học viện nhất định là mục tiêu tiếp theo của hắn.
Vương Kha cười nói, "Ngươi muốn nhập ngũ sao?"
Bạch Hiển lắc đầu, đối với ánh mắt nghi ngờ của đối phương đáp, "Nếu không nhập ngũ, đại khái ta sẽ trở thành một người tự do."
Phục hưng của Long tộc vẫn còn đang chờ hắn, nếu hắn gia nhập quân đội, sẽ có rất nhiều quy tắc, hành động thường thường triệu hội Long tộc của hắn khẳng định sẽ bị cấp trên để ý, thực lực không đủ mạnh, hắn mới không đi vào.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, số thứ tự đã được phân phát xong, tất cả mọi người ngồi ở trên sân đấu, theo sau đó một người đàn ông trung niên đi tới, vẻ mặt ông ta tươi cười nhìn qua hết sức dễ gần, thân hình khá mập làm cho dáng vẻ cũng trở nên nhu hòa hơn, đây là hiệu trưởng trường bọn họ.
Các em học sinh, chào mừng đến với giải đấu ngự thú mỗi năm một lần, mọi người chắc cũng hiểu rõ điều luật khác nhau của giải đấu này. Tôi biết rằng có rất nhiều ngự thú sư tiềm năng xuất hiện ở đây, mọi người đều có thể tham gia các tổ hợp khác nhau trong giải đấu. Nhiều sự kết hợp với đối kháng khác nhau, có thể làm phong phú thêm tri thức lý luận, tăng cường kinh nghiệm thực chiến nha."
Người đàn ông trung niên không có dây dưa lề mề mà bắt đầu diễn thuyết, sau khi kết thúc còn kết thúc bằng những lời như, "Nga~", đại thúc bán manh và v.v. thực sự rất không chịu nổi, dưới khan đài rất nhiều người không dám nhìn thẳng mà liếc mắt sang một bên.
Bạch Hiển cười cười, vị hiệu trưởng này thật sự thú vị, hiệu trưởng giống như không thấy vẻ mặt ghét bỏ của học sinh, vừa cười vừa nói: "Mười người đứng đầu trong cuộc thi này đều sẽ nhận được học bổng, và ba người đứng đầu sẽ được thưởng dược liệu quý hiếm, có thể lựa chọn ngự thú phù hợp với mình, người đứng đầu có cơ hội được nhà trường hỗ trợ bồi dưỡng, lúc nào cũng có thể sử dụng."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong khán phòng đều hưng phấn, đào tạo sư không tính là khan hiếm, nhưng mỗi lần bồi dưỡng đều đòi hỏi chi chí, hơn nữa việc bồi dưỡng không nhất định thành công, đây là một khoản tiền rất lớn, nhà trường lấy cái này làm phần thưởng cực kì tốt rồi.
Hiệu trưởng không trì hoãn nữa mà gọi các lão sư khác lên sân khấu, đây là một nam lão sư với mái tóc hếch hình chiếc chổi sặc sỡ, mặc bộ trang phục màu sắc vô cùng gợi cảm, vừa bước lên sân khấu, hắn liền cần micro nói: "Hello! Everybody! Kế tiếp là chọn đối thủ, không chần chừ gì nữa, chúng ta bắt đầu thôi!"
Âm thanh của hắn hết sức xuyên thấu, Vương Kha ở bên cạnh giới thiệu: "Vị này chính là Tằng lão sư, ngự thú của hắn chính là một con vẹt, khá ồn ào, cũng...nói nhiều..."
Bạch Hiển không muốn nói nữa, hắn phát hiện đại khái là chịu ảnh hưởng của ngự thú, người nơi này có khiếu thẩm mỹ không có yêu cầu cao, mỗi người đều có khiếu thẩm mỹ khác nhau.
Bên cạnh hai bên đấu trường treo một màn hình ánh sáng cực lớn, theo giọng nói hạ xuống, trang màn hình điên cuồng cuộn xuống, danh sách đối chiến từng người đã được liệt kê:
Trận 1: Số 29 vs 31
Hai tuyển thủ rất nhanh liền đứng trên đài, ngự thú của hai người là rắn và chim, hai loại động vật là thiên địch, con chim là một con Bạch Vũ Điêu, theo logic mà nói, tỷ lệ chiến thắng cực kỳ cao, không ngờ con rắn lại hết sức bình tĩnh, khi con Bạch Vũ Điêu lao tới, nó không những không bỏ chạy mà còn lao thẳng về hướng ngược lại, sau đó cắn vào bàn chân dang rộng của Bạch Vũ Điêu, chất độc phát tát, Bạch Vũ Điêu rất nhanh mất đi năng lực phi hành, quỳ rạp trên mặt đất, không thể tiếp tục chiến đấu nữa.
Một trận chiến này, tự nhiên là ngự thú rắn chiến thắng.
Kế tiếp, Bạch Hiển thấy được rất nhiều ngự thú khác nhau đối chiến, cũng ý thức được rất nhiều loài động vật không thể xếp hạng theo sức mạnh ban đầu trong chuỗi thức ăn nữa, nhiều loài thú ở cuối chuỗi thức ăn đã thành công đánh bại đại ca phía trên chúng, chẳng hạn như con chuột đào hang trực tiếp giết chết một con cầy hương, hoa bá chủ ăn thịt bị cây leo ngàn lá yếu ớt cuộn lại và rút ra, yêu tinh cỏ tưởng chừng như yếu ớt đã phớt lờ đòn tấn công bằng lửa của đối thủ và phản công thành công, v.v. không còn cái gọi là trấn áp thiên địch nữa à?
"Thật ra vẫn còn có một ít, nhưng hiện tại thực lực của mỗi người đều ngang nhau, huyết mạch cũng không đặc biệt lắm, hiệu quả trấn áp cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu Mạc Tư của ngươi thật sự là rồng, sự ức chế huyết mạch có lẽ sẽ rất rõ ràng."
Bạch Hiển suy nghĩ một lát, quyết định sau này sẽ để Mạc Tư ngăn chặn long uy, bằng không trận đấu vừa mới bắt đầu đã bộc lộ con át chủ bài của mình sao?
Không ngờ nguyên một buổi sáng đều không có đến phiên hai người, trái lại Viêm Kì đều đã lên và thành công vượt qua một vòng, Vương Kha nhìn mặt trời trên đầu nói: "Trận đấu sẽ không dừng lại vào buổi trưa, nếu không thì chúng ta đi mua cơm trước rồi quay trở lại?"
Bạch Hiển chính là nhìn không chớp mắt trên sân đấu là một con gấu bọc thép cực lớn bị một con hoa ăn thịt quất, hoàn toàn bị áp chế. Đây là trận đấu giữa thực vật và động vật đầu tiên trong hôm nay, Bạch Hiển hoàn toàn không muốn rời đi, "Ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ ăn."
Vương Kha nhìn bộ dáng hắn chuyên chú, quyết định tự mình đi mua rồi quay lại.
Một buổi chiều, Bạch Hiển đều không ly khai sân đấu, hắn giống như đói khát mà hấp thu kiến thức của thế giới này, làm phong phú thêm cách nhìn của bản thân.
Khi bầu trời dần tối, rốt cuộc cũng đến phiên Vương Kha: 78 vs 192
Vương Kha vốn đã buồn ngủ, nghe được số thứ tự của mình liền giật mình đứng dậy kiểm tra, sau khi xác nhận là mình, hắn vô cùng tự tin mà thả Hắc Ưng ra, Hắc Phong rít một tiếng, đi theo chủ nhân lên đấu trường.
Bạch Hiển đứng dậy chờ mong, đối thủ của Vương Kha là một học sinh cùng cùng tuổi, ngự thú của hắn cũng được triệu hồi hai năm trước, rất khéo chính là ngự thú của hắn cũng biết bay, là kền kền vua *, đây là một loại ngự thú hết sức thưa thớt, đặc trưng lớn nhất của ngự thú này là miễn dịch với các cuộc tấn công nguyên tố. Một khi nó lớn lên, nó bất khả chiến bại ở cùng cấp độ. Nhược điểm lớn nhất là nuôi quá khó khăn, rất khó để tìm được thức ăn hoặc dược liệu phù hợp để bồi dưỡng. Nhưng giờ phút này, chống lại Vương Kha có Hắc Ưng cấp 7 có thể lực ngang nhau.
Trận đấu hết sức căng thẳng, trên sân chủ nhân hai ngự thú hiểu ngầm thỏa thuận mà không đánh nhau, ngược lại bước sang một bên, ngẩng đầu nhìn hai ngự thú đang bay trên trời.
Toàn thân khung xương Kền Kền vua lộ ra, xung quang bao quanh hắc vụ, hai tia ma trơi không ngừng quay trong mắt hắn, nó vỗ cánh, mặt hướng tới Hắc Phong không ngừng tấn công.
Hắc Phong tuổi tuy nhỏ nhưng máu rất chiến, không chút nào sợ hãi mà lao tới bắt kền kền vua, hai con mắt dường như trống rỗng của con kền kền trợn tròn, vỗ cánh và lắc mình né tránh khi Hắc Phong sắp bắt được nó, theo quán tính Hắc Phong không thể nào dừng lại được, kền kền nhanh chóng và chuẩn xác mà túm lấy một chùm lông trên lưng của Hắc Phong, loáng thoáng có thể thấy được tơ máu.
Hắc Phong ăn đau, rít một tiếng thoát ly khỏi chiến trường, nhờ vậy mà nó không dám lỗ mãng xông lên nữa, hai ngự thú bay lơ lửng trên không, quan sát động tác của nhau.
Bạch Hiển cau mày, theo như từ nãy đến giờ có thể thấy được kền kền có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn Hắc Phong, nhưng may Hắc Phong là ngự thú hệ cường hóa, không có bị kền kền khắc chế, chỉ cần bắt lấy cơ hội dỡ xuống xương cốt của đối phương là có thể giành chiến thắng.
Tuy nhiên cả hai đều là ngự thú phi hành nên phỏng chừng sẽ không quá dễ dàng.
Bạch Hiển nhìn Vương Kha trên sân đấu, thầm nghĩ, hắn sẽ dùng biện pháp gì?
Vương Kha nhìn thấy Hắc Phong khởi đầu bất lợi, liền khẩn trưởng mà nắm tay, hắn ở trong đầu điên cuồng suy nghĩ biện pháp, cuối cùng chọn biện pháp giống như Bạch Hiển, ánh mắt hắn sắc bén, Hắc Phong cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, khí thế tăng vọt, thét dài một tiếng, không chút do dự lao về phía kền kền, khi móng vuốt của đối phương bắt lấy đôi cánh, nó cũng không thu hồi thế công, mà ngược lại bắt được xương ngực của đối phương.
Con kền kền nhận ra gì đó không đúng, quay đầu mổ về hướng cổ Hắc Phong, Hắc Phong không hề phòng thủ mà vặn đầu tóm lấy xương cổ đối phương.
Máu thịt trào ra, đồng thời xương cốt kêu răng rắc, Hắc Phong dùng lực móng vuốt ngậm trong miệng, thành công đem xương ngực đối phương rút xuống, hắc vụ xung quang cánh kền kền tản ra, mất hết sức lực mà rơi thẳng xuống.
Vương Kha không có để Hắc Phong tiếp tục công kích mà triệu hồi trở về, đặt ở trên cánh tay.
Trên cổ Hắc Phong có một lỗ máu rất sâu, vẫn đang rỉ máu, lông trên lưng nó đã rụng đi, lộ ra máu thịt đỏ tươi, nhưng đôi mắt nó rất sắc bén, nó đang nhìn thẳng vào kền kền nằm trên mặt đất. như thể giây tiếp theo muốn lao ra và chiến đấu lần nữa.
Khí thế này khiến cho hai vị lão sư bên cạnh lộ vẻ mặt tán thưởng, chủ nhân của kền kền tuyên bố nhận thua, lão sư mang theo ngự thú của mình "hải mã"** mà chữa trị cho cả hai.
**: hải mã hình như là cá ngựa.
Hải mã lơ lửng trên không, xung quang là một vòng bong bóng. Hải mã phun rah ai bóng bóng và quấn chúng quang hai ngự thú. Vết thương trên người Hắc Phong và kền kền bắt đầu lành lại. Sau một thời gian, Hắc Phong đã khôi phục và trở lại bình thường, lông của nó mọc lên, xương cốt của kền kền cũng trở lại vị trí cũ, hắc vụ cũng một lần nữa quấn quanh người nó.
Lão sư tuyên bố chiến thắng thuộc về Vương Kha và bắt đầu gọi nhóm tiếp theo.
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Xin hãy để lại lời nhắn và bình luận.
Vương Kha đỡ lấy Bạch Hiển, vẻ mặt bất mãn nói, "Người này là ai, thật không hiểu chuyện, một câu xin lỗi cũng không nói được."
Bạch Hiển xoa xoa bả vai, "Không việc gì, hắn hẳn cũng tới tham gia cuộc thi, tới lúc đó chúng ta sẽ biết."
Hai người ngẫu nhiên tìm một chỗ ngồi ở sân thi đấu, Vương Kha không khỏi phàn nàn, "Tiểu Hiển, sau này khi vào đại học ngươi sẽ biết sân đấu ở đây nhỏ đến mức nào."
Bạch Hiển hết sức phối hợp hỏi: "Hả?"
"Mỗi trường đại học cũng không bố trí sân đấu như vậy, mà là sân đấu thú. Nó có nhiều chỗ ngồi hơn, còn có trận pháp bảo hộ, ở giữa đấu trường sẽ lõm xuống, có thể tránh nhiều tổn thương do kỹ năng gây ra. Khi sân đấu thú đóng kín, phía trên chính là sân trời, còn có thể sử dụng cho các hoạt động khác."
"Làm sao ngươi biết?"
"Ha, cha ta hắn vẫn luôn muốn ta đến Thiên Huyền học viên, tốt nhất là ta ở đại học trở thành quân dự bị, tốt nghiệp còn có thể nhập ngũ."
"Kia rất tốt, ta cũng đến Thiên Huyền học viện." Bạch Hiển cười nói, không chút che giấu ý nghĩ của mình, Thiên Huyền học viện nhất định là mục tiêu tiếp theo của hắn.
Vương Kha cười nói, "Ngươi muốn nhập ngũ sao?"
Bạch Hiển lắc đầu, đối với ánh mắt nghi ngờ của đối phương đáp, "Nếu không nhập ngũ, đại khái ta sẽ trở thành một người tự do."
Phục hưng của Long tộc vẫn còn đang chờ hắn, nếu hắn gia nhập quân đội, sẽ có rất nhiều quy tắc, hành động thường thường triệu hội Long tộc của hắn khẳng định sẽ bị cấp trên để ý, thực lực không đủ mạnh, hắn mới không đi vào.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, số thứ tự đã được phân phát xong, tất cả mọi người ngồi ở trên sân đấu, theo sau đó một người đàn ông trung niên đi tới, vẻ mặt ông ta tươi cười nhìn qua hết sức dễ gần, thân hình khá mập làm cho dáng vẻ cũng trở nên nhu hòa hơn, đây là hiệu trưởng trường bọn họ.
Các em học sinh, chào mừng đến với giải đấu ngự thú mỗi năm một lần, mọi người chắc cũng hiểu rõ điều luật khác nhau của giải đấu này. Tôi biết rằng có rất nhiều ngự thú sư tiềm năng xuất hiện ở đây, mọi người đều có thể tham gia các tổ hợp khác nhau trong giải đấu. Nhiều sự kết hợp với đối kháng khác nhau, có thể làm phong phú thêm tri thức lý luận, tăng cường kinh nghiệm thực chiến nha."
Người đàn ông trung niên không có dây dưa lề mề mà bắt đầu diễn thuyết, sau khi kết thúc còn kết thúc bằng những lời như, "Nga~", đại thúc bán manh và v.v. thực sự rất không chịu nổi, dưới khan đài rất nhiều người không dám nhìn thẳng mà liếc mắt sang một bên.
Bạch Hiển cười cười, vị hiệu trưởng này thật sự thú vị, hiệu trưởng giống như không thấy vẻ mặt ghét bỏ của học sinh, vừa cười vừa nói: "Mười người đứng đầu trong cuộc thi này đều sẽ nhận được học bổng, và ba người đứng đầu sẽ được thưởng dược liệu quý hiếm, có thể lựa chọn ngự thú phù hợp với mình, người đứng đầu có cơ hội được nhà trường hỗ trợ bồi dưỡng, lúc nào cũng có thể sử dụng."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong khán phòng đều hưng phấn, đào tạo sư không tính là khan hiếm, nhưng mỗi lần bồi dưỡng đều đòi hỏi chi chí, hơn nữa việc bồi dưỡng không nhất định thành công, đây là một khoản tiền rất lớn, nhà trường lấy cái này làm phần thưởng cực kì tốt rồi.
Hiệu trưởng không trì hoãn nữa mà gọi các lão sư khác lên sân khấu, đây là một nam lão sư với mái tóc hếch hình chiếc chổi sặc sỡ, mặc bộ trang phục màu sắc vô cùng gợi cảm, vừa bước lên sân khấu, hắn liền cần micro nói: "Hello! Everybody! Kế tiếp là chọn đối thủ, không chần chừ gì nữa, chúng ta bắt đầu thôi!"
Âm thanh của hắn hết sức xuyên thấu, Vương Kha ở bên cạnh giới thiệu: "Vị này chính là Tằng lão sư, ngự thú của hắn chính là một con vẹt, khá ồn ào, cũng...nói nhiều..."
Bạch Hiển không muốn nói nữa, hắn phát hiện đại khái là chịu ảnh hưởng của ngự thú, người nơi này có khiếu thẩm mỹ không có yêu cầu cao, mỗi người đều có khiếu thẩm mỹ khác nhau.
Bên cạnh hai bên đấu trường treo một màn hình ánh sáng cực lớn, theo giọng nói hạ xuống, trang màn hình điên cuồng cuộn xuống, danh sách đối chiến từng người đã được liệt kê:
Trận 1: Số 29 vs 31
Hai tuyển thủ rất nhanh liền đứng trên đài, ngự thú của hai người là rắn và chim, hai loại động vật là thiên địch, con chim là một con Bạch Vũ Điêu, theo logic mà nói, tỷ lệ chiến thắng cực kỳ cao, không ngờ con rắn lại hết sức bình tĩnh, khi con Bạch Vũ Điêu lao tới, nó không những không bỏ chạy mà còn lao thẳng về hướng ngược lại, sau đó cắn vào bàn chân dang rộng của Bạch Vũ Điêu, chất độc phát tát, Bạch Vũ Điêu rất nhanh mất đi năng lực phi hành, quỳ rạp trên mặt đất, không thể tiếp tục chiến đấu nữa.
Một trận chiến này, tự nhiên là ngự thú rắn chiến thắng.
Kế tiếp, Bạch Hiển thấy được rất nhiều ngự thú khác nhau đối chiến, cũng ý thức được rất nhiều loài động vật không thể xếp hạng theo sức mạnh ban đầu trong chuỗi thức ăn nữa, nhiều loài thú ở cuối chuỗi thức ăn đã thành công đánh bại đại ca phía trên chúng, chẳng hạn như con chuột đào hang trực tiếp giết chết một con cầy hương, hoa bá chủ ăn thịt bị cây leo ngàn lá yếu ớt cuộn lại và rút ra, yêu tinh cỏ tưởng chừng như yếu ớt đã phớt lờ đòn tấn công bằng lửa của đối thủ và phản công thành công, v.v. không còn cái gọi là trấn áp thiên địch nữa à?
"Thật ra vẫn còn có một ít, nhưng hiện tại thực lực của mỗi người đều ngang nhau, huyết mạch cũng không đặc biệt lắm, hiệu quả trấn áp cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu Mạc Tư của ngươi thật sự là rồng, sự ức chế huyết mạch có lẽ sẽ rất rõ ràng."
Bạch Hiển suy nghĩ một lát, quyết định sau này sẽ để Mạc Tư ngăn chặn long uy, bằng không trận đấu vừa mới bắt đầu đã bộc lộ con át chủ bài của mình sao?
Không ngờ nguyên một buổi sáng đều không có đến phiên hai người, trái lại Viêm Kì đều đã lên và thành công vượt qua một vòng, Vương Kha nhìn mặt trời trên đầu nói: "Trận đấu sẽ không dừng lại vào buổi trưa, nếu không thì chúng ta đi mua cơm trước rồi quay trở lại?"
Bạch Hiển chính là nhìn không chớp mắt trên sân đấu là một con gấu bọc thép cực lớn bị một con hoa ăn thịt quất, hoàn toàn bị áp chế. Đây là trận đấu giữa thực vật và động vật đầu tiên trong hôm nay, Bạch Hiển hoàn toàn không muốn rời đi, "Ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ ăn."
Vương Kha nhìn bộ dáng hắn chuyên chú, quyết định tự mình đi mua rồi quay lại.
Một buổi chiều, Bạch Hiển đều không ly khai sân đấu, hắn giống như đói khát mà hấp thu kiến thức của thế giới này, làm phong phú thêm cách nhìn của bản thân.
Khi bầu trời dần tối, rốt cuộc cũng đến phiên Vương Kha: 78 vs 192
Vương Kha vốn đã buồn ngủ, nghe được số thứ tự của mình liền giật mình đứng dậy kiểm tra, sau khi xác nhận là mình, hắn vô cùng tự tin mà thả Hắc Ưng ra, Hắc Phong rít một tiếng, đi theo chủ nhân lên đấu trường.
Bạch Hiển đứng dậy chờ mong, đối thủ của Vương Kha là một học sinh cùng cùng tuổi, ngự thú của hắn cũng được triệu hồi hai năm trước, rất khéo chính là ngự thú của hắn cũng biết bay, là kền kền vua *, đây là một loại ngự thú hết sức thưa thớt, đặc trưng lớn nhất của ngự thú này là miễn dịch với các cuộc tấn công nguyên tố. Một khi nó lớn lên, nó bất khả chiến bại ở cùng cấp độ. Nhược điểm lớn nhất là nuôi quá khó khăn, rất khó để tìm được thức ăn hoặc dược liệu phù hợp để bồi dưỡng. Nhưng giờ phút này, chống lại Vương Kha có Hắc Ưng cấp 7 có thể lực ngang nhau.
Trận đấu hết sức căng thẳng, trên sân chủ nhân hai ngự thú hiểu ngầm thỏa thuận mà không đánh nhau, ngược lại bước sang một bên, ngẩng đầu nhìn hai ngự thú đang bay trên trời.
Toàn thân khung xương Kền Kền vua lộ ra, xung quang bao quanh hắc vụ, hai tia ma trơi không ngừng quay trong mắt hắn, nó vỗ cánh, mặt hướng tới Hắc Phong không ngừng tấn công.
Hắc Phong tuổi tuy nhỏ nhưng máu rất chiến, không chút nào sợ hãi mà lao tới bắt kền kền vua, hai con mắt dường như trống rỗng của con kền kền trợn tròn, vỗ cánh và lắc mình né tránh khi Hắc Phong sắp bắt được nó, theo quán tính Hắc Phong không thể nào dừng lại được, kền kền nhanh chóng và chuẩn xác mà túm lấy một chùm lông trên lưng của Hắc Phong, loáng thoáng có thể thấy được tơ máu.
Hắc Phong ăn đau, rít một tiếng thoát ly khỏi chiến trường, nhờ vậy mà nó không dám lỗ mãng xông lên nữa, hai ngự thú bay lơ lửng trên không, quan sát động tác của nhau.
Bạch Hiển cau mày, theo như từ nãy đến giờ có thể thấy được kền kền có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn Hắc Phong, nhưng may Hắc Phong là ngự thú hệ cường hóa, không có bị kền kền khắc chế, chỉ cần bắt lấy cơ hội dỡ xuống xương cốt của đối phương là có thể giành chiến thắng.
Tuy nhiên cả hai đều là ngự thú phi hành nên phỏng chừng sẽ không quá dễ dàng.
Bạch Hiển nhìn Vương Kha trên sân đấu, thầm nghĩ, hắn sẽ dùng biện pháp gì?
Vương Kha nhìn thấy Hắc Phong khởi đầu bất lợi, liền khẩn trưởng mà nắm tay, hắn ở trong đầu điên cuồng suy nghĩ biện pháp, cuối cùng chọn biện pháp giống như Bạch Hiển, ánh mắt hắn sắc bén, Hắc Phong cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, khí thế tăng vọt, thét dài một tiếng, không chút do dự lao về phía kền kền, khi móng vuốt của đối phương bắt lấy đôi cánh, nó cũng không thu hồi thế công, mà ngược lại bắt được xương ngực của đối phương.
Con kền kền nhận ra gì đó không đúng, quay đầu mổ về hướng cổ Hắc Phong, Hắc Phong không hề phòng thủ mà vặn đầu tóm lấy xương cổ đối phương.
Máu thịt trào ra, đồng thời xương cốt kêu răng rắc, Hắc Phong dùng lực móng vuốt ngậm trong miệng, thành công đem xương ngực đối phương rút xuống, hắc vụ xung quang cánh kền kền tản ra, mất hết sức lực mà rơi thẳng xuống.
Vương Kha không có để Hắc Phong tiếp tục công kích mà triệu hồi trở về, đặt ở trên cánh tay.
Trên cổ Hắc Phong có một lỗ máu rất sâu, vẫn đang rỉ máu, lông trên lưng nó đã rụng đi, lộ ra máu thịt đỏ tươi, nhưng đôi mắt nó rất sắc bén, nó đang nhìn thẳng vào kền kền nằm trên mặt đất. như thể giây tiếp theo muốn lao ra và chiến đấu lần nữa.
Khí thế này khiến cho hai vị lão sư bên cạnh lộ vẻ mặt tán thưởng, chủ nhân của kền kền tuyên bố nhận thua, lão sư mang theo ngự thú của mình "hải mã"** mà chữa trị cho cả hai.
**: hải mã hình như là cá ngựa.
Hải mã lơ lửng trên không, xung quang là một vòng bong bóng. Hải mã phun rah ai bóng bóng và quấn chúng quang hai ngự thú. Vết thương trên người Hắc Phong và kền kền bắt đầu lành lại. Sau một thời gian, Hắc Phong đã khôi phục và trở lại bình thường, lông của nó mọc lên, xương cốt của kền kền cũng trở lại vị trí cũ, hắc vụ cũng một lần nữa quấn quanh người nó.
Lão sư tuyên bố chiến thắng thuộc về Vương Kha và bắt đầu gọi nhóm tiếp theo.
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Xin hãy để lại lời nhắn và bình luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.