Ta Ở Vị Diện Thần Quái Làm Cao Nhân Bắt Quỷ
Chương 55: Bút Tiên Kinh Hồn (24)
Tô Mộng Kỳ
14/04/2024
Những năm gần đây, hình như cũng có những học sinh tò mò vào đó, có người nói những học sinh đó cũng không ra được, có người lại nói lời đồn chỉ là hù dọa, bên trong chỉ là một con đường gạch nát.
Cũng chính vì những lời đồn về nó quá kỳ lạ, nghe không có chút gì là thật, nên nó không nổi tiếng bằng thư viện từng xảy ra án mạng thực sự.
Nhưng chỉ khi thực sự đứng ở lối vào rừng thì người ta mới cảm thấy bất an, bất an mãnh liệt, cho dù đó chỉ là yếu tố tâm lý thuần túy.
Huống hồ Mạc Lưu Oánh lại có cảm giác rừng cây khô héo này sẽ không phụ danh tiếng đáng sợ của nó.
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Hòa Quang, chúng ta cố gắng đừng đi quá sâu, có thể sẽ bị lạc đường."
Nếu bọn họ cũng lạc trong rừng như lời đồn, vậy hoàn toàn không còn đường sống.
"Được." Hòa Quang đáp một tiếng, nhìn khắp nơi, không biết từ lúc nào cô đã đi trước Mạc Lưu Oánh.
Sau khi đáp lại, cô lại không yên tâm quay đầu nhìn lại: "Bạn học Mạc, cậu bám sát tớ, chúng ta tuyệt đối không được tách nhau ra."
Mạc Lưu Oánh gật đầu: "Tớ biết rồi.”
Trong khu rừng khô cằn, nhiều cành cây đan xen che khuất cả bầu trời, con đường bằng gạch vỡ dưới chân cũng đã xuống cấp nghiêm trọng, gồ ghề lồi lõm.
Vì vậy, Hòa Quang và Mạc Lưu Oánh đều đi rất chậm.
Hòa Quang bật đèn pin trừ tà nhưng không mấy tin tưởng vào nó, hơn nữa còn nghĩ sau khi trở về sẽ đổi sang phiên bản nâng cấp hơn.
Mạc Lưu Oánh một lần nữa không kìm được quay đầu lại, phía sau vẫn là một màu đen kịt, cô ấy cảm thấy hình như có thứ gì đó đang theo dõi họ, nhưng mỗi lần quay lại thì chẳng thấy gì cả, điều này khiến cô ấy bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đang suy nghĩ nhiều hay không.
Đúng lúc này, cô ấy cảm thấy ống quần bị cành cây móc vào, cô ấy cúi đầu định kéo ra thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, vì đó không phải cành cây, mà là một đoạn xương khô.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, đoạn xương khô vẫn còn đó.
Thì ra không phải ảo giác?
Xem ra mặc kệ lời đồn có thật hay không, thì việc có người chết trong khu rừng khô héo này là sự thật.
Hòa Quang cũng tiến lại gần, cô đưa tay đẩy đám dây leo trên mặt đất ra, bên trong lộ ra một bộ xương người hơi còn nguyên vẹn, nhìn từ quần áo thì có vẻ là đồng phục học sinh cũ.
"Không biết người này chết ở đây đã bao lâu rồi?"
Mạc Lưu Oánh quay người nhìn lối vào khu rừng khô cằn, "Người này chết ở gần ngã rẽ với lối đi ra như vậy, rốt cuộc là sức mạnh nào đã giam giữ người này ở đây? Thật đáng sợ."
Hòa Quang thầm nghĩ chắc chắn không phải thứ gì tốt lành, đợi khi bắt được nó, nhất định phải đánh cho một trận đã đời.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Mạc Lưu Oánh cảm thấy một cảm giác rình rập đầy ác ý bao trùm xung quanh, ngay cả Hòa Quang hình như cũng bị ảnh hưởng, cô liên tục liếc nhìn xung quanh, nhưng không còn hét to tên của hai người mất tích như trước nữa.
Cũng chính vì những lời đồn về nó quá kỳ lạ, nghe không có chút gì là thật, nên nó không nổi tiếng bằng thư viện từng xảy ra án mạng thực sự.
Nhưng chỉ khi thực sự đứng ở lối vào rừng thì người ta mới cảm thấy bất an, bất an mãnh liệt, cho dù đó chỉ là yếu tố tâm lý thuần túy.
Huống hồ Mạc Lưu Oánh lại có cảm giác rừng cây khô héo này sẽ không phụ danh tiếng đáng sợ của nó.
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Hòa Quang, chúng ta cố gắng đừng đi quá sâu, có thể sẽ bị lạc đường."
Nếu bọn họ cũng lạc trong rừng như lời đồn, vậy hoàn toàn không còn đường sống.
"Được." Hòa Quang đáp một tiếng, nhìn khắp nơi, không biết từ lúc nào cô đã đi trước Mạc Lưu Oánh.
Sau khi đáp lại, cô lại không yên tâm quay đầu nhìn lại: "Bạn học Mạc, cậu bám sát tớ, chúng ta tuyệt đối không được tách nhau ra."
Mạc Lưu Oánh gật đầu: "Tớ biết rồi.”
Trong khu rừng khô cằn, nhiều cành cây đan xen che khuất cả bầu trời, con đường bằng gạch vỡ dưới chân cũng đã xuống cấp nghiêm trọng, gồ ghề lồi lõm.
Vì vậy, Hòa Quang và Mạc Lưu Oánh đều đi rất chậm.
Hòa Quang bật đèn pin trừ tà nhưng không mấy tin tưởng vào nó, hơn nữa còn nghĩ sau khi trở về sẽ đổi sang phiên bản nâng cấp hơn.
Mạc Lưu Oánh một lần nữa không kìm được quay đầu lại, phía sau vẫn là một màu đen kịt, cô ấy cảm thấy hình như có thứ gì đó đang theo dõi họ, nhưng mỗi lần quay lại thì chẳng thấy gì cả, điều này khiến cô ấy bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đang suy nghĩ nhiều hay không.
Đúng lúc này, cô ấy cảm thấy ống quần bị cành cây móc vào, cô ấy cúi đầu định kéo ra thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, vì đó không phải cành cây, mà là một đoạn xương khô.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, đoạn xương khô vẫn còn đó.
Thì ra không phải ảo giác?
Xem ra mặc kệ lời đồn có thật hay không, thì việc có người chết trong khu rừng khô héo này là sự thật.
Hòa Quang cũng tiến lại gần, cô đưa tay đẩy đám dây leo trên mặt đất ra, bên trong lộ ra một bộ xương người hơi còn nguyên vẹn, nhìn từ quần áo thì có vẻ là đồng phục học sinh cũ.
"Không biết người này chết ở đây đã bao lâu rồi?"
Mạc Lưu Oánh quay người nhìn lối vào khu rừng khô cằn, "Người này chết ở gần ngã rẽ với lối đi ra như vậy, rốt cuộc là sức mạnh nào đã giam giữ người này ở đây? Thật đáng sợ."
Hòa Quang thầm nghĩ chắc chắn không phải thứ gì tốt lành, đợi khi bắt được nó, nhất định phải đánh cho một trận đã đời.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Mạc Lưu Oánh cảm thấy một cảm giác rình rập đầy ác ý bao trùm xung quanh, ngay cả Hòa Quang hình như cũng bị ảnh hưởng, cô liên tục liếc nhìn xung quanh, nhưng không còn hét to tên của hai người mất tích như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.