Ta Ở Vị Diện Thần Quái Làm Cao Nhân Bắt Quỷ
Chương 56: Bút Tiên Kinh Hồn (25)
Tô Mộng Kỳ
14/04/2024
Nhưng trong rừng quá tối, chút ánh sáng từ điện thoại của Hòa Quang chỉ có thể chiếu sáng dưới chân họ, sau đó hai người không còn cách nào khác ngoài việc nắm tay nhau đi tiếp.
Bởi vì chỉ cần chậm một bước thôi là bọn họ sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng của nhau nữa.
Phía trước hình như có một khúc quanh, có những cây nghiêng ngả, một dây leo tình cờ tạo thành một vòng tròn treo trên đầu.
Tuy nhiên, mặc dù nó giống như một sợi dây treo cổ, nhưng trên đó không có người treo cổ.
Mạc Lưu Oánh ráng bước thêm hai bước, trực giác ngày càng tệ, nếu như trực giác có thể phát ra cảnh báo, thì gần như sẽ hét lên bảo cô ấy mau quay lại rồi chạy đi. "Hòa Quang, đừng... đi tiếp nữa."
Hòa Quang nghe lời dừng lại, điều này khiến những người xem nín thở theo dõi cũng thở phào nhẹ nhõm.
[Toàn bộ quá trình thật căng thẳng]
[Cuối cùng nữ chính cũng nói ra câu này, trời ơi nếu là tôi thì tôi đã hét lên rồi chạy về rồi]
[Tôi cũng vậy, sợ quá]
[Khu rừng này thật đáng sợ, ban ngày ban mặt tôi cũng không dám vào]
Hòa Quang không quay đầu lại, cô như đang nhìn chằm chằm vào dây leo phía trước, "Bạn học Mạc, bây giờ cậu cũng cảm thấy sao?"
Mạc Lưu Oánh thầm thở phào nhẹ nhõm, sợ đối phương đột nhiên quay lại biến thành một người khác, đây cũng là một tình tiết kinh điển trong phim kinh dị.
Cũng may là cô ấy đã nghĩ nhiều.
"Cái gì?"
"Chúng ta giống như những con vật nhỏ bị đuổi vào khu săn bắn." Ánh mắt của Hòa Quang dừng lại ở khu rừng khô cằn phía trước, "Không chỉ có những loài chim săn mồi mạnh hơn chúng ta, mà còn có những thợ săn đang theo dõi chúng ta."
Mới vừa rồi Mạc Lưu Oánh vẫn không nói rõ được nỗi bất an của mình, nhưng sau khi nghe được lời của Hòa Quang, cô ấy mới phát hiện ra không có câu nào thích hợp hơn câu này, cô ấy thậm chí còn cảm thấy đây không phải là một phép ẩn dụ, mà là một sự thật.
"Chúng ta..."
Mạc Lưu Oánh muốn nói, chúng ta phải quay lại. Bởi vì cô ấy có cảm giác sắp có chuyện nguy hiểm xảy ra, rất có thể bọn họ không tìm thấy hai người mất tích, mà chính họ cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng lúc này, một cảm giác khác thường ập đến, nhất thời cô ấy không thể diễn tả được, chỉ theo bản năng muốn chạy trốn.
Hình như Hòa Quang cũng cảm thấy điều gì đó, cô đưa tay ra đỡ Mạc Lưu Oánh ở phía sau, đây là một hành động theo bản năng.
Ngay sau đó, cô kéo Mạc Lưu Oánh quay người bỏ chạy.
Mạc Lưu Oánh bị cô kéo cũng cố gắng đuổi theo, cô ấy thậm chí không quay đầu lại cũng cảm thấy có thứ gì đó đang đuổi theo bọn họ.
Thứ đó ngày càng gần, áp sát sau lưng bọn họ, lòng bàn tay và lưng Mạc Lưu Oánh lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là trước đó khi cái đầu lâu kia xuất hiện, cô ấy cũng không hét lên một tiếng nào, nhưng lúc này không thấy gì cả, lại làm cho cô ấy theo bản năng muốn hét lên và run rẩy.
Bởi vì chỉ cần chậm một bước thôi là bọn họ sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng của nhau nữa.
Phía trước hình như có một khúc quanh, có những cây nghiêng ngả, một dây leo tình cờ tạo thành một vòng tròn treo trên đầu.
Tuy nhiên, mặc dù nó giống như một sợi dây treo cổ, nhưng trên đó không có người treo cổ.
Mạc Lưu Oánh ráng bước thêm hai bước, trực giác ngày càng tệ, nếu như trực giác có thể phát ra cảnh báo, thì gần như sẽ hét lên bảo cô ấy mau quay lại rồi chạy đi. "Hòa Quang, đừng... đi tiếp nữa."
Hòa Quang nghe lời dừng lại, điều này khiến những người xem nín thở theo dõi cũng thở phào nhẹ nhõm.
[Toàn bộ quá trình thật căng thẳng]
[Cuối cùng nữ chính cũng nói ra câu này, trời ơi nếu là tôi thì tôi đã hét lên rồi chạy về rồi]
[Tôi cũng vậy, sợ quá]
[Khu rừng này thật đáng sợ, ban ngày ban mặt tôi cũng không dám vào]
Hòa Quang không quay đầu lại, cô như đang nhìn chằm chằm vào dây leo phía trước, "Bạn học Mạc, bây giờ cậu cũng cảm thấy sao?"
Mạc Lưu Oánh thầm thở phào nhẹ nhõm, sợ đối phương đột nhiên quay lại biến thành một người khác, đây cũng là một tình tiết kinh điển trong phim kinh dị.
Cũng may là cô ấy đã nghĩ nhiều.
"Cái gì?"
"Chúng ta giống như những con vật nhỏ bị đuổi vào khu săn bắn." Ánh mắt của Hòa Quang dừng lại ở khu rừng khô cằn phía trước, "Không chỉ có những loài chim săn mồi mạnh hơn chúng ta, mà còn có những thợ săn đang theo dõi chúng ta."
Mới vừa rồi Mạc Lưu Oánh vẫn không nói rõ được nỗi bất an của mình, nhưng sau khi nghe được lời của Hòa Quang, cô ấy mới phát hiện ra không có câu nào thích hợp hơn câu này, cô ấy thậm chí còn cảm thấy đây không phải là một phép ẩn dụ, mà là một sự thật.
"Chúng ta..."
Mạc Lưu Oánh muốn nói, chúng ta phải quay lại. Bởi vì cô ấy có cảm giác sắp có chuyện nguy hiểm xảy ra, rất có thể bọn họ không tìm thấy hai người mất tích, mà chính họ cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng lúc này, một cảm giác khác thường ập đến, nhất thời cô ấy không thể diễn tả được, chỉ theo bản năng muốn chạy trốn.
Hình như Hòa Quang cũng cảm thấy điều gì đó, cô đưa tay ra đỡ Mạc Lưu Oánh ở phía sau, đây là một hành động theo bản năng.
Ngay sau đó, cô kéo Mạc Lưu Oánh quay người bỏ chạy.
Mạc Lưu Oánh bị cô kéo cũng cố gắng đuổi theo, cô ấy thậm chí không quay đầu lại cũng cảm thấy có thứ gì đó đang đuổi theo bọn họ.
Thứ đó ngày càng gần, áp sát sau lưng bọn họ, lòng bàn tay và lưng Mạc Lưu Oánh lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là trước đó khi cái đầu lâu kia xuất hiện, cô ấy cũng không hét lên một tiếng nào, nhưng lúc này không thấy gì cả, lại làm cho cô ấy theo bản năng muốn hét lên và run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.