Ta Ở Vị Diện Thần Quái Làm Cao Nhân Bắt Quỷ
Chương 59: Bút Tiên Kinh Hồn (28)
Tô Mộng Kỳ
14/04/2024
Rừng cây khô thực sự quá tối, giống như không có một chút ánh sáng nào lọt vào, sau khi Hòa Quang tắt đèn pin, mọi người đều có cảm giác như cả thế giới chìm vào bóng tối.
Nhưng cô không rảnh tay, chỉ có thể cứ thế mà đi, hơn nữa còn phải ra khỏi rừng với tốc độ nhanh nhất, đồng thời phải luôn để ý dưới chân, nếu không sơ suất một chút sẽ khiến cả ba người ngã nhào.
"Sẽ bị bệnh nặng, mất trí nhớ, tinh thần hoảng hốt trong thời gian dài." Hệ thống nói.
Hòa Quang khựng lại, “... Còn sống là tốt rồi. Hệ thống, có phải cậu đã bảo vệ họ không?"
Hệ thống nói, "Tôi cũng chỉ có thể giúp được chút việc nhỏ này thôi. Ký chủ, cô rất dũng cảm, nhưng lần sau không được đến rừng Không Về này nữa. Tôi tin trực giác đã cảnh báo cô, nơi này rất nguy hiểm."
Giọng nói của nó nghe có vẻ nghiêm trọng và nghiêm túc chưa từng có, những người xem khác cách màn hình cũng cảm nhận được.
Hòa Quang ngoan ngoãn trả lời, "Tôi biết rồi."
Sau đó hệ thống không nói gì nữa, Hòa Quang cũng không hỏi, cô quay người nhìn lại rừng cây khô, lẩm bẩm, "Đúng rồi, còn có người đó..."
【Khu rừng đổ nát này thật đáng sợ】
【Cũng may người hệ thống chọn trúng chính là chủ phòng, nếu là người khác, kể cả đổi thành con trai, cũng không thể một vai cõng một người】
【Phải nói là tôi rất khâm phục chủ phòng livestream】
【Còn ai nữa sao】
【Hệ thống lại im lặng rồi】
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho ba người hôn mê, Hòa Quang lại chạy về rừng cây khô.
Người xem còn tưởng cô định vào rừng tìm đồ vật bên trong, đều khuyên cô đừng làm bừa, mặc dù là lần livestream thứ hai, nhưng bọn họ đã đại khái hiểu rõ về sự lớn gan của Hòa Quang.
Hòa Quang cười hì hì nói sẽ không, chạy đến mép rừng, từ đống tuyết và dây leo kéo ra bộ xương vừa thấy.
Lúc này, người xem mới hiểu cô định làm gì.
[Chủ phòng livestream, cô muốn đưa anh ta ra ngoài】
Hòa Quang xoa xoa những ngón tay gần như tê cứng, cởi áo khoác của mình ra, rồi bọc bộ xuong vào trong.
Nói xong, cô chắp tay, nghiêm trang nói, "Mong anh yên nghỉ."
—-
Mạc Lưu Oánh giãy giụa tỉnh lại trong bóng tối, lúc tỉnh lại, hoàn cảnh xung quanh không sáng hơn là mấy, nhưng đống lửa trại đủ để làm yên lòng người.
Khoan đã, lửa trại?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, cô ấy đã tỉnh hẳn.
Mạc Lưu Oánh chống tay ngồi dậy, tấm vải dày trên người trượt xuống, cúi đầu nhìn, có vẻ như là tấm rèm cửa cũ kĩ, phủ đầy bụi dày, rõ ràng là do người ta cố sức phủi sạch nhưng vẫn không thể phủi hết được vết bẩn do thời gian bào mòn.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn thấy Nhan Ngôn và Đường Viên Viên cũng bị cuộn trong tấm rèm cửa cũ.
Hai người này hôn mê, sắc mặt tái nhợt, thấy bọn họ, Mạc Lưu Oánh thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì bọn họ vẫn còn sống.
Lửa trại cháy bập bùng, vật liệu gỗ chất đống ở chỗ không xa, có vẻ như chính là sàn nhà màu đỏ sẫm trải trong thư viện.
Nhưng cô không rảnh tay, chỉ có thể cứ thế mà đi, hơn nữa còn phải ra khỏi rừng với tốc độ nhanh nhất, đồng thời phải luôn để ý dưới chân, nếu không sơ suất một chút sẽ khiến cả ba người ngã nhào.
"Sẽ bị bệnh nặng, mất trí nhớ, tinh thần hoảng hốt trong thời gian dài." Hệ thống nói.
Hòa Quang khựng lại, “... Còn sống là tốt rồi. Hệ thống, có phải cậu đã bảo vệ họ không?"
Hệ thống nói, "Tôi cũng chỉ có thể giúp được chút việc nhỏ này thôi. Ký chủ, cô rất dũng cảm, nhưng lần sau không được đến rừng Không Về này nữa. Tôi tin trực giác đã cảnh báo cô, nơi này rất nguy hiểm."
Giọng nói của nó nghe có vẻ nghiêm trọng và nghiêm túc chưa từng có, những người xem khác cách màn hình cũng cảm nhận được.
Hòa Quang ngoan ngoãn trả lời, "Tôi biết rồi."
Sau đó hệ thống không nói gì nữa, Hòa Quang cũng không hỏi, cô quay người nhìn lại rừng cây khô, lẩm bẩm, "Đúng rồi, còn có người đó..."
【Khu rừng đổ nát này thật đáng sợ】
【Cũng may người hệ thống chọn trúng chính là chủ phòng, nếu là người khác, kể cả đổi thành con trai, cũng không thể một vai cõng một người】
【Phải nói là tôi rất khâm phục chủ phòng livestream】
【Còn ai nữa sao】
【Hệ thống lại im lặng rồi】
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho ba người hôn mê, Hòa Quang lại chạy về rừng cây khô.
Người xem còn tưởng cô định vào rừng tìm đồ vật bên trong, đều khuyên cô đừng làm bừa, mặc dù là lần livestream thứ hai, nhưng bọn họ đã đại khái hiểu rõ về sự lớn gan của Hòa Quang.
Hòa Quang cười hì hì nói sẽ không, chạy đến mép rừng, từ đống tuyết và dây leo kéo ra bộ xương vừa thấy.
Lúc này, người xem mới hiểu cô định làm gì.
[Chủ phòng livestream, cô muốn đưa anh ta ra ngoài】
Hòa Quang xoa xoa những ngón tay gần như tê cứng, cởi áo khoác của mình ra, rồi bọc bộ xuong vào trong.
Nói xong, cô chắp tay, nghiêm trang nói, "Mong anh yên nghỉ."
—-
Mạc Lưu Oánh giãy giụa tỉnh lại trong bóng tối, lúc tỉnh lại, hoàn cảnh xung quanh không sáng hơn là mấy, nhưng đống lửa trại đủ để làm yên lòng người.
Khoan đã, lửa trại?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, cô ấy đã tỉnh hẳn.
Mạc Lưu Oánh chống tay ngồi dậy, tấm vải dày trên người trượt xuống, cúi đầu nhìn, có vẻ như là tấm rèm cửa cũ kĩ, phủ đầy bụi dày, rõ ràng là do người ta cố sức phủi sạch nhưng vẫn không thể phủi hết được vết bẩn do thời gian bào mòn.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn thấy Nhan Ngôn và Đường Viên Viên cũng bị cuộn trong tấm rèm cửa cũ.
Hai người này hôn mê, sắc mặt tái nhợt, thấy bọn họ, Mạc Lưu Oánh thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì bọn họ vẫn còn sống.
Lửa trại cháy bập bùng, vật liệu gỗ chất đống ở chỗ không xa, có vẻ như chính là sàn nhà màu đỏ sẫm trải trong thư viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.