Ta Ở Vị Diện Thần Quái Làm Cao Nhân Bắt Quỷ
Chương 60: Bút Tiên Kinh Hồn (29)
Tô Mộng Kỳ
14/04/2024
Chỉ là Hòa Quang chẳng thấy đâu.
Mạc Lưu Oánh từ từ đứng dậy, mọi chuyện trước khi hôn mê vẫn còn làm cô ấy lo lắng.
Tay chân cô ấy vẫn lạnh ngắt, cho dù có ở trong căn phòng đủ ấm, có lẽ cũng không thể bình tĩnh lại ngay được.
Cô ấy lấy điện thoại ra xem giờ, gần ba giờ rồi, cô ấy đã ngất đi ít nhất một giờ.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, nếu Hòa Quang có thể xử lý ổn thỏa cho bọn họ như thế này, chắc chắn là không có nguy hiểm hoặc tạm thời không có nguy hiểm.
Nhưng Mạc Lưu Oánh vẫn rất lo lắng, cô ấy vừa định đi ra ngoài thì thấy Hòa Quang đã dùng chân đá tung cánh cửa lớp học cũ, trong tay cô ôm một bọc đồ, thấy cô ấy tỉnh, có chút bối rối và xấu hổ nói: "Ha ha, bạn học Mạc, cậu tỉnh rồi."
Mạc Lưu Oánh gật đầu, ánh mắt dừng thứ cô ôm trong lòng.
[Hỏi, nửa đêm ôm một đống xương,về bị bạn học bắt gặp tại trận, phải làm sao? Cấp cứu, online chờ gấp]
[Chủ phòng làm việc thiện, có gì phải ngại]
[Nhưng hầu hết mọi người đều rất kiêng kị chuyện này, hơn nữa thành thật mà nói, tôi nghĩ chủ phòng tự tìm phiền phức cho mình]
[Này, lầu trên nói gì vậy]
[Đừng kích động, người trước đó nói cũng không sai, mang đống xương này ra ngoài, xử lý không tốt sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, có lẽ nếu ở vào hoàn cảnh của chủ phòng, chúng ta sẽ chọn không làm như vậy. Nhưng chúng ta không làm, không làm được, cũng không thể chế giễu nghi ngờ người dám làm, ngược lại, chính vì có những người như chủ phòng, chúng ta mới thấy được ánh sáng của tình người]
[Xin lỗi, vì nghề nghiệp là giáo viên nên vô tình nói nhiều]
[Tôi đồng ý với quan điểm của giáo viên]
[Đừng hung dữ như vậy, người ta cũng chỉ quan tâm đến chủ phòng thôi]
Hòa Quang nhìn vào màn hình, an ủi:
Nói xong, cô cẩn thận dùng chân đóng cửa lại.
Mạc Lưu Oánh nhìn thấy một đoạn xương khô lộ ra trong vòng tay cô thì đã đoán được cô đi làm gì, ánh mắt cô ấy có chút phức tạp, cô ấy đã gặp đủ loại người, nhưng người như Hòa Quang thực sự rất hiếm.
Đối phương có một loại nhiệt tình và lòng tốt gần như ngây thơ, nhưng so với sự vô tư vô lự của cô, điều này có vẻ không đáng ngạc nhiên.
Mạc Lưu Oánh ngồi lại trước đống lửa, "Cậu muốn đưa người này ra ngoài."
"Đúng vậy." Hòa Quang cũng tiến lại gần, đưa tay sưởi ấm bên đống lửa.
"Cậu có cần tớ giúp gì không?" Mạc Lưu Oánh nói.
"Hả?" Hòa Quang không ngờ cô ấy sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút, "Tớ có cách xử lý."
Mạc Lưu Oánh khẽ gật đầu, "Vừa rồi chúng ta..."
"Vị quỷ sai đại nhân lần trước đã xuất hiện."
Hòa Quang nói lời nói dối đã chuẩn bị sẵn từ trước, "Lúc đó tớ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sắp ngất xỉu, kết quả là ngài ấy xuất hiện và đánh thức tớ."
Mạc Lưu Oánh không nghi ngờ, như có điều suy nghĩ, "Vị đại nhân đó có nói trong khu rừng cây khô có gì không, cậu có thấy gì không?"
Mạc Lưu Oánh từ từ đứng dậy, mọi chuyện trước khi hôn mê vẫn còn làm cô ấy lo lắng.
Tay chân cô ấy vẫn lạnh ngắt, cho dù có ở trong căn phòng đủ ấm, có lẽ cũng không thể bình tĩnh lại ngay được.
Cô ấy lấy điện thoại ra xem giờ, gần ba giờ rồi, cô ấy đã ngất đi ít nhất một giờ.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, nếu Hòa Quang có thể xử lý ổn thỏa cho bọn họ như thế này, chắc chắn là không có nguy hiểm hoặc tạm thời không có nguy hiểm.
Nhưng Mạc Lưu Oánh vẫn rất lo lắng, cô ấy vừa định đi ra ngoài thì thấy Hòa Quang đã dùng chân đá tung cánh cửa lớp học cũ, trong tay cô ôm một bọc đồ, thấy cô ấy tỉnh, có chút bối rối và xấu hổ nói: "Ha ha, bạn học Mạc, cậu tỉnh rồi."
Mạc Lưu Oánh gật đầu, ánh mắt dừng thứ cô ôm trong lòng.
[Hỏi, nửa đêm ôm một đống xương,về bị bạn học bắt gặp tại trận, phải làm sao? Cấp cứu, online chờ gấp]
[Chủ phòng làm việc thiện, có gì phải ngại]
[Nhưng hầu hết mọi người đều rất kiêng kị chuyện này, hơn nữa thành thật mà nói, tôi nghĩ chủ phòng tự tìm phiền phức cho mình]
[Này, lầu trên nói gì vậy]
[Đừng kích động, người trước đó nói cũng không sai, mang đống xương này ra ngoài, xử lý không tốt sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, có lẽ nếu ở vào hoàn cảnh của chủ phòng, chúng ta sẽ chọn không làm như vậy. Nhưng chúng ta không làm, không làm được, cũng không thể chế giễu nghi ngờ người dám làm, ngược lại, chính vì có những người như chủ phòng, chúng ta mới thấy được ánh sáng của tình người]
[Xin lỗi, vì nghề nghiệp là giáo viên nên vô tình nói nhiều]
[Tôi đồng ý với quan điểm của giáo viên]
[Đừng hung dữ như vậy, người ta cũng chỉ quan tâm đến chủ phòng thôi]
Hòa Quang nhìn vào màn hình, an ủi:
Nói xong, cô cẩn thận dùng chân đóng cửa lại.
Mạc Lưu Oánh nhìn thấy một đoạn xương khô lộ ra trong vòng tay cô thì đã đoán được cô đi làm gì, ánh mắt cô ấy có chút phức tạp, cô ấy đã gặp đủ loại người, nhưng người như Hòa Quang thực sự rất hiếm.
Đối phương có một loại nhiệt tình và lòng tốt gần như ngây thơ, nhưng so với sự vô tư vô lự của cô, điều này có vẻ không đáng ngạc nhiên.
Mạc Lưu Oánh ngồi lại trước đống lửa, "Cậu muốn đưa người này ra ngoài."
"Đúng vậy." Hòa Quang cũng tiến lại gần, đưa tay sưởi ấm bên đống lửa.
"Cậu có cần tớ giúp gì không?" Mạc Lưu Oánh nói.
"Hả?" Hòa Quang không ngờ cô ấy sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút, "Tớ có cách xử lý."
Mạc Lưu Oánh khẽ gật đầu, "Vừa rồi chúng ta..."
"Vị quỷ sai đại nhân lần trước đã xuất hiện."
Hòa Quang nói lời nói dối đã chuẩn bị sẵn từ trước, "Lúc đó tớ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sắp ngất xỉu, kết quả là ngài ấy xuất hiện và đánh thức tớ."
Mạc Lưu Oánh không nghi ngờ, như có điều suy nghĩ, "Vị đại nhân đó có nói trong khu rừng cây khô có gì không, cậu có thấy gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.