Chương 258: Hắn đang đợi một đáp án
Quất Miêu Ca Ca
25/02/2020
Edit + Beta: Vịt
Gió chiều rất nhẹ, mang theo hơi thở ấm áp của ánh mặt trời, thoải mái khiến người ta say mê.
Hoa lài nở rộ tùy ý, thả ra mùi thơm đặc biệt, lan tràn khắp đất trời.
Chiếc nhẫn đặt bên trong cánh hoa kia, lóe lên ánh sáng.
"Đây là......" Giọng Dư Bảo Nguyên có chút đình trệ.
Trong tay Cố Phong cầm cuống hoa, nhưng chỉ có hắn biết, lòng bàn tay mình đã ướt đẫm, trên lưng mình cũng thấm đầy mồ hôi.
Trời mới biết, chuẩn bị nghi thức cầu hôn vừa không phô trương lãng phí lại vừa tràn đầy tâm tư như vậy, hắn suy nghĩ và sắp đặt bao lâu.
Chỉ là ở trước mặt Dư Bảo Nguyên giả bộ tự nhiên mà dùng đóa hoa đặt nhẫn, đưa tới trước mặt cậu, cũng đã tốn hết tất cả khí lực của Cố Phong.
Em ấy sẽ đáp ứng chứ?
Em ấy sẽ từ chối sao?
Trái tim Cố Phong giống như đánh trống, kêu thùng thùng thùng không ngừng.
Dư Bảo Nguyên lẳng lặng mà nhìn chiếc nhẫn kia, nhất thời, sóng triều trong lòng mãnh liệt.
Cậu híp mắt nhìn về phía xa. Trên bầu trời màu lam trong vắt, ngẫu nhiên có một đàn chim bay qua, dưới bầu trời quê hương của mình, một mảnh hoa nhài sum suê nở rộ, trong đó có vài bóng dáng hư ảo, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui.
Hình ảnh ấm áp cỡ nào.
Mẹ và ông bà từng mang đến cho cậu ấm áp và hạnh phúc, nhưng bất đắc dĩ bọn họ đều bị thời gian mang đi. Mà Cố Phong, Cố Phong sẽ ở bên cậu bao lâu đây? Hứa hẹn của Cố Phong, sẽ giữ được bao lâu đây?
Dư Bảo Nguyên quay đầu nhìn Cố Phong, trong ánh mắt có chút ý tứ chất vấn.
Cố Phong nhìn hiểu, giọng trầm ổn nói: "Bảo bối, tin tưởng anh."
Dư Bảo Nguyên ngước mắt nhìn nhau với hắn, sóng gợn trong mắt quay vòng.
"Em lớn lên ở đây, mẹ và ông bà em, từng cho em ký tức tuổi thơ đẹp nhất và quý giá nhất. Sau đó, em đã trải qua một thời kỳ tối tăm......" Cổ họng Cố Phong nghẹn lại, "Xin lỗi, anh cũng từng vào lúc em lâm vào bóng tối lạnh nhạt đứng nhìn. Sau đó, em và thời gian khiến anh hiểu được, có vài người, anh không thể đánh mất."
"Anh khao khát mỗi một ngày đều có thể ôm em và con, anh khao khát mỗi ngày tỉnh dậy đầu tiên nhìn thấy đều là khuôn mặt em. Ngày tháng hai chúng ta khó khăn trên đảo hoang, anh đã hàng ngày ảo tưởng, có em ở bên mỗi sáng, uống một chén sữa nóng, cùng nắm tay em ngồi dưới ánh mặt trời, hẳn tốt đẹp cỡ nào. Chúng ta cùng nhau trải qua sống chết, anh càng hiểu được trân trọng em, cho nên, bảo bối, lần này không cần lo sợ, yên tâm đến bên cạnh anh."
Dư Bảo Nguyên hít một hơi sâu, trong đôi mắt ánh sáng nhu hòa lay động.
"Từ nay về sau, cái ôm của anh chỉ thuộc về em và con trai, bờ vai anh cũng chỉ để em dựa, tất cả của anh đều thuộc về em, vì em, anh sẵn lòng từ bỏ những tật xấu kia của anh, bởi vì anh chỉ muốn nắm tay em đi hết cả đời này, thiếu một phút thiếu một giây, anh cũng phải tính toán chi li."
"Từ nay về sau, bát anh rửa giúp em, việc nhà anh cũng học làm, con trai anh tuyệt đối sẽ cùng chăm sóc, dưỡng dục với em, từ nay về sau chúng ta chính là một gia đình, anh sẽ cố gắng làm một người cha ưu tú nhất, và người chồng đáng tin nhất."
"Anh yêu em," Cố Phong hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, "...... Cho nên, em đồng ý cho anh cơ hội này chứ?"
Dư Bảo Nguyên quay đầu đi, hình như vẫn đang suy tư.
Cố Phong vẫn lơ lửng tay, cầm lấy bông hoa kia.
Tay hắn đã rất mỏi, nhưng mà, dù cánh tay mỏi cỡ nào, hắn cũng không chịu để tay xuống.
Hắn đang đợi một đáp án.
Trong lòng Cố Phong chầm chậm đếm giây, 47, 48, 49......
Trái tim hắn cũng theo số giây thay đổi mà đập.
Chưa từng có chuyện nào có thể khiến hắn khẩn trương như vậy chờ đợi như vậy.
57, 58, 59......
Một giây cuối cùng của 1 phút sắp nhảy qua, Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên hướng mặt về phía biển hoa, duỗi ra một tay với Cố Phong. "Nếu kích cỡ không đúng, anh tự động đóng gói, biến đi!"
Gió chiều rất nhẹ, mang theo hơi thở ấm áp của ánh mặt trời, thoải mái khiến người ta say mê.
Hoa lài nở rộ tùy ý, thả ra mùi thơm đặc biệt, lan tràn khắp đất trời.
Chiếc nhẫn đặt bên trong cánh hoa kia, lóe lên ánh sáng.
"Đây là......" Giọng Dư Bảo Nguyên có chút đình trệ.
Trong tay Cố Phong cầm cuống hoa, nhưng chỉ có hắn biết, lòng bàn tay mình đã ướt đẫm, trên lưng mình cũng thấm đầy mồ hôi.
Trời mới biết, chuẩn bị nghi thức cầu hôn vừa không phô trương lãng phí lại vừa tràn đầy tâm tư như vậy, hắn suy nghĩ và sắp đặt bao lâu.
Chỉ là ở trước mặt Dư Bảo Nguyên giả bộ tự nhiên mà dùng đóa hoa đặt nhẫn, đưa tới trước mặt cậu, cũng đã tốn hết tất cả khí lực của Cố Phong.
Em ấy sẽ đáp ứng chứ?
Em ấy sẽ từ chối sao?
Trái tim Cố Phong giống như đánh trống, kêu thùng thùng thùng không ngừng.
Dư Bảo Nguyên lẳng lặng mà nhìn chiếc nhẫn kia, nhất thời, sóng triều trong lòng mãnh liệt.
Cậu híp mắt nhìn về phía xa. Trên bầu trời màu lam trong vắt, ngẫu nhiên có một đàn chim bay qua, dưới bầu trời quê hương của mình, một mảnh hoa nhài sum suê nở rộ, trong đó có vài bóng dáng hư ảo, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui.
Hình ảnh ấm áp cỡ nào.
Mẹ và ông bà từng mang đến cho cậu ấm áp và hạnh phúc, nhưng bất đắc dĩ bọn họ đều bị thời gian mang đi. Mà Cố Phong, Cố Phong sẽ ở bên cậu bao lâu đây? Hứa hẹn của Cố Phong, sẽ giữ được bao lâu đây?
Dư Bảo Nguyên quay đầu nhìn Cố Phong, trong ánh mắt có chút ý tứ chất vấn.
Cố Phong nhìn hiểu, giọng trầm ổn nói: "Bảo bối, tin tưởng anh."
Dư Bảo Nguyên ngước mắt nhìn nhau với hắn, sóng gợn trong mắt quay vòng.
"Em lớn lên ở đây, mẹ và ông bà em, từng cho em ký tức tuổi thơ đẹp nhất và quý giá nhất. Sau đó, em đã trải qua một thời kỳ tối tăm......" Cổ họng Cố Phong nghẹn lại, "Xin lỗi, anh cũng từng vào lúc em lâm vào bóng tối lạnh nhạt đứng nhìn. Sau đó, em và thời gian khiến anh hiểu được, có vài người, anh không thể đánh mất."
"Anh khao khát mỗi một ngày đều có thể ôm em và con, anh khao khát mỗi ngày tỉnh dậy đầu tiên nhìn thấy đều là khuôn mặt em. Ngày tháng hai chúng ta khó khăn trên đảo hoang, anh đã hàng ngày ảo tưởng, có em ở bên mỗi sáng, uống một chén sữa nóng, cùng nắm tay em ngồi dưới ánh mặt trời, hẳn tốt đẹp cỡ nào. Chúng ta cùng nhau trải qua sống chết, anh càng hiểu được trân trọng em, cho nên, bảo bối, lần này không cần lo sợ, yên tâm đến bên cạnh anh."
Dư Bảo Nguyên hít một hơi sâu, trong đôi mắt ánh sáng nhu hòa lay động.
"Từ nay về sau, cái ôm của anh chỉ thuộc về em và con trai, bờ vai anh cũng chỉ để em dựa, tất cả của anh đều thuộc về em, vì em, anh sẵn lòng từ bỏ những tật xấu kia của anh, bởi vì anh chỉ muốn nắm tay em đi hết cả đời này, thiếu một phút thiếu một giây, anh cũng phải tính toán chi li."
"Từ nay về sau, bát anh rửa giúp em, việc nhà anh cũng học làm, con trai anh tuyệt đối sẽ cùng chăm sóc, dưỡng dục với em, từ nay về sau chúng ta chính là một gia đình, anh sẽ cố gắng làm một người cha ưu tú nhất, và người chồng đáng tin nhất."
"Anh yêu em," Cố Phong hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, "...... Cho nên, em đồng ý cho anh cơ hội này chứ?"
Dư Bảo Nguyên quay đầu đi, hình như vẫn đang suy tư.
Cố Phong vẫn lơ lửng tay, cầm lấy bông hoa kia.
Tay hắn đã rất mỏi, nhưng mà, dù cánh tay mỏi cỡ nào, hắn cũng không chịu để tay xuống.
Hắn đang đợi một đáp án.
Trong lòng Cố Phong chầm chậm đếm giây, 47, 48, 49......
Trái tim hắn cũng theo số giây thay đổi mà đập.
Chưa từng có chuyện nào có thể khiến hắn khẩn trương như vậy chờ đợi như vậy.
57, 58, 59......
Một giây cuối cùng của 1 phút sắp nhảy qua, Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên hướng mặt về phía biển hoa, duỗi ra một tay với Cố Phong. "Nếu kích cỡ không đúng, anh tự động đóng gói, biến đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.