Chương 259: Mày tuyệt đối không thể quên tao
Quất Miêu Ca Ca
25/02/2020
Edit + Beta: Vịt
Những lời này truyền đến trong tai Cố Phong, hắn thậm chí còn có chút không dám tin.
Cái này có ý gì?
...... Là Dư Bảo Nguyên đồng ý sao?
Trái tim Cố Phong nhảy như sấm dậy, tay hắn cũng đang khẽ run.
Qua một hồi, hắn mới từ trong vui mừng của mình thoát ra, giọng cũng bởi vì vui mà run rẩy: "Anh...... anh đã cho người đối chiếu kích thước rất nhiều lần, nhất định...... nhất định sẽ không sai! Bảo bối, nhất định sẽ không sai!"
Vừa nói, hắn nhanh nhẹn lấy nhẫn cưới bên trong cánh hoa ra, nhắm vào ngón tay Dư Bảo Nguyên.
Trong cái nhìn chăm chú khẩn trương của Cố Phong, chiếc nhẫn cưới thiết kế tinh xảo điệu thấp lại không đánh mất lộng lẫy kia, bao chặt lấy ngón tay Dư Bảo Nguyên, vừa vặn.
"Vừa in, Bảo Nguyên, em thấy sao, vừa in," Ngữ khí Cố Phong đã vô cùng kích động, "...... Rất hợp với em."
Dư Bảo Nguyên đặt ngón tay đeo nhẫn lên trước mắt, từ trên xuống dưới nhìn một lần, cười nói: "Cái thứ đồ này, hình như đã trói cả đời em rồi."
Cố Phong nhích lại gần: "Không phải đã trói cả đời em lại rồi sao?"
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng quay đầu, cảm nhận được tóc Cố Phong đang gãi cổ cậu, trong lúc nhất thời ngứa đến híp mắt: "Rõ thật là, mấy chiêu với lời buồn nôn này anh học được chỗ nào vậy?"
"Phát ra từ nội tâm," Cố Phong cười nói, "Lời thật lòng thành ý của anh."
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười cười, hít sâu một hơi, "Đã đáp ứng anh rồi, vậy...... cũng tìm ngày lo liệu công việc đi. Dù sao cũng phải có gia đình, tâm lý an toàn."
Nghe được những lời này, trong ánh mắt Cố Phong đã thấm đầy vui sướng và kích động.
Dư Bảo Nguyên rốt cục đáp ứng rồi.
Rốt cục đã đáp ứng làm vợ hắn rồi!
Hắn hối hận lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, nghĩ cách lâu như vậy, Dư Bảo Nguyên rốt cục gật đầu với hắn!
Cố Phong cảm giác sâu sắc được thời khắc này đến không dễ, không cách nào gằn xuống kích động trong lòng, không nhịn được ôm lấy nhãi thối nhà mình, lúc lên lúc xuống giơ thằng nhãi này lên hành hạ nó: "Con trai, daddy sắp kết hôn với ba rồi! Con thấy ổn không? Daddy sắp vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên ba rồi!"
"Được rồi đấy," Dư Bảo Nguyên lườm Cố Phong một cái, cướp con trai về, "Đừng dọa Duệ Duệ nữa."
Cố Phong cười ngốc nghếch mấy tiếng, "Anh đây là...... quá vui, Bảo Nguyên, anh thật sự quá vui......"
"Sao lại ngốc vậy chứ," Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Dù gì cũng là tổng tài tập đoàn Cố thị, gặp phải chút chuyện, sao không thu tâm tình lại được chứ?"
"Cái khác anh đều có thể khắc chế," Cố Phong dựa vào Dư Bảo Nguyên càng gần, thậm chí quá đáng ăn đậu hủ ở cổ Dư Bảo Nguyên, "Nhưng mà, chuyện em đáp ứng lời cầu hôn của anh, anh thật sự không nén nổi tâm trạng."
Dư Bảo Nguyên cười nhẹ một tiếng, duỗi đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực Cố Phong.
Cậu nhìn biển hoa nhài tuyệt mỹ này, nhìn mẹ con chơi đùa tùy ý bên trong, nhìn ông bà dường như tách dời với thời gian thong dong bên sườn núi, cảm thụ nhiệt độ lồng ngực Cố Phong......
Giống như, tất cả tốt đẹp trên thế giới này, đều xâu lại với nhau.
Mùi thơm ngát chui vào trong mũi Dư Bảo Nguyên, cậu không nhịn được hít sâu hơn, cảm nhận không khí thơm ngọt ngào ngạt. Lần này...... cậu thật có thể hạnh phúc chứ? Cậu nghĩ.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Tưởng Hạo đeo túi đi đến cửa kiểm an của sân bay.
Lý Kha giống như thú cưng, theo đuôi phía sau.
"Được rồi," Tưởng Hạo xoay người, nhìn Lý Kha thấp hơn mình một khúc, "Tiễn đến đây là được rồi, đến nơi tao gọi điện thoại cho mày."
Lý Kha sa sút tinh thần: "Cần phải đi sao?"
Tưởng Hạo thở dài, "Nhất định phải đi."
"...... Mẹ mày cũng thật là," Lý Kha bĩu môi, giống như Corgi chỉ lầm lũi hờn dỗi, "Cũng không biết đau lòng con mình. Phái mày đến nơi xa như vậy làm việc một năm, bà ấy không nhớ mày à?"
Tưởng Hạo nhẹ nhàng cười cười: "Ba tao với mẹ tao từ nhỏ đã như vậy, đầy ham muốn kiểm soát tao. Thật ra...... cơ hội lần này ra ngoài làm việc, là tao tự giành lấy."
Lý Kha nhất thời kinh ngạc trợn to mắt: "Tự mày giành lấy? Mày ngu à?"
"Tao không ngu," Tưởng Hạo lắc lắc đầu, tầm mắt bay về phía xa, "Chỉ cần tao cứ như bây giờ dựa theo suy nghĩ của ba mẹ tao sống tiếp một ngày, vậy cả đời tao cũng đừng nghĩ đến sống giống như một người tự chủ. Lý Kha, mày hiểu không? Tao đã lớn rồi, tao không muốn tiếp tục cuộc sống giống như con diều bị kéo dây nữa......"
Lý Kha xụ mặt, trong tay đánh đánh quai balo bị rơi xuống của Tưởng Hạo.
"Hai bọn mình anh em tốt nhiều năm như vậy, haizz, thật sự phải rời khỏi mày, vẫn hơi luyến tiếc." Tưởng Hạo bỗng nhiên cười nói.
Lý Kha lập tức ngẩng đầu lên: "Tiên sư mày thật sự sẽ nhớ tao? Đồ chó không lương tâm mày, thật sự sẽ nhớ tao?"
"Đương nhiên."
Khóe miệng Lý Kha co rút: "...... Dù sao, mày cũng đã quyết định, một năm nay mày cứ đi thôi, một năm sau nhớ quay về là được."
Tưởng Hạo nhíu mày: "Giờ đã bắt đầu tiếc tao rồi?"
Lý Kha lườm anh một cái, nhưng cũng không nói gì.
Trong lòng Tưởng Hạo chợt động: "...... Chắc không đâu, mày bị tao ch!ch mấy lần, bị tao ch!ch cong rồi hả?"
Lý Kha vừa nghe lời này, tức đến muốn cắn nát răng, phi đôi chân ngắn ngủn lên đạp mạnh vào đùi Tưởng Hạo: "Mày còn dám nhắc đến!"
"Ok ok, tao không nói nữa," Tưởng Hạo xin tha, quay đầu nghe thấy tiếng giục truyền đến trong phát thanh, dù có không nỡ thế nào, anh cũng chỉ có thể nhấc balo mình lên, "Vậy thì, tao đi đây."
"Biến đê." Lý Kha trợn mắt.
Tưởng Hạo làm bộ thoải mái phất tay với hắn, sau đó trong cái nhìn chăm chú nhiệt tình của Lý Kha, đi vào kiểm an, sau đó, bóng dáng kia biến mất trong đám người, không nhìn thấy nữa.
Lần này phải 1 năm đó......
Lý Kha đứng tại chỗ, ở nơi Tưởng Hạo không nhìn thấy, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng mình là anh em của Tưởng Hạo, nhưng không nghĩ đến, người anh em này của hắn đã ở trên giường ch!ch hắn.
Hắn cũng không nghĩ đến, chỉ mấy lần hành động thân mật đó, hắn vậy mà, hắn vậy mà......
Trong lòng hắn vậy mà có chút cảm giác khác biệt.
Lý Kha đưa tay lau mặt, vẻ mặt đưa đám, lẩm bẩm: "Một năm dài như vậy, mày đừng có mà ở bên ngoài này nọ đấy nhá! Nhớ là đến 1 năm phải sớm quay về, đừng ở bên ngoài chơi vui không biết đường về."
"...... Trong sạch của bố mày đã giao trong tay mày rồi đấy!"
"Không được quên tao nhé, mặc dù mày không nghe thấy, nhưng mà, không được quên tao nhé...... thằng khốn mày......"
Những lời này truyền đến trong tai Cố Phong, hắn thậm chí còn có chút không dám tin.
Cái này có ý gì?
...... Là Dư Bảo Nguyên đồng ý sao?
Trái tim Cố Phong nhảy như sấm dậy, tay hắn cũng đang khẽ run.
Qua một hồi, hắn mới từ trong vui mừng của mình thoát ra, giọng cũng bởi vì vui mà run rẩy: "Anh...... anh đã cho người đối chiếu kích thước rất nhiều lần, nhất định...... nhất định sẽ không sai! Bảo bối, nhất định sẽ không sai!"
Vừa nói, hắn nhanh nhẹn lấy nhẫn cưới bên trong cánh hoa ra, nhắm vào ngón tay Dư Bảo Nguyên.
Trong cái nhìn chăm chú khẩn trương của Cố Phong, chiếc nhẫn cưới thiết kế tinh xảo điệu thấp lại không đánh mất lộng lẫy kia, bao chặt lấy ngón tay Dư Bảo Nguyên, vừa vặn.
"Vừa in, Bảo Nguyên, em thấy sao, vừa in," Ngữ khí Cố Phong đã vô cùng kích động, "...... Rất hợp với em."
Dư Bảo Nguyên đặt ngón tay đeo nhẫn lên trước mắt, từ trên xuống dưới nhìn một lần, cười nói: "Cái thứ đồ này, hình như đã trói cả đời em rồi."
Cố Phong nhích lại gần: "Không phải đã trói cả đời em lại rồi sao?"
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng quay đầu, cảm nhận được tóc Cố Phong đang gãi cổ cậu, trong lúc nhất thời ngứa đến híp mắt: "Rõ thật là, mấy chiêu với lời buồn nôn này anh học được chỗ nào vậy?"
"Phát ra từ nội tâm," Cố Phong cười nói, "Lời thật lòng thành ý của anh."
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười cười, hít sâu một hơi, "Đã đáp ứng anh rồi, vậy...... cũng tìm ngày lo liệu công việc đi. Dù sao cũng phải có gia đình, tâm lý an toàn."
Nghe được những lời này, trong ánh mắt Cố Phong đã thấm đầy vui sướng và kích động.
Dư Bảo Nguyên rốt cục đáp ứng rồi.
Rốt cục đã đáp ứng làm vợ hắn rồi!
Hắn hối hận lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, nghĩ cách lâu như vậy, Dư Bảo Nguyên rốt cục gật đầu với hắn!
Cố Phong cảm giác sâu sắc được thời khắc này đến không dễ, không cách nào gằn xuống kích động trong lòng, không nhịn được ôm lấy nhãi thối nhà mình, lúc lên lúc xuống giơ thằng nhãi này lên hành hạ nó: "Con trai, daddy sắp kết hôn với ba rồi! Con thấy ổn không? Daddy sắp vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên ba rồi!"
"Được rồi đấy," Dư Bảo Nguyên lườm Cố Phong một cái, cướp con trai về, "Đừng dọa Duệ Duệ nữa."
Cố Phong cười ngốc nghếch mấy tiếng, "Anh đây là...... quá vui, Bảo Nguyên, anh thật sự quá vui......"
"Sao lại ngốc vậy chứ," Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Dù gì cũng là tổng tài tập đoàn Cố thị, gặp phải chút chuyện, sao không thu tâm tình lại được chứ?"
"Cái khác anh đều có thể khắc chế," Cố Phong dựa vào Dư Bảo Nguyên càng gần, thậm chí quá đáng ăn đậu hủ ở cổ Dư Bảo Nguyên, "Nhưng mà, chuyện em đáp ứng lời cầu hôn của anh, anh thật sự không nén nổi tâm trạng."
Dư Bảo Nguyên cười nhẹ một tiếng, duỗi đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực Cố Phong.
Cậu nhìn biển hoa nhài tuyệt mỹ này, nhìn mẹ con chơi đùa tùy ý bên trong, nhìn ông bà dường như tách dời với thời gian thong dong bên sườn núi, cảm thụ nhiệt độ lồng ngực Cố Phong......
Giống như, tất cả tốt đẹp trên thế giới này, đều xâu lại với nhau.
Mùi thơm ngát chui vào trong mũi Dư Bảo Nguyên, cậu không nhịn được hít sâu hơn, cảm nhận không khí thơm ngọt ngào ngạt. Lần này...... cậu thật có thể hạnh phúc chứ? Cậu nghĩ.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Tưởng Hạo đeo túi đi đến cửa kiểm an của sân bay.
Lý Kha giống như thú cưng, theo đuôi phía sau.
"Được rồi," Tưởng Hạo xoay người, nhìn Lý Kha thấp hơn mình một khúc, "Tiễn đến đây là được rồi, đến nơi tao gọi điện thoại cho mày."
Lý Kha sa sút tinh thần: "Cần phải đi sao?"
Tưởng Hạo thở dài, "Nhất định phải đi."
"...... Mẹ mày cũng thật là," Lý Kha bĩu môi, giống như Corgi chỉ lầm lũi hờn dỗi, "Cũng không biết đau lòng con mình. Phái mày đến nơi xa như vậy làm việc một năm, bà ấy không nhớ mày à?"
Tưởng Hạo nhẹ nhàng cười cười: "Ba tao với mẹ tao từ nhỏ đã như vậy, đầy ham muốn kiểm soát tao. Thật ra...... cơ hội lần này ra ngoài làm việc, là tao tự giành lấy."
Lý Kha nhất thời kinh ngạc trợn to mắt: "Tự mày giành lấy? Mày ngu à?"
"Tao không ngu," Tưởng Hạo lắc lắc đầu, tầm mắt bay về phía xa, "Chỉ cần tao cứ như bây giờ dựa theo suy nghĩ của ba mẹ tao sống tiếp một ngày, vậy cả đời tao cũng đừng nghĩ đến sống giống như một người tự chủ. Lý Kha, mày hiểu không? Tao đã lớn rồi, tao không muốn tiếp tục cuộc sống giống như con diều bị kéo dây nữa......"
Lý Kha xụ mặt, trong tay đánh đánh quai balo bị rơi xuống của Tưởng Hạo.
"Hai bọn mình anh em tốt nhiều năm như vậy, haizz, thật sự phải rời khỏi mày, vẫn hơi luyến tiếc." Tưởng Hạo bỗng nhiên cười nói.
Lý Kha lập tức ngẩng đầu lên: "Tiên sư mày thật sự sẽ nhớ tao? Đồ chó không lương tâm mày, thật sự sẽ nhớ tao?"
"Đương nhiên."
Khóe miệng Lý Kha co rút: "...... Dù sao, mày cũng đã quyết định, một năm nay mày cứ đi thôi, một năm sau nhớ quay về là được."
Tưởng Hạo nhíu mày: "Giờ đã bắt đầu tiếc tao rồi?"
Lý Kha lườm anh một cái, nhưng cũng không nói gì.
Trong lòng Tưởng Hạo chợt động: "...... Chắc không đâu, mày bị tao ch!ch mấy lần, bị tao ch!ch cong rồi hả?"
Lý Kha vừa nghe lời này, tức đến muốn cắn nát răng, phi đôi chân ngắn ngủn lên đạp mạnh vào đùi Tưởng Hạo: "Mày còn dám nhắc đến!"
"Ok ok, tao không nói nữa," Tưởng Hạo xin tha, quay đầu nghe thấy tiếng giục truyền đến trong phát thanh, dù có không nỡ thế nào, anh cũng chỉ có thể nhấc balo mình lên, "Vậy thì, tao đi đây."
"Biến đê." Lý Kha trợn mắt.
Tưởng Hạo làm bộ thoải mái phất tay với hắn, sau đó trong cái nhìn chăm chú nhiệt tình của Lý Kha, đi vào kiểm an, sau đó, bóng dáng kia biến mất trong đám người, không nhìn thấy nữa.
Lần này phải 1 năm đó......
Lý Kha đứng tại chỗ, ở nơi Tưởng Hạo không nhìn thấy, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng mình là anh em của Tưởng Hạo, nhưng không nghĩ đến, người anh em này của hắn đã ở trên giường ch!ch hắn.
Hắn cũng không nghĩ đến, chỉ mấy lần hành động thân mật đó, hắn vậy mà, hắn vậy mà......
Trong lòng hắn vậy mà có chút cảm giác khác biệt.
Lý Kha đưa tay lau mặt, vẻ mặt đưa đám, lẩm bẩm: "Một năm dài như vậy, mày đừng có mà ở bên ngoài này nọ đấy nhá! Nhớ là đến 1 năm phải sớm quay về, đừng ở bên ngoài chơi vui không biết đường về."
"...... Trong sạch của bố mày đã giao trong tay mày rồi đấy!"
"Không được quên tao nhé, mặc dù mày không nghe thấy, nhưng mà, không được quên tao nhé...... thằng khốn mày......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.