Chương 272: Nụ hôn này là vì thật lòng
Quất Miêu Ca Ca
25/02/2020
Edit + Beta: Vịt
Lý Kha bị cảm giác ấm áp trên môi đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Hạo phiên bản phóng đại ở trước mắt.
"Mày về rồi à......" Lý Kha dụi dụi mắt, âm thanh vẫn mang theo lười biếng.
Tưởng Hạo gật gật đầu: "Sao không về phòng ngủ?"
"Không được, mày vẫn ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp," Tóc Lý Kha đã ngủ rối tung, một sợi ngốc nghếch vểnh lên không lý do, "Tao về phòng ngủ vù vù không quan tâm đến cái gì, cứ cảm thấy sao sao, có chút thẹn với mày."
Tưởng Hạo nhẹ nhàng cười một tiếng: "Mày thẹn với tao chỗ nào? Là tao nên vậy?"
"Huh?" Lý Kha vừa tỉnh không lâu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
"Năm đó, là tao đến trêu mày trước, đè mày lên giường làm trước," Tưởng Hạo sờ sờ mặt Lý Kha, thằng nhóc này cũng không biết bảo dưỡng thế nào, mặt non mềm y như trẻ con, xúc cảm vô cùng tốt, khiến người ta muốn xoa không ngừng, "Tất cả nguyên nhân, đều ở tao. Lý Kha, tao là đàn ông, tao nên gánh trách nhiệm này. Lần sau không thể ngủ trên sofa muộn thế này nữa, mệt thì về phòng, nhé?"
Lý Kha gật gật đầu.
"Có đói không?" Tưởng Hạo hỏi.
Lý Kha sờ sờ cái bụng hơi quắt queo của mình, lầm bầm một tiếng: "Có hơi......"
Tưởng Hạo giống như làm ảo thuật móc ra một bát mì xào và một cái bánh ngọt nhỏ trang trí đẹp đẽ.
Mắt Lý Kha nhất thời giống như bóng đèn cắm điện, sáng bừng lên.
Tưởng Hạo nhìn dáng vẻ kia là biết, thằng nhóc này đói thảm rồi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vào bếp cầm đôi đũa cho hắn: "Mặc dù nói muộn thế này ăn cái gì cũng tiêu hóa không tốt...... Nhưng, ài, cũng không thể để mày đói, nào, mau ăn đi."
Lý Kha cầm đũa lên, mở hộp mì xào ra, màu bóng dầu và mùi thơm ngào ngạt của mì xào, khiến hắn lập tức muốn chảy nước miếng.
Hắn cầm lấy đũa cuộn một sợi mì lên, đặt vào bên miệng, vừa định ăn, bỗng nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Tưởng Hạo: "Mày đói không?"
Tưởng Hạo lắc lắc đầu: "Không đói, mày ăn đi."
"Mày ăn trước đi, nào nào nào, mày ăn trước một miếng." Lý Kha cố chấp đưa đũa đến khóe miệng Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo không ngăn được, đành phải há miệng, ăn một miếng mì xào.
Vị ngon ở trong miệng, ngọt ngào ở trong lòng.
Vật nhỏ này, trước kia không nhìn ra, còn mẹ nó rất tri kỉ.
Lý Kha lúc này mới vui vẻ hưởng dụng bát mì xào này. Ăn xong mì xào, hắn lại để Tưởng Hạo cắn nửa cái bánh ngọt trước, sau đó mình mới cười hì hì với nửa cái ngọt còn lại bắt đầu ăn.
Tưởng Hạo nhìn bộ dạng dễ dàng được thỏa mãn của Lý Kha, không biết làm sao, luôn cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh sờ sờ tay Lý Kha: "Tao nghe nói, mấy hôm trước có bạn học cấp 2 của mày đăng Weibo châm chọc mày, nói mày theo tao chịu khổ, nói mày ngu, phải không?"
Động tác của Lý Kha ngây ra.
Hắn nuốt xuống một miếng, sau đó cười nói: "Thì có chuyện như vậy, nhưng mà tao cũng không quan tâm."
"...... Thật sự không quan tâm?" Nụ cười Tưởng Hạo có chút khổ sở, "Thật sự không hối hận?"
"Không hối hận, mày ch!ch cũng ch!ch rồi," Lý Kha lắc lắc đầu, "Đứa bạn cấp 2 kia của tao là người thế lực. Cô ta hình như tốt nghiệp trung học thì không đi học nữa, trực tiếp tìm kim chủ, làm tuesday. Cô ta quả thực thường xuyên khoe biệt thự xe sang nhãn hiệu nổi tiếng gì đấy, tao cũng không hâm mộ. Những thứ đó tao cũng từng dùng, hơn nữa, cô ta cho dù mua nhiều nhãn hiệu nổi tiếng hơn nữa......" Nụ cười của Lý Kha càng thêm rực rỡ, lộ ra một hàm răng trắng, "Buổi tối muộn, có người sẽ mang cho cô ta bữa khuya tình yêu sao? Tao có, cô ta không có, cho nên tao không hâm mộ cô ta chút nào."
Tưởng Hạo nhìn Lý Kha, nhìn dáng vẻ người này, hồi lâu, bỗng nhiên ôm chặt người vào trong lòng.
"Xin lỗi," Mắt Tưởng Hạo chua xót, anh chỉ có thể nhắm hai mắt lại, "Tất cả đều tại tao, để mày phải chịu cực khổ."
"Không sao không sao," Lý Kha cười tựa vào trên bả vai rắn chắc của Tưởng Hạo, "Dù sao hai bọn mình cũng đã đến đây rồi, vậy thì đi tiếp thôi, tao không hối hận, thật đấy."
"Giai đoạn gây dựng sự nghiệp, đúng là hơi vất vả, không thể để mày hưởng phúc nhiều hơn," Giọng Tưởng Hạo có chút run rẩy, "Nhưng tao thề, đợi đến khi tao chịu qua trận này, đến khi công ty bắt đầu lên đường, tao nhất định nhất định, sẽ để mày sống thật tốt."
Lý Kha từ từ ngồi thẳng lên, nhìn hai mắt Tưởng Hạo: "Tao tin."
Đêm rất yên tĩnh, giống như ngay cả ánh đèn ảm đạm phát ra từ đèn bàn cũng đã ngủ say.
Dưới ánh đèn nhu hòa, Tưởng Hạo và Lý Kha từ từ đến gần, sau đó, hôn nhau.
Nụ hôn này, không phải bởi vì kích động tình dục sau khi say rượu.
Mà là chân thực, hai trái tim thật lòng.
===================
Độ cute của đôi này khiến tui không hold nổi T_T
Lý Kha bị cảm giác ấm áp trên môi đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Hạo phiên bản phóng đại ở trước mắt.
"Mày về rồi à......" Lý Kha dụi dụi mắt, âm thanh vẫn mang theo lười biếng.
Tưởng Hạo gật gật đầu: "Sao không về phòng ngủ?"
"Không được, mày vẫn ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp," Tóc Lý Kha đã ngủ rối tung, một sợi ngốc nghếch vểnh lên không lý do, "Tao về phòng ngủ vù vù không quan tâm đến cái gì, cứ cảm thấy sao sao, có chút thẹn với mày."
Tưởng Hạo nhẹ nhàng cười một tiếng: "Mày thẹn với tao chỗ nào? Là tao nên vậy?"
"Huh?" Lý Kha vừa tỉnh không lâu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
"Năm đó, là tao đến trêu mày trước, đè mày lên giường làm trước," Tưởng Hạo sờ sờ mặt Lý Kha, thằng nhóc này cũng không biết bảo dưỡng thế nào, mặt non mềm y như trẻ con, xúc cảm vô cùng tốt, khiến người ta muốn xoa không ngừng, "Tất cả nguyên nhân, đều ở tao. Lý Kha, tao là đàn ông, tao nên gánh trách nhiệm này. Lần sau không thể ngủ trên sofa muộn thế này nữa, mệt thì về phòng, nhé?"
Lý Kha gật gật đầu.
"Có đói không?" Tưởng Hạo hỏi.
Lý Kha sờ sờ cái bụng hơi quắt queo của mình, lầm bầm một tiếng: "Có hơi......"
Tưởng Hạo giống như làm ảo thuật móc ra một bát mì xào và một cái bánh ngọt nhỏ trang trí đẹp đẽ.
Mắt Lý Kha nhất thời giống như bóng đèn cắm điện, sáng bừng lên.
Tưởng Hạo nhìn dáng vẻ kia là biết, thằng nhóc này đói thảm rồi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vào bếp cầm đôi đũa cho hắn: "Mặc dù nói muộn thế này ăn cái gì cũng tiêu hóa không tốt...... Nhưng, ài, cũng không thể để mày đói, nào, mau ăn đi."
Lý Kha cầm đũa lên, mở hộp mì xào ra, màu bóng dầu và mùi thơm ngào ngạt của mì xào, khiến hắn lập tức muốn chảy nước miếng.
Hắn cầm lấy đũa cuộn một sợi mì lên, đặt vào bên miệng, vừa định ăn, bỗng nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Tưởng Hạo: "Mày đói không?"
Tưởng Hạo lắc lắc đầu: "Không đói, mày ăn đi."
"Mày ăn trước đi, nào nào nào, mày ăn trước một miếng." Lý Kha cố chấp đưa đũa đến khóe miệng Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo không ngăn được, đành phải há miệng, ăn một miếng mì xào.
Vị ngon ở trong miệng, ngọt ngào ở trong lòng.
Vật nhỏ này, trước kia không nhìn ra, còn mẹ nó rất tri kỉ.
Lý Kha lúc này mới vui vẻ hưởng dụng bát mì xào này. Ăn xong mì xào, hắn lại để Tưởng Hạo cắn nửa cái bánh ngọt trước, sau đó mình mới cười hì hì với nửa cái ngọt còn lại bắt đầu ăn.
Tưởng Hạo nhìn bộ dạng dễ dàng được thỏa mãn của Lý Kha, không biết làm sao, luôn cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh sờ sờ tay Lý Kha: "Tao nghe nói, mấy hôm trước có bạn học cấp 2 của mày đăng Weibo châm chọc mày, nói mày theo tao chịu khổ, nói mày ngu, phải không?"
Động tác của Lý Kha ngây ra.
Hắn nuốt xuống một miếng, sau đó cười nói: "Thì có chuyện như vậy, nhưng mà tao cũng không quan tâm."
"...... Thật sự không quan tâm?" Nụ cười Tưởng Hạo có chút khổ sở, "Thật sự không hối hận?"
"Không hối hận, mày ch!ch cũng ch!ch rồi," Lý Kha lắc lắc đầu, "Đứa bạn cấp 2 kia của tao là người thế lực. Cô ta hình như tốt nghiệp trung học thì không đi học nữa, trực tiếp tìm kim chủ, làm tuesday. Cô ta quả thực thường xuyên khoe biệt thự xe sang nhãn hiệu nổi tiếng gì đấy, tao cũng không hâm mộ. Những thứ đó tao cũng từng dùng, hơn nữa, cô ta cho dù mua nhiều nhãn hiệu nổi tiếng hơn nữa......" Nụ cười của Lý Kha càng thêm rực rỡ, lộ ra một hàm răng trắng, "Buổi tối muộn, có người sẽ mang cho cô ta bữa khuya tình yêu sao? Tao có, cô ta không có, cho nên tao không hâm mộ cô ta chút nào."
Tưởng Hạo nhìn Lý Kha, nhìn dáng vẻ người này, hồi lâu, bỗng nhiên ôm chặt người vào trong lòng.
"Xin lỗi," Mắt Tưởng Hạo chua xót, anh chỉ có thể nhắm hai mắt lại, "Tất cả đều tại tao, để mày phải chịu cực khổ."
"Không sao không sao," Lý Kha cười tựa vào trên bả vai rắn chắc của Tưởng Hạo, "Dù sao hai bọn mình cũng đã đến đây rồi, vậy thì đi tiếp thôi, tao không hối hận, thật đấy."
"Giai đoạn gây dựng sự nghiệp, đúng là hơi vất vả, không thể để mày hưởng phúc nhiều hơn," Giọng Tưởng Hạo có chút run rẩy, "Nhưng tao thề, đợi đến khi tao chịu qua trận này, đến khi công ty bắt đầu lên đường, tao nhất định nhất định, sẽ để mày sống thật tốt."
Lý Kha từ từ ngồi thẳng lên, nhìn hai mắt Tưởng Hạo: "Tao tin."
Đêm rất yên tĩnh, giống như ngay cả ánh đèn ảm đạm phát ra từ đèn bàn cũng đã ngủ say.
Dưới ánh đèn nhu hòa, Tưởng Hạo và Lý Kha từ từ đến gần, sau đó, hôn nhau.
Nụ hôn này, không phải bởi vì kích động tình dục sau khi say rượu.
Mà là chân thực, hai trái tim thật lòng.
===================
Độ cute của đôi này khiến tui không hold nổi T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.