Chương 271: Sự thay đổi yên lặng
Quất Miêu Ca Ca
25/02/2020
Edit + Beta: Vịt
"Tưởng Hạo?" Dư Bảo Nguyên có chút khó hiểu, "Hắn đến tìm anh làm gì?"
Cố Phong xoay xoay bút máy đắt tiền trong tay: "Vay tiền."
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc nhíu mày.
Tưởng Hạo đến tìm Cố Phong vay tiền, cái này khiến cậu tuyệt đối không nghĩ đến.
"Hắn hình như vì tự do của mình, đánh cược với ba mẹ hắn, đánh cược hắn thoát khỏi Tưởng gia có thể gây dựng sự nghiệp hay không. Hiện tại Tưởng gia đã hoàn toàn dừng tất cả tiền trợ cấp cho Tưởng Hạo, để hắn hai bàn tay trắng, tự mình phấn đấu."
Dư Bảo Nguyên nghe lời này, bỗng nhiên nghĩ tới Lý Kha.
"Làm ăn thời gian đầu sao có thể không quăng tiền làm vốn chứ," Cố Phong cười nói, "Tưởng Hạo muốn chơi lớn, nhưng thẻ trong tay đều đã bị ngừng. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, liền gọi điện cho anh."
Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ đang nghịch bóng, "Cho nên, anh định làm sao?"
Cố Phong kéo Dư Bảo Nguyên đến bên cạnh mình, xoa xoa đầu nhỏ của Cố Gia Duệ đang không tình nguyện, sau đó chậm rãi nói: "Anh có suy nghĩ, nhưng không biết em có đồng ý không."
"Anh nói."
"Tưởng Hạo nói với anh kế hoạch và suy nghĩ của hắn, hắn nói hắn muốn thu lại một nhãn hiệu ăn uống có tiếng tăm, tốt nhất đã có nhiệt độ và nhân khí nhất định, sau đó thử dùng nhãn hiệu này làm trung tâm, không ngừng mở rộng tiêu thụ, làm lớn lên," Cố Phong dừng lại một chút, "Suy nghĩ vẫn hơi non, nhưng phương hướng tổng thể là được."
Trên mặt Dư Bảo Nguyên mang theo nụ cười khẽ, sờ sờ lỗ tai Cố Phong: "Em còn tưởng anh với hắn không hợp nhau chứ, anh vậy mà cũng có suy nghĩ ra tiền giúp hắn."
"Anh với hắn đương nhiên không hợp rồi!" Cố Phong trợn mắt, "Nếu không phải anh năm đó cố gắng theo đuổi em về, hắn không chắc còn quấn lấy vợ anh đến bao giờ nữa đấy!"
Dư Bảo Nguyên hừ nhẹ một tiếng: "Vậy anh còn......"
"Anh chỉ nghĩ, em nếu mở quán rất vất vả, gặp phải ngày lễ, đầu năm cuối năm càng mệt mỏi khiến anh đau lòng, huống chi con chúng ta cũng cần chúng ta trông," Cố Phong hít sâu một hơi, "Bảo bối, anh có suy nghĩ thế này. Anh cho Tưởng Hạo mượn một khoản tiền, em ký quyền sử dụng nhãn hiệu này cho hắn trước, em vẫn có quyền phát ngôn của quán này, nhưng kinh doanh nhãn hiệu tạm chuyển tới trong tay Tưởng Hạo, em xem được không?"
Chân mày Dư Bảo Nguyên khẽ nhíu lại, trong lòng đang không ngừng suy xét: "Ý anh là, để em làm hậu đài?"
"Phải," Cố Phong gật gật đầu, "Em yên tâm, tâm huyết và thành quả của em, anh khẳng định giữ giúp em. Nhưng trước mắt, lui lại sau màn để nắm trong tay, dành ra nhiều thời gian hơn, một nhà ba người chúng ta ở cùng nhau, em cảm thấy thế nào?"
Dư Bảo Nguyên trầm mặc hồi lâu, đến lúc Duệ Duệ gọi một tiếng ba ba, cậu mới phản ứng lại, nói: "Anh để em suy nghĩ."
"Không vội," Cố Phong hôn trán Dư Bảo Nguyên, "Từ từ suy nghĩ, dù em quyết định thế nào, anh đều ủng hộ em."
(Đứa nào re-up là chó)
Lúc Tưởng Hạo ký tên mình lên hợp đồng, anh liền thề, nhất định phải thành công.
Tiền của tập đoàn Cố thị đã gửi tới, anh cũng rất vừa ý nhãn hiệu quán này của Dư Bảo Nguyên, vì vậy tốn thời gian đi nghiên cứu xu hướng thị trường, định chơi một ván lớn.
Cuộc đời của anh, sống tới nay, vẫn luôn dưới che trở của Tưởng gia.
Bây giờ, anh phải quyết đoán, một là vì để cho cha mẹ mình có thể coi trọng mình, để bọn họ có thể từ đây không can thiệp nhiều hơn nữa, hai cũng là vì bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ.
Anh và Lý Kha thuê một nhà trọ ở bên ngoài, ở chung.
Lúc anh về nhà, đèn trong nhà vẫn sáng, mà Lý Kha đã nằm trên ghế sa lon, lâm vào giấc ngủ sâu.
Anh để túi của mình xuống, cởi áo khoác, chỉ cảm thấy thân thể bận rộn cả ngày, bỗng dâng lên cảm giác mệt mỏi vô tận.
Anh đi tới bên người Lý Kha, ngồi xuống đất, vừa vặn mặt đối diện với thụy nhan của Lý Kha.
Trong phòng bật đèn nhỏ, ánh sáng ngả vàng chiếu lên đường cong khuôn mặt Lý Kha vô cùng nhu hòa. Lông mi hắn dài nhỏ, thỉnh thoảng còn khẽ run, làn da trắng nõn nhìn qua xúc cảm vô cùng tốt.
Tưởng Hạo cứ như vậy nhìn Lý Kha thật lâu thật lâu, cũng nghĩ rất nhiều thứ.
Từ cấp 3 đến bây giờ, người này vẫn luôn bên cạnh mình.
Có lẽ...... có lẽ giữa lúc yên lặng, tình cảm của anh đối với Lý Kha và tình cảm của Lý Kha đối với anh, đã xảy ra thay đổi.
Hầu kết Tưởng Hạo chuyển động, sau đó nhắm mắt lại, ở dưới ánh đèn ôn nhu, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn trên môi Lý Kha.
"Tưởng Hạo?" Dư Bảo Nguyên có chút khó hiểu, "Hắn đến tìm anh làm gì?"
Cố Phong xoay xoay bút máy đắt tiền trong tay: "Vay tiền."
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc nhíu mày.
Tưởng Hạo đến tìm Cố Phong vay tiền, cái này khiến cậu tuyệt đối không nghĩ đến.
"Hắn hình như vì tự do của mình, đánh cược với ba mẹ hắn, đánh cược hắn thoát khỏi Tưởng gia có thể gây dựng sự nghiệp hay không. Hiện tại Tưởng gia đã hoàn toàn dừng tất cả tiền trợ cấp cho Tưởng Hạo, để hắn hai bàn tay trắng, tự mình phấn đấu."
Dư Bảo Nguyên nghe lời này, bỗng nhiên nghĩ tới Lý Kha.
"Làm ăn thời gian đầu sao có thể không quăng tiền làm vốn chứ," Cố Phong cười nói, "Tưởng Hạo muốn chơi lớn, nhưng thẻ trong tay đều đã bị ngừng. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, liền gọi điện cho anh."
Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ đang nghịch bóng, "Cho nên, anh định làm sao?"
Cố Phong kéo Dư Bảo Nguyên đến bên cạnh mình, xoa xoa đầu nhỏ của Cố Gia Duệ đang không tình nguyện, sau đó chậm rãi nói: "Anh có suy nghĩ, nhưng không biết em có đồng ý không."
"Anh nói."
"Tưởng Hạo nói với anh kế hoạch và suy nghĩ của hắn, hắn nói hắn muốn thu lại một nhãn hiệu ăn uống có tiếng tăm, tốt nhất đã có nhiệt độ và nhân khí nhất định, sau đó thử dùng nhãn hiệu này làm trung tâm, không ngừng mở rộng tiêu thụ, làm lớn lên," Cố Phong dừng lại một chút, "Suy nghĩ vẫn hơi non, nhưng phương hướng tổng thể là được."
Trên mặt Dư Bảo Nguyên mang theo nụ cười khẽ, sờ sờ lỗ tai Cố Phong: "Em còn tưởng anh với hắn không hợp nhau chứ, anh vậy mà cũng có suy nghĩ ra tiền giúp hắn."
"Anh với hắn đương nhiên không hợp rồi!" Cố Phong trợn mắt, "Nếu không phải anh năm đó cố gắng theo đuổi em về, hắn không chắc còn quấn lấy vợ anh đến bao giờ nữa đấy!"
Dư Bảo Nguyên hừ nhẹ một tiếng: "Vậy anh còn......"
"Anh chỉ nghĩ, em nếu mở quán rất vất vả, gặp phải ngày lễ, đầu năm cuối năm càng mệt mỏi khiến anh đau lòng, huống chi con chúng ta cũng cần chúng ta trông," Cố Phong hít sâu một hơi, "Bảo bối, anh có suy nghĩ thế này. Anh cho Tưởng Hạo mượn một khoản tiền, em ký quyền sử dụng nhãn hiệu này cho hắn trước, em vẫn có quyền phát ngôn của quán này, nhưng kinh doanh nhãn hiệu tạm chuyển tới trong tay Tưởng Hạo, em xem được không?"
Chân mày Dư Bảo Nguyên khẽ nhíu lại, trong lòng đang không ngừng suy xét: "Ý anh là, để em làm hậu đài?"
"Phải," Cố Phong gật gật đầu, "Em yên tâm, tâm huyết và thành quả của em, anh khẳng định giữ giúp em. Nhưng trước mắt, lui lại sau màn để nắm trong tay, dành ra nhiều thời gian hơn, một nhà ba người chúng ta ở cùng nhau, em cảm thấy thế nào?"
Dư Bảo Nguyên trầm mặc hồi lâu, đến lúc Duệ Duệ gọi một tiếng ba ba, cậu mới phản ứng lại, nói: "Anh để em suy nghĩ."
"Không vội," Cố Phong hôn trán Dư Bảo Nguyên, "Từ từ suy nghĩ, dù em quyết định thế nào, anh đều ủng hộ em."
(Đứa nào re-up là chó)
Lúc Tưởng Hạo ký tên mình lên hợp đồng, anh liền thề, nhất định phải thành công.
Tiền của tập đoàn Cố thị đã gửi tới, anh cũng rất vừa ý nhãn hiệu quán này của Dư Bảo Nguyên, vì vậy tốn thời gian đi nghiên cứu xu hướng thị trường, định chơi một ván lớn.
Cuộc đời của anh, sống tới nay, vẫn luôn dưới che trở của Tưởng gia.
Bây giờ, anh phải quyết đoán, một là vì để cho cha mẹ mình có thể coi trọng mình, để bọn họ có thể từ đây không can thiệp nhiều hơn nữa, hai cũng là vì bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ.
Anh và Lý Kha thuê một nhà trọ ở bên ngoài, ở chung.
Lúc anh về nhà, đèn trong nhà vẫn sáng, mà Lý Kha đã nằm trên ghế sa lon, lâm vào giấc ngủ sâu.
Anh để túi của mình xuống, cởi áo khoác, chỉ cảm thấy thân thể bận rộn cả ngày, bỗng dâng lên cảm giác mệt mỏi vô tận.
Anh đi tới bên người Lý Kha, ngồi xuống đất, vừa vặn mặt đối diện với thụy nhan của Lý Kha.
Trong phòng bật đèn nhỏ, ánh sáng ngả vàng chiếu lên đường cong khuôn mặt Lý Kha vô cùng nhu hòa. Lông mi hắn dài nhỏ, thỉnh thoảng còn khẽ run, làn da trắng nõn nhìn qua xúc cảm vô cùng tốt.
Tưởng Hạo cứ như vậy nhìn Lý Kha thật lâu thật lâu, cũng nghĩ rất nhiều thứ.
Từ cấp 3 đến bây giờ, người này vẫn luôn bên cạnh mình.
Có lẽ...... có lẽ giữa lúc yên lặng, tình cảm của anh đối với Lý Kha và tình cảm của Lý Kha đối với anh, đã xảy ra thay đổi.
Hầu kết Tưởng Hạo chuyển động, sau đó nhắm mắt lại, ở dưới ánh đèn ôn nhu, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn trên môi Lý Kha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.