Chương 736:
Tiếu Giai Nhân
17/08/2023
Nguyên Hữu đế nhíu mày còn sâu hơn tỷ tỷ, không thể tưởng tượng tỷ phu như thế thì có thể mang đến cho hắn dạng chất điệt hay chất nữ gì.
Trần Kính Tông muốn vào phòng sinh nhìn xem.
Nhưng Hoa Dương không có kêu hắn vào, không thể để Trần Kính Tông nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế này của mình được.
Trần Kính Tông cũng chỉ có thể đứng chờ bên ngoài với Nguyên Hữu đế l.
Nguyên Hữu đế nhìn hắn không ngừng xoay người trong nhà chính, càng xoay càng khó chịu: “Ngươi có thể ngồi xuống hay không?”
Trần Kính Tông: “Quan tâm sẽ bị loạn, hoàng thượng đương nhiên không vội.”
Nguyên Hữu đế: …
Chờ đến khi Nguyên Hữu đế cũng xoay người, Trần Kính Tông lại ngồi xuống: “Hoàng Thượng vẫn còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn.”
Nguyên Hữu đế: “Có tin trẫm cho người ném ngươi ra khỏi cung hay không?”
Hai người cứ đấu võ mồm như vậy trong chốc lát, chốc lát lại sau lại luận bàn về võ nghệ, thức một đêm, trong mắt hai người đều có tơ máu bò lên.
Hôm nay là ngày thứ chín, là ngày Nguyên Hữu đế phải thượng triều.
Sắc trời sắp tảng sáng, cuối cùng trưởng công chúa đã sinh xong, là một tiểu quận chúa.
Nguyên Hữu đế gặp chất nữ đã được tắm rửa sạch sẽ, vô cùng vui vẻ đi thượng triều, sự vui mừng ấy khiến cho các quan lại đều nghĩ rằng Hoàng Thượng có long tử long nữ.
Tê Phượng điện.
Trần Kính Tông cầm tã lót, ngồi bên cạnh Hoa Dương: “Trông rất giống nàng.”
Hoa Dương nhìn nữ nhi nhỏ bé đang ngủ, lại nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Giống chàng cũng không xấu.”
Trần Kính Tông: “Nhưng vẫn nên đẹp giống nàng, đẹp giống tiên nữ.”
Hoa Dương trừng hắn, hàn huyên một lát, khi Trần Kính Tông cúi người hôn tới, Hoa Dương nhìn hắn hỏi: “Còn tiếc nuối không?”
Tiếc nuối của đời trước không thể làm phụ thân.
Trần Kính Tông bật cười, cọ vào vành tai nàng: “Có thể trở về, có thể gặp nàng, đời này đã không hối hận rồi.”
Hài tử chỉ là dệt hoa trên gấm, nàng mới là thứ không thể thiếu của ta.
Mùa xuân năm Nguyên Hữu thứ mười.
Hoa Dương nghe nói mẫu hậu cảm thấy sức khỏe không tốt nên dẫn nữ nhi tiến cung thăm.
“Ngoại tổ mẫu, ngài khó chịu chỗ nào?”
Bảo Gia Quận chúa sáu tuổi cởi giày, dựa sát vào Thích Thái hậu, rất hiểu chuyện quan tâm nói.
Thích Thái hậu nhìn khuôn mặt của ngoại tôn nữ, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng như tuyết, như in cùng một khuôn với nữ nhi của mình, càng xem càng thích, cười từ ái nói: “Tiểu Cửu vừa tới, ngoại tổ mẫu đã cảm thấy thoải mái rồi, con không cần lo lắng.”
Bảo Gia là phong hào quận chúa do Nguyên Hữu Đế sắc phong, Tiểu Cửu là nhũ danh do Hoa Dương đặt ra, bởi vì nữ nhi sinh ở ngày mùng chín tháng chín.
Bảo Gia quỳ sau lưng ngoại tổ mẫu, bóp vai cho tổ mẫu.
Thích Thái hậu ngạc nhiên nói: “Tiểu Cửu còn biết đấm bóp sao?”
Bảo Gia: “Phụ thân dạy ta.”
Hoa Dương nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cái tên Trần Kính Tông này, nữ nhi mới nhỏ như thế đã lừa gạt. Từ khi hắn từ Vệ sở trở về, hắn cố ý giả vờ đau lưng, sai nữ nhi hiếu kính với hắn.
Thích Thái hậu nhìn biểu hiện của nữ nhi là đã hiểu câu chuyện bên trong. Bà ấy cười, tiếp tục trò chuyện với ngoại tôn nữ: “Lúc phụ thân đi đánh trận, Tiểu Cửu có nhớ phụ thân không?”
Bảo Gia: “Nhớ, mẫu thân ta kể phụ thân sắp đánh xong trận rồi, mùa hè sẽ trở về.”
Thích Thái hậu: “Ừm, phụ thân con rất lợi hại, đi theo đám Tần đại tướng quân, đánh tan hết Hậu Kim.”
Các bộ lạc Hậu Kim vốn dĩ là trung thành với triều đình, mỗi năm đều phải tiến cống, nhưng năm ngoái lại dám tự phong quốc hiệu, định phản kháng triều đình, nên triều đình phái ra hai mươi lăm vạn đại quân, năm vạn Thần Cơ doanh đến dẹp loạn.
Trần Kính Tông muốn vào phòng sinh nhìn xem.
Nhưng Hoa Dương không có kêu hắn vào, không thể để Trần Kính Tông nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế này của mình được.
Trần Kính Tông cũng chỉ có thể đứng chờ bên ngoài với Nguyên Hữu đế l.
Nguyên Hữu đế nhìn hắn không ngừng xoay người trong nhà chính, càng xoay càng khó chịu: “Ngươi có thể ngồi xuống hay không?”
Trần Kính Tông: “Quan tâm sẽ bị loạn, hoàng thượng đương nhiên không vội.”
Nguyên Hữu đế: …
Chờ đến khi Nguyên Hữu đế cũng xoay người, Trần Kính Tông lại ngồi xuống: “Hoàng Thượng vẫn còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn.”
Nguyên Hữu đế: “Có tin trẫm cho người ném ngươi ra khỏi cung hay không?”
Hai người cứ đấu võ mồm như vậy trong chốc lát, chốc lát lại sau lại luận bàn về võ nghệ, thức một đêm, trong mắt hai người đều có tơ máu bò lên.
Hôm nay là ngày thứ chín, là ngày Nguyên Hữu đế phải thượng triều.
Sắc trời sắp tảng sáng, cuối cùng trưởng công chúa đã sinh xong, là một tiểu quận chúa.
Nguyên Hữu đế gặp chất nữ đã được tắm rửa sạch sẽ, vô cùng vui vẻ đi thượng triều, sự vui mừng ấy khiến cho các quan lại đều nghĩ rằng Hoàng Thượng có long tử long nữ.
Tê Phượng điện.
Trần Kính Tông cầm tã lót, ngồi bên cạnh Hoa Dương: “Trông rất giống nàng.”
Hoa Dương nhìn nữ nhi nhỏ bé đang ngủ, lại nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Giống chàng cũng không xấu.”
Trần Kính Tông: “Nhưng vẫn nên đẹp giống nàng, đẹp giống tiên nữ.”
Hoa Dương trừng hắn, hàn huyên một lát, khi Trần Kính Tông cúi người hôn tới, Hoa Dương nhìn hắn hỏi: “Còn tiếc nuối không?”
Tiếc nuối của đời trước không thể làm phụ thân.
Trần Kính Tông bật cười, cọ vào vành tai nàng: “Có thể trở về, có thể gặp nàng, đời này đã không hối hận rồi.”
Hài tử chỉ là dệt hoa trên gấm, nàng mới là thứ không thể thiếu của ta.
Mùa xuân năm Nguyên Hữu thứ mười.
Hoa Dương nghe nói mẫu hậu cảm thấy sức khỏe không tốt nên dẫn nữ nhi tiến cung thăm.
“Ngoại tổ mẫu, ngài khó chịu chỗ nào?”
Bảo Gia Quận chúa sáu tuổi cởi giày, dựa sát vào Thích Thái hậu, rất hiểu chuyện quan tâm nói.
Thích Thái hậu nhìn khuôn mặt của ngoại tôn nữ, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng như tuyết, như in cùng một khuôn với nữ nhi của mình, càng xem càng thích, cười từ ái nói: “Tiểu Cửu vừa tới, ngoại tổ mẫu đã cảm thấy thoải mái rồi, con không cần lo lắng.”
Bảo Gia là phong hào quận chúa do Nguyên Hữu Đế sắc phong, Tiểu Cửu là nhũ danh do Hoa Dương đặt ra, bởi vì nữ nhi sinh ở ngày mùng chín tháng chín.
Bảo Gia quỳ sau lưng ngoại tổ mẫu, bóp vai cho tổ mẫu.
Thích Thái hậu ngạc nhiên nói: “Tiểu Cửu còn biết đấm bóp sao?”
Bảo Gia: “Phụ thân dạy ta.”
Hoa Dương nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cái tên Trần Kính Tông này, nữ nhi mới nhỏ như thế đã lừa gạt. Từ khi hắn từ Vệ sở trở về, hắn cố ý giả vờ đau lưng, sai nữ nhi hiếu kính với hắn.
Thích Thái hậu nhìn biểu hiện của nữ nhi là đã hiểu câu chuyện bên trong. Bà ấy cười, tiếp tục trò chuyện với ngoại tôn nữ: “Lúc phụ thân đi đánh trận, Tiểu Cửu có nhớ phụ thân không?”
Bảo Gia: “Nhớ, mẫu thân ta kể phụ thân sắp đánh xong trận rồi, mùa hè sẽ trở về.”
Thích Thái hậu: “Ừm, phụ thân con rất lợi hại, đi theo đám Tần đại tướng quân, đánh tan hết Hậu Kim.”
Các bộ lạc Hậu Kim vốn dĩ là trung thành với triều đình, mỗi năm đều phải tiến cống, nhưng năm ngoái lại dám tự phong quốc hiệu, định phản kháng triều đình, nên triều đình phái ra hai mươi lăm vạn đại quân, năm vạn Thần Cơ doanh đến dẹp loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.