Chương 737:
Tiếu Giai Nhân
17/08/2023
Trần Kính Tông cũng chủ động xin xuất chinh theo.
Đến nay chiến sự đã diễn ra gần một năm, Hậu Kim liên tục thất bại nên đã trốn ra khỏi Khoa Nhĩ Thấm, triều đình sẽ thiết lập Vệ sở tại phía nam Khoa Nhĩ Thấm đến phía bắc Trường Thành một lần nữa, để bách tính an cư lạc nghiệp.
Trận chiến này chẳng những để Hậu Kim đang bừng bừng chí khí tổn thương nghiêm trọng, đồng thời cũng khiến những bộ lạc ở thảo nguyên như Thát Đát e sợ, làm bọn họ sợ hãi súng đạn thần binh của triều đình, không dám phản kháng. Ngay cả Bảo Gia cũng biết sự lợi hại của hỏa khí: “Cữu cữu biết dùng hỏa khí đánh chim sẻ.”
Thích Thái hậu và Hoa Dương cùng nhíu mày. Cầm hoả khí bắt chim sẻ không phải chuyện vẻ vang gì!
.
Tiểu Bảo Gia trò chuyện với ngoại tổ mẫu một lát rồi đi cùng Ngô Nhuận đi tìm cữu cữu.
Nguyên Hữu Đế tại Ngự Thư phòng, vừa xem xong một vài tấu chương, đang muốn nghỉ ngơi một lúc.
Ngoại sanh nữ đến rất đúng lúc, Nguyên Hữu Đế dạy ngoại sanh nữ chơi bóng. Hắn đào một cái lỗ nhỏ trên mặt đất ở Ngự Thư phòng, làm thêm hai quả bóng vàng tròn trịa lớn chừng quả trứng gà, lấy tay đẩy bóng vào trong lỗ, ai vào lỗ trước thì người ấy thắng.
Bảo Gia vô cùng thích trò chơi này. Hai người chổng mông trên mặt đất bắn bóng, chơi đến quên cả trời đất.
Tào Lễ đi vào, nhìn thấy màn này, như không nhìn thấy mà bẩm báo nói: “Hoàng Thượng, Trần Các lão, Hà Các lão có việc cầu kiến.”
Nguyên Hữu Đế chợt cảm thấy não nhức nhức.
Bảo Gia vui vẻ nói: “Tổ phụ tới!”
Nguyên Hữu Đế vội vàng che miệng của ngoại sanh nữ lại, thở dài một tiếng: “Đừng lên tiếng, nếu tổ phụ biết con chạy tới Ngự Thư phòng chơi, ông ấy sẽ tức giận đấy.”
Bảo Gia chớp mắt. Tổ phụ còn biết tức giận sao?
Nguyên Hữu Đế ôm ngoại sanh nữ lên trên ghế, để ngoại sanh nữ trốn ở dưới gầm bàn, thuận tay đưa đĩa bánh ngọt cho cô bé. Sau khi chuẩn bị xong, hắn mới để hai vị Các lão vào nhà.
Trần Đình Giám, Hà Thanh Hiền vừa nhốn nháo vừa đi vào, khi thấy Nguyên Hữu Đế, hai người hành lễ, Hà Thanh Hiền còn định tiếp tục nhốn nháo,Trần Đình Giám phất ống tay áo, lạnh lùng nói: “Nói nhiều cũng vô ích, để Hoàng Thượng làm chủ đi.”
Nguyên Hữu Đế: “Có chuyện gì thế?”
Hà Thanh Hiền: “Bẩm Hoàng Thượng, liên quan tới kỳ thi mùa xuân này, thần và Trần Các lão có ý kiến bất đồng.”
Nói xong, ông ấy dâng lên hai tấm bài thi.
Nguyên Hữu Đế nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện bài thi của hai thí sinh không tệ, một người quan tâm thực tế, một người lại quan tâm tinh thần.
Hắn cũng đoán được, hai vị Các lão ủng hộ thí sinh nào.
Nguyên Hữu Đế lựa chọn không đắc tội ai: “Trẫm cũng khó có thể lựa chọn, hai vị Các lão biện luận đi, ai có thể thuyết phục trẫm, trẫm sẽ nghe người đó.”
Hà Thanh Hiền lập tức thao thao bất tuyệt.
Trần Đình Giám vốn không muốn lãng phí nước bọt nhưng không biện luận chẳng khác nào chịu thua, không thể làm gì khác hơn là biện luận lại.
Ngay lúc ai cũng không có cách nào dùng đạo lý thuyết phục ai, Hà Thanh Hiền càng nói càng kích động, lại định xắn tay áo.
Trần Đình Giám phẫn nộ quát: “Trước mặt hoàng thượng, ngài muốn làm gì thế?”
Hà Thanh Hiền không sợ xấu mặt. Ông không muốn làm gương xấu trước mặt hoàng thượng. Ông dạy Nguyên Hữu Đế hai mươi năm, nếu như không phải Hà Thanh Hiền quấy rối nhiều lần, ông vẫn mãi là một tiên sinh tốt, ung dung thong dong, tính toán kỹ càng, nhìn xa trông rộng trong lòng Hoàng Thượng!
Đến nay chiến sự đã diễn ra gần một năm, Hậu Kim liên tục thất bại nên đã trốn ra khỏi Khoa Nhĩ Thấm, triều đình sẽ thiết lập Vệ sở tại phía nam Khoa Nhĩ Thấm đến phía bắc Trường Thành một lần nữa, để bách tính an cư lạc nghiệp.
Trận chiến này chẳng những để Hậu Kim đang bừng bừng chí khí tổn thương nghiêm trọng, đồng thời cũng khiến những bộ lạc ở thảo nguyên như Thát Đát e sợ, làm bọn họ sợ hãi súng đạn thần binh của triều đình, không dám phản kháng. Ngay cả Bảo Gia cũng biết sự lợi hại của hỏa khí: “Cữu cữu biết dùng hỏa khí đánh chim sẻ.”
Thích Thái hậu và Hoa Dương cùng nhíu mày. Cầm hoả khí bắt chim sẻ không phải chuyện vẻ vang gì!
.
Tiểu Bảo Gia trò chuyện với ngoại tổ mẫu một lát rồi đi cùng Ngô Nhuận đi tìm cữu cữu.
Nguyên Hữu Đế tại Ngự Thư phòng, vừa xem xong một vài tấu chương, đang muốn nghỉ ngơi một lúc.
Ngoại sanh nữ đến rất đúng lúc, Nguyên Hữu Đế dạy ngoại sanh nữ chơi bóng. Hắn đào một cái lỗ nhỏ trên mặt đất ở Ngự Thư phòng, làm thêm hai quả bóng vàng tròn trịa lớn chừng quả trứng gà, lấy tay đẩy bóng vào trong lỗ, ai vào lỗ trước thì người ấy thắng.
Bảo Gia vô cùng thích trò chơi này. Hai người chổng mông trên mặt đất bắn bóng, chơi đến quên cả trời đất.
Tào Lễ đi vào, nhìn thấy màn này, như không nhìn thấy mà bẩm báo nói: “Hoàng Thượng, Trần Các lão, Hà Các lão có việc cầu kiến.”
Nguyên Hữu Đế chợt cảm thấy não nhức nhức.
Bảo Gia vui vẻ nói: “Tổ phụ tới!”
Nguyên Hữu Đế vội vàng che miệng của ngoại sanh nữ lại, thở dài một tiếng: “Đừng lên tiếng, nếu tổ phụ biết con chạy tới Ngự Thư phòng chơi, ông ấy sẽ tức giận đấy.”
Bảo Gia chớp mắt. Tổ phụ còn biết tức giận sao?
Nguyên Hữu Đế ôm ngoại sanh nữ lên trên ghế, để ngoại sanh nữ trốn ở dưới gầm bàn, thuận tay đưa đĩa bánh ngọt cho cô bé. Sau khi chuẩn bị xong, hắn mới để hai vị Các lão vào nhà.
Trần Đình Giám, Hà Thanh Hiền vừa nhốn nháo vừa đi vào, khi thấy Nguyên Hữu Đế, hai người hành lễ, Hà Thanh Hiền còn định tiếp tục nhốn nháo,Trần Đình Giám phất ống tay áo, lạnh lùng nói: “Nói nhiều cũng vô ích, để Hoàng Thượng làm chủ đi.”
Nguyên Hữu Đế: “Có chuyện gì thế?”
Hà Thanh Hiền: “Bẩm Hoàng Thượng, liên quan tới kỳ thi mùa xuân này, thần và Trần Các lão có ý kiến bất đồng.”
Nói xong, ông ấy dâng lên hai tấm bài thi.
Nguyên Hữu Đế nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện bài thi của hai thí sinh không tệ, một người quan tâm thực tế, một người lại quan tâm tinh thần.
Hắn cũng đoán được, hai vị Các lão ủng hộ thí sinh nào.
Nguyên Hữu Đế lựa chọn không đắc tội ai: “Trẫm cũng khó có thể lựa chọn, hai vị Các lão biện luận đi, ai có thể thuyết phục trẫm, trẫm sẽ nghe người đó.”
Hà Thanh Hiền lập tức thao thao bất tuyệt.
Trần Đình Giám vốn không muốn lãng phí nước bọt nhưng không biện luận chẳng khác nào chịu thua, không thể làm gì khác hơn là biện luận lại.
Ngay lúc ai cũng không có cách nào dùng đạo lý thuyết phục ai, Hà Thanh Hiền càng nói càng kích động, lại định xắn tay áo.
Trần Đình Giám phẫn nộ quát: “Trước mặt hoàng thượng, ngài muốn làm gì thế?”
Hà Thanh Hiền không sợ xấu mặt. Ông không muốn làm gương xấu trước mặt hoàng thượng. Ông dạy Nguyên Hữu Đế hai mươi năm, nếu như không phải Hà Thanh Hiền quấy rối nhiều lần, ông vẫn mãi là một tiên sinh tốt, ung dung thong dong, tính toán kỹ càng, nhìn xa trông rộng trong lòng Hoàng Thượng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.