Chương 744:
Tiếu Giai Nhân
17/08/2023
Hoa Dương: “Nếu chàng không muốn thì sẽ có người khác muốn thôi.”
Trần Kính Tông: “Muốn cũng vô ích, nàng đã bị ta chiếm từ lâu rồi.”
Hắn chỉ thuộc về riêng Trưởng công chúa, Trưởng công chúa cũng chỉ thuộc về riêng hắn.
Lúc Trần Kính Tông vừa mới chết ở Bạch Hà Lĩnh, hắn và hơn năm ngàn đầu oan hồn của Đại Hưng Tả Vệ kết thành sát khí ngập trời, vô số quỷ sai của Địa Phủ phái đến đều không lại gần được.
Nếu bọn họ là lệ quỷ ác quỷ thì đương nhiên Địa Phủ có cách để ép buộc, trấn áp bọn họ, nhưng khi còn sống, bọn họ ai nấy đều là binh sĩ tốt bảo vệ quốc gia. Tướng sĩ thẳng thắn cương nghị biến thành quỷ cũng được Địa Phủ chiêu đãi.
Cuối cùng Địa Phủ phái một bị phán quan anh tuấn, môi hồng răng trắng tới.
Phán quan anh tuấn đứng trên đỉnh núi Bạch Hà Lĩnh, nở nụ cười dịu dàng về phía mấy ngàn oan hồn trong hang độn u tối, nói: “Tứ đệ, Nhị ca tới gặp đệ, đệ cũng không gặp sao?”
Phảng phất có gió thổi qua, oan hồn đang gào thét bỗng dưng yên tĩnh. Sau một lúc lâu, một bóng dáng đỏ như máu đi từ bên trong ra.
Cho dù sớm đã coi nhẹ sinh tử, Trần Diễn Tông vẫn vô cùng đau lòng, bay tới trước mặt bóng dáng đỏ như máu ấy, đưa tay đem ôm lấy hắn.
“Người chết không thể sống lại, Tứ đệ đi theo ta thôi.”
“Ác giả ác báo, Thích Cẩn sẽ có mười tám tầng địa ngục dành cho hắn ta.”
“Đệ cứ ở đây mãi cũng không gặp được Trưởng công chúa, theo ta đi Địa Phủ đi, tương lai nếu có tạo hóa, có lẽ còn có thể gặp một lần.”
Trần Diễn Tông khuyên răn ba ngày, cuối cùng hồn phách như gần mất đi lý trí kia của Trần Kính Tông cũng đi đến Địa Phủ với hắn, đồng thời cũng mang theo các tướng sĩ của Đại Hưng Tả Vệ.
Anh linh như bọn họ, chỉ cần đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đầu thai sang kiếp sau.
Các tướng sĩ của Đại Hưng Tả Vệ đều lựa chọn con đường này. Vì chấp niệm của Trần Kính Tông quá sâu nên hắn lựa chọn làm quan ở Địa Phủ giống như Nhị ca.
Trần Kính Tông mất một năm nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát giảng kinh, cuối cùng lệ khí toàn thân cũng biến mất.
Trần Kính Tông dùng thêm một năm đọc thuộc lòng sách ở Địa Phủ, thi cử, trở thành một quỷ sai nho nhỏ.
Quỷ sai phụ trách đi nhân gian dẫn hồn. Bởi vì lúc nào Trần Kính Tông cũng bỏ bê nhiệm vụ, muốn đi kinh thành, bị ghi phạt mấy lần. Sau khi nghe Trần Diễn Tông khuyên bảo, cuối cùng Trần Kính Tông cũng kiềm chế được phàm tâm, cẩn thận làm một người hầu, cuối cùng vào năm thứ ba vào Địa Phủ, hắn dựa vào bản lĩnh của mình, được thăng lên chức Quỷ Tướng.
Quan lớn như Trần Kính Tông có một chút đặc quyền, ví dụ như mỗi tháng hắn sẽ có đặc quyền được về thăm người nhà.
Quyền lực này cũng kèm theo nhiều hạn chế, ví dụ như một lần chỉ có thể thăm một người, lúc thăm không thể hiện thân quấy nhiễu người phàm, cũng không có thể can thiệp vào cuộc sống của bất cứ ai.
“Tứ đệ muốn gặp ai trước?”
Trước khi Trần Kính Tông lên đường, Trần Diễn Tông tới tiễn hắn, cười hỏi.
Trần Kính Tông mặc y phục màu đen, sắc mặt tái nhợt như hầu hết người ở Địa Phủ, nhưng trên người hắn lại tăng thêm thêm vài phần sát khí lạnh lẽo.
Trần Diễn Tông vỗ bả vai của đệ đệ, nhắc nhở đủ loại cấm lần này mà hắn vừa xem.
Trần Kính Tông: “Biết rồi.”
Nói xong thì hai huynh đệ từ giã. Ánh sáng màu đen lóe lên, Trần Kính Tông đã biến mất trước mặt Trần Diễn Tông.
Trần Kính Tông: “Muốn cũng vô ích, nàng đã bị ta chiếm từ lâu rồi.”
Hắn chỉ thuộc về riêng Trưởng công chúa, Trưởng công chúa cũng chỉ thuộc về riêng hắn.
Lúc Trần Kính Tông vừa mới chết ở Bạch Hà Lĩnh, hắn và hơn năm ngàn đầu oan hồn của Đại Hưng Tả Vệ kết thành sát khí ngập trời, vô số quỷ sai của Địa Phủ phái đến đều không lại gần được.
Nếu bọn họ là lệ quỷ ác quỷ thì đương nhiên Địa Phủ có cách để ép buộc, trấn áp bọn họ, nhưng khi còn sống, bọn họ ai nấy đều là binh sĩ tốt bảo vệ quốc gia. Tướng sĩ thẳng thắn cương nghị biến thành quỷ cũng được Địa Phủ chiêu đãi.
Cuối cùng Địa Phủ phái một bị phán quan anh tuấn, môi hồng răng trắng tới.
Phán quan anh tuấn đứng trên đỉnh núi Bạch Hà Lĩnh, nở nụ cười dịu dàng về phía mấy ngàn oan hồn trong hang độn u tối, nói: “Tứ đệ, Nhị ca tới gặp đệ, đệ cũng không gặp sao?”
Phảng phất có gió thổi qua, oan hồn đang gào thét bỗng dưng yên tĩnh. Sau một lúc lâu, một bóng dáng đỏ như máu đi từ bên trong ra.
Cho dù sớm đã coi nhẹ sinh tử, Trần Diễn Tông vẫn vô cùng đau lòng, bay tới trước mặt bóng dáng đỏ như máu ấy, đưa tay đem ôm lấy hắn.
“Người chết không thể sống lại, Tứ đệ đi theo ta thôi.”
“Ác giả ác báo, Thích Cẩn sẽ có mười tám tầng địa ngục dành cho hắn ta.”
“Đệ cứ ở đây mãi cũng không gặp được Trưởng công chúa, theo ta đi Địa Phủ đi, tương lai nếu có tạo hóa, có lẽ còn có thể gặp một lần.”
Trần Diễn Tông khuyên răn ba ngày, cuối cùng hồn phách như gần mất đi lý trí kia của Trần Kính Tông cũng đi đến Địa Phủ với hắn, đồng thời cũng mang theo các tướng sĩ của Đại Hưng Tả Vệ.
Anh linh như bọn họ, chỉ cần đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đầu thai sang kiếp sau.
Các tướng sĩ của Đại Hưng Tả Vệ đều lựa chọn con đường này. Vì chấp niệm của Trần Kính Tông quá sâu nên hắn lựa chọn làm quan ở Địa Phủ giống như Nhị ca.
Trần Kính Tông mất một năm nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát giảng kinh, cuối cùng lệ khí toàn thân cũng biến mất.
Trần Kính Tông dùng thêm một năm đọc thuộc lòng sách ở Địa Phủ, thi cử, trở thành một quỷ sai nho nhỏ.
Quỷ sai phụ trách đi nhân gian dẫn hồn. Bởi vì lúc nào Trần Kính Tông cũng bỏ bê nhiệm vụ, muốn đi kinh thành, bị ghi phạt mấy lần. Sau khi nghe Trần Diễn Tông khuyên bảo, cuối cùng Trần Kính Tông cũng kiềm chế được phàm tâm, cẩn thận làm một người hầu, cuối cùng vào năm thứ ba vào Địa Phủ, hắn dựa vào bản lĩnh của mình, được thăng lên chức Quỷ Tướng.
Quan lớn như Trần Kính Tông có một chút đặc quyền, ví dụ như mỗi tháng hắn sẽ có đặc quyền được về thăm người nhà.
Quyền lực này cũng kèm theo nhiều hạn chế, ví dụ như một lần chỉ có thể thăm một người, lúc thăm không thể hiện thân quấy nhiễu người phàm, cũng không có thể can thiệp vào cuộc sống của bất cứ ai.
“Tứ đệ muốn gặp ai trước?”
Trước khi Trần Kính Tông lên đường, Trần Diễn Tông tới tiễn hắn, cười hỏi.
Trần Kính Tông mặc y phục màu đen, sắc mặt tái nhợt như hầu hết người ở Địa Phủ, nhưng trên người hắn lại tăng thêm thêm vài phần sát khí lạnh lẽo.
Trần Diễn Tông vỗ bả vai của đệ đệ, nhắc nhở đủ loại cấm lần này mà hắn vừa xem.
Trần Kính Tông: “Biết rồi.”
Nói xong thì hai huynh đệ từ giã. Ánh sáng màu đen lóe lên, Trần Kính Tông đã biến mất trước mặt Trần Diễn Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.