Chương 745:
Tiếu Giai Nhân
17/08/2023
Lần này Trần Kính Tông muốn gặp Hoa Dương, thời gian một ngày bắt đầu tính từ giờ Tử, đến giờ Tý ngày tiếp theo thì kết thúc.
Trưởng công chúa phủ, Hoa Dương còn đang ngủ say.
Trần Kính Tông ngồi ở bên giường, ánh mắt đảo qua thứ tự của từng vật trang trí vừa xa lạ vừa quen thuộc kia. Trưởng công chúa vẫn sống an nhàn sung sướng như thế, màn treo vẫn là Thục Cẩm mà nàng yêu thích nhất.
Cuối cùng, ánh mắt của Trần Kính Tông dừng lại ở trên người nàng.
Hắn đưa tay ra, lại bởi vì không có hiện thân nên ngón tay thon dài xuyên thấu qua mặt của nàng.
Trần Kính Tông phát ra một tiếng cười tự giễu.
Lúc không gặp thì suy nghĩ có thể nhìn thấy đã đủ rồi, nhưng lúc gặp được thì lại bắt đầu sinh lòng tham, muốn ôm nàng vào trong lòng, hung hăng muốn nàng.
Trần Kính Tông có thể tùy hứng, cùng lắm thì bị vi phạm lệnh cấm, lại bị trừng phạt một thời gian.
Trần Kính Tông không sợ bị phạt, chỉ sợ đột nhiên hiện thân dọa nàng sợ hãi. Có lẽ mẫu thân sẽ không sợ quỷ hồn của nhi tử, nhưng thê tử thì sao, nhất là Trưởng công chúa cao cao tại thượng không để Phò mã vào mắt này.
Trần Kính Tông không muốn dọa nàng sợ.
Trời đã sáng, Trưởng công chúa lười biếng thức dậy. Trưởng công chúa hai mươi bốn tuổi còn đẹp hơn mười bảy, mười tám tuổi nhiều, cũng càng dễ dàng gợi ham muốn của Trần Kính Tông.
Một bên là dọa nàng tái xanh cả mặt, hắn lại vui sướng tràn trề, một bên là hình phạt quất roi xiềng xích của hắn
Trần Kính Tông dao động mãi rồi lại bị nàng quyến rũ.
Lúc sống sót lúc không muốn bắt nạt nàng, vì sao lúc làm quỷ vẫn không nhẫn tâm?
Trưởng công chúa nhận được thiệp mời của An Nhạc Đại Trưởng công chúa, Trưởng công chúa ra ngoài.
Trần Kính Tông đi theo Hoa Dương tới Đại Trưởng công chúa phủ. Hắn ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn nàng dần dần lộ ra ánh mắt si mê với hai thị vệ cường tráng đang đấu vật!
Nàng giảo hoạt dùng quạt tròn che khuôn mặt lại, nhưng Trần Kính Tông thấy rất rõ ràng trên mặt của nàng nổi lên hai rặng mây hồng, hô hấp của nàng cũng ám chỉ nàng đang rung động!
Trần Kính Tông nhịn nửa đêm, nhịn hai canh giờ buổi sáng nhưng lại không ngờ rằng mình lại nhìn thấy khung cảnh này!
Nếu không phải bên cạnh nàng có người, Trần Kính Tông muốn hiện thân ngay lập tức, dám đặt nàng ở trên giường này rồi làm luôn, dám thể hiện công phu thị tẩm của Quỷ Tướng ở Địa Phủ!
Nàng lại còn dám nhìn!
Ngay lúc Trần Kính Tông sắp bị nàng làm cho tức đến mức sống lại, lệnh bài Quỷ Tướng trên người đột nhiên lóe sáng lên, ánh sáng có màu vàng.
Ánh sáng màu vàng có ý nghĩa người có công đức lớn ở xung quanh sắp qua đời, phải dẫn đến Địa Phủ.
Quỷ sai bình thường không thể chịu nổi ánh sáng màu vàng trên người có công đức lớn, ít nhất cũng cần một Quỷ Tướng.
Trần Kính Tông chính là Quỷ Tướng cách người đó gần nhất.
Trần Kính Tông vẫn trừng mắt nhìn Trưởng công chúa ở phía trước, không yên lòng sờ lệnh bài một cái. Cái chạm này truyền tin tức của người có công đức lớn vào trong đầu của hắn.
Trần Kính Tông như bị một thùng nước lạnh dội xuống, nhìn Hoa Dương lần cuối rồi quay người đi.
Hắn về tới Trần phủ quen thuộc, đi tới Xuân Hòa Đường, nhìn thấy hồn phách của lão nhân chán nản ngồi ở bên giường, đang cố gắng an ủi mẫu thân nằm trên người ông khóc rống.
Trần Kính Tông im lặng nhìn tất cả người nhà trong phòng.
Trưởng công chúa phủ, Hoa Dương còn đang ngủ say.
Trần Kính Tông ngồi ở bên giường, ánh mắt đảo qua thứ tự của từng vật trang trí vừa xa lạ vừa quen thuộc kia. Trưởng công chúa vẫn sống an nhàn sung sướng như thế, màn treo vẫn là Thục Cẩm mà nàng yêu thích nhất.
Cuối cùng, ánh mắt của Trần Kính Tông dừng lại ở trên người nàng.
Hắn đưa tay ra, lại bởi vì không có hiện thân nên ngón tay thon dài xuyên thấu qua mặt của nàng.
Trần Kính Tông phát ra một tiếng cười tự giễu.
Lúc không gặp thì suy nghĩ có thể nhìn thấy đã đủ rồi, nhưng lúc gặp được thì lại bắt đầu sinh lòng tham, muốn ôm nàng vào trong lòng, hung hăng muốn nàng.
Trần Kính Tông có thể tùy hứng, cùng lắm thì bị vi phạm lệnh cấm, lại bị trừng phạt một thời gian.
Trần Kính Tông không sợ bị phạt, chỉ sợ đột nhiên hiện thân dọa nàng sợ hãi. Có lẽ mẫu thân sẽ không sợ quỷ hồn của nhi tử, nhưng thê tử thì sao, nhất là Trưởng công chúa cao cao tại thượng không để Phò mã vào mắt này.
Trần Kính Tông không muốn dọa nàng sợ.
Trời đã sáng, Trưởng công chúa lười biếng thức dậy. Trưởng công chúa hai mươi bốn tuổi còn đẹp hơn mười bảy, mười tám tuổi nhiều, cũng càng dễ dàng gợi ham muốn của Trần Kính Tông.
Một bên là dọa nàng tái xanh cả mặt, hắn lại vui sướng tràn trề, một bên là hình phạt quất roi xiềng xích của hắn
Trần Kính Tông dao động mãi rồi lại bị nàng quyến rũ.
Lúc sống sót lúc không muốn bắt nạt nàng, vì sao lúc làm quỷ vẫn không nhẫn tâm?
Trưởng công chúa nhận được thiệp mời của An Nhạc Đại Trưởng công chúa, Trưởng công chúa ra ngoài.
Trần Kính Tông đi theo Hoa Dương tới Đại Trưởng công chúa phủ. Hắn ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn nàng dần dần lộ ra ánh mắt si mê với hai thị vệ cường tráng đang đấu vật!
Nàng giảo hoạt dùng quạt tròn che khuôn mặt lại, nhưng Trần Kính Tông thấy rất rõ ràng trên mặt của nàng nổi lên hai rặng mây hồng, hô hấp của nàng cũng ám chỉ nàng đang rung động!
Trần Kính Tông nhịn nửa đêm, nhịn hai canh giờ buổi sáng nhưng lại không ngờ rằng mình lại nhìn thấy khung cảnh này!
Nếu không phải bên cạnh nàng có người, Trần Kính Tông muốn hiện thân ngay lập tức, dám đặt nàng ở trên giường này rồi làm luôn, dám thể hiện công phu thị tẩm của Quỷ Tướng ở Địa Phủ!
Nàng lại còn dám nhìn!
Ngay lúc Trần Kính Tông sắp bị nàng làm cho tức đến mức sống lại, lệnh bài Quỷ Tướng trên người đột nhiên lóe sáng lên, ánh sáng có màu vàng.
Ánh sáng màu vàng có ý nghĩa người có công đức lớn ở xung quanh sắp qua đời, phải dẫn đến Địa Phủ.
Quỷ sai bình thường không thể chịu nổi ánh sáng màu vàng trên người có công đức lớn, ít nhất cũng cần một Quỷ Tướng.
Trần Kính Tông chính là Quỷ Tướng cách người đó gần nhất.
Trần Kính Tông vẫn trừng mắt nhìn Trưởng công chúa ở phía trước, không yên lòng sờ lệnh bài một cái. Cái chạm này truyền tin tức của người có công đức lớn vào trong đầu của hắn.
Trần Kính Tông như bị một thùng nước lạnh dội xuống, nhìn Hoa Dương lần cuối rồi quay người đi.
Hắn về tới Trần phủ quen thuộc, đi tới Xuân Hòa Đường, nhìn thấy hồn phách của lão nhân chán nản ngồi ở bên giường, đang cố gắng an ủi mẫu thân nằm trên người ông khóc rống.
Trần Kính Tông im lặng nhìn tất cả người nhà trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.