Chương 30: Ba Mươi Năm Hà Đông (2)
Lục Cá Hồ Lô
02/12/2022
Có điều Tư Vi còn có chút ưu thế hơn so với Tiểu Thi Mị, đó chính là khí chất, Tiểu Thi Mị bất luận biến hóa như thế nào, thân là thi mị thì ý mị hoặc của nó vốn là bẩm sinh.
Mà Tư Vi thì hoàn toàn trái ngược với nó.
Tư Vi có một loại khí chất dịu dàng đoan trang, trên người nàng ấy vừa có nét hiền ngoan dịu dàng của nữ tử Giang Nam, lại có nét tiểu thư khuê các đoan trang thanh nhã, thật là tuyệt sắc nhân gian.
Thời gian hai ngày lặng lẽ trôi qua, mọi người thuận lợi đến quận Ngô Đồng.
Cố Thanh Phong muốn trở về Trấn Ma Ti tham gia luận võ, đám người Tư Vi lại muốn đi gặp Tư Thanh Vân, vì thế hai bên liền từ biệt nhau.
…
Trấn Ma Ti.
Trường diễn võ.
Lúc này người đông nghìn nghịt, tiếng người huyên náo, tất nhiên luận võ đã bắt đầu.
Đương nhiên, đại bộ phận ở đây đều là Trừ ma sứ tập sự, bởi vì Trừ ma sứ chính thức đều rất bận rộn, có công vụ trong người, sẽ không rãnh rỗi như thế.
Một vị chấp sự đứng ở trước đài, tuyên bố quy tắc luận võ.
Phía sau bày một cái bàn dài bằng mười người, nơi đó có năm người đang ngồi ngay ngắn, cầm đầu là một vị Trừ Ma Sứ Huyền giai, bốn người còn lại đều là Trừ Ma Sứ Hoàng giai, bọn họ là trọng tài luận võ lần này.
"Sau đây trận luận võ chính thức bắt đầu, trận đầu tiên, Diệp Hiên, tụ khí thất trọng, đối chiến Hà Nghị tụ khí cửu trọng."
Theo lời chấp sự vừa dứt, Diệp Hiên cùng Hà Nghị lần lượt bước vào trường đấu.
Quần chúng phía dưới nhìn hai người, bàn tán sôi nổi.
"Hà Nghị thật sự là may mắn, vừa lên liền đối chiến tụ khí thất trọng, xem ra có thể thuận lợi thăng cấp."
"Ha ha, ta nhớ rõ Diệp Hiên này, lúc báo danh nói khoác không biết xấu hổ, nói cái gì tu vi không quan trọng, chiến lực mạnh mới là vương đạo, hôm nay trái lại ta muốn xem lát nữa y xuống đất xin tha như thế nào."
"Luận võ bắt đầu."
Theo một tiếng ra lệnh của chấp sự, hai bên đều không có bất kỳ lời nói nhảm nào trực tiếp đánh nhau.
Sau ba chiêu.
Trường đao của Hà Nghị đặt trên cổ Diệp Hiên lạnh lùng nói: "Ngươi bại rồi. ”
"Chỉ là một vị tụ khí thất trọng có thể tiếp ta ba chiêu, ngươi đủ để kiêu ngạo, có điều muốn đánh bại ta, trở về tu luyện thêm hai năm nữa đi."
Diệp Hiên vẻ mặt không cam lòng: "Đáng ghét... Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ bắt nạt ... ”
“Nhiều lời, mau đi xuống, đừng chậm trễ thời gian." Hà Nghị ưỡn trường đao trong tay, bức Diệp Hiên đi xuống.
Quần chúng vây xem phía dưới cười to.
"Ha ha ha, ta đã nói sao nhỉ? Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là không biết trời cao đất dày, tụ khí thất trọng đã muốn khiêu chiến cửu trọng? Thật sự cho rằng người ta tu luyện như chơi sao? ”
"Diệp Hiên này thật sự là làm ta cười xỉu mà, không biết xem mấy quyển võ hiệp từ đâu mà cho rằng mình có thể khiêu chiến vượt cấp?"
"Còn nói chớ khinh thiếu niên nghèo? Nực cười, không khinh thiếu niên ngươi nghèo, chẳng lẽ đi khinh cường giả giàu sao? ”
“Trận tiếp theo, Mã Trí tụ khí cửu trọng, đối chiến Dương Đông tụ khí cửu trọng!”
"Hai vị tụ khí cửu trọng? Cuối cùng cũng có thể xem một trận long tranh hổ đấu rồi. ”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiết tấu luận võ tiến hành rất nhanh, dù sao cũng chỉ là tỷ thí Tụ Khí cảnh, không tồn tại tình huống đại chiến ba ngày ba đêm.
Huyền Cơ trừ ma sứ trên ghế trọng tài không khỏi ngáp một cái, cảm thấy có chút nhàm chán.
"Trận tiếp theo, Cố Thanh Phong tụ khí tam trọng đối chiến Lâm Khiếu tụ khí cửu trọng."
Theo lời chấp sự vừa dứt, trong sân nhất thời bộc phát ra một trận bàn tán
"Ha ha ha, tụ khí tam trọng? Ai có thể nói cho ta biết Cố Thanh Phong này là người điên từ đâu ra không? ”
"Lâm Khiếu lần này sướng rồi, có thể không cần tốn nhiều công sức thăng cấp."
"Là ta nghe lầm hay là chấp sự đại nhân đọc sai? Tụ khí tam trọng cũng đến tranh vị trí trừ ma sứ Hoàng giai? Đang đùa có đúng không?! ”
"Ngươi không nghe lầm, chấp sự đại nhân cũng không đọc sai, vậy Cố Thanh Phong đúng là tụ khí tam trọng, lúc hắn báo danh ta cũng có ở đó, tiểu tử kia nghe lời nói bừa của Diệp Hiên, nói cái gì nếu đấu võ toàn xem cảnh giới cao thấp, vậy còn đấu võ gì chứ? Mọi người trực tiếp thể hiện tu vi không phải là xong rồi sao? Sau đó tiểu tử này liền báo danh. ”
"Hahaha... Trấn Ma Ti chúng ta còn có người ngốc như vậy? Tụ khí tam trọng đấu với tụ khí cửu trọng? Đây không phải là bị ấm đầu, đây rõ ràng chính là không có não! ”
Rất nhanh, trong ánh mắt chú ý của vạn người, Lâm Khiếu xoay người nhảy xuống đài.
Lâm Khiếu trên đài khuôn mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng sớm đã nở hoa.
Thực lực của hắn ta ở trong tụ khí cửu trọng cũng không tính là mạnh, hắn ta cũng biết vị trí Hoàng giai trừ ma sứ đối với mình mà nói rất xa vời, nhưng con người là như vậy đó, không liều mạng một lần chắc chắn sẽ không cam lòng.
Mà Tư Vi thì hoàn toàn trái ngược với nó.
Tư Vi có một loại khí chất dịu dàng đoan trang, trên người nàng ấy vừa có nét hiền ngoan dịu dàng của nữ tử Giang Nam, lại có nét tiểu thư khuê các đoan trang thanh nhã, thật là tuyệt sắc nhân gian.
Thời gian hai ngày lặng lẽ trôi qua, mọi người thuận lợi đến quận Ngô Đồng.
Cố Thanh Phong muốn trở về Trấn Ma Ti tham gia luận võ, đám người Tư Vi lại muốn đi gặp Tư Thanh Vân, vì thế hai bên liền từ biệt nhau.
…
Trấn Ma Ti.
Trường diễn võ.
Lúc này người đông nghìn nghịt, tiếng người huyên náo, tất nhiên luận võ đã bắt đầu.
Đương nhiên, đại bộ phận ở đây đều là Trừ ma sứ tập sự, bởi vì Trừ ma sứ chính thức đều rất bận rộn, có công vụ trong người, sẽ không rãnh rỗi như thế.
Một vị chấp sự đứng ở trước đài, tuyên bố quy tắc luận võ.
Phía sau bày một cái bàn dài bằng mười người, nơi đó có năm người đang ngồi ngay ngắn, cầm đầu là một vị Trừ Ma Sứ Huyền giai, bốn người còn lại đều là Trừ Ma Sứ Hoàng giai, bọn họ là trọng tài luận võ lần này.
"Sau đây trận luận võ chính thức bắt đầu, trận đầu tiên, Diệp Hiên, tụ khí thất trọng, đối chiến Hà Nghị tụ khí cửu trọng."
Theo lời chấp sự vừa dứt, Diệp Hiên cùng Hà Nghị lần lượt bước vào trường đấu.
Quần chúng phía dưới nhìn hai người, bàn tán sôi nổi.
"Hà Nghị thật sự là may mắn, vừa lên liền đối chiến tụ khí thất trọng, xem ra có thể thuận lợi thăng cấp."
"Ha ha, ta nhớ rõ Diệp Hiên này, lúc báo danh nói khoác không biết xấu hổ, nói cái gì tu vi không quan trọng, chiến lực mạnh mới là vương đạo, hôm nay trái lại ta muốn xem lát nữa y xuống đất xin tha như thế nào."
"Luận võ bắt đầu."
Theo một tiếng ra lệnh của chấp sự, hai bên đều không có bất kỳ lời nói nhảm nào trực tiếp đánh nhau.
Sau ba chiêu.
Trường đao của Hà Nghị đặt trên cổ Diệp Hiên lạnh lùng nói: "Ngươi bại rồi. ”
"Chỉ là một vị tụ khí thất trọng có thể tiếp ta ba chiêu, ngươi đủ để kiêu ngạo, có điều muốn đánh bại ta, trở về tu luyện thêm hai năm nữa đi."
Diệp Hiên vẻ mặt không cam lòng: "Đáng ghét... Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ bắt nạt ... ”
“Nhiều lời, mau đi xuống, đừng chậm trễ thời gian." Hà Nghị ưỡn trường đao trong tay, bức Diệp Hiên đi xuống.
Quần chúng vây xem phía dưới cười to.
"Ha ha ha, ta đã nói sao nhỉ? Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là không biết trời cao đất dày, tụ khí thất trọng đã muốn khiêu chiến cửu trọng? Thật sự cho rằng người ta tu luyện như chơi sao? ”
"Diệp Hiên này thật sự là làm ta cười xỉu mà, không biết xem mấy quyển võ hiệp từ đâu mà cho rằng mình có thể khiêu chiến vượt cấp?"
"Còn nói chớ khinh thiếu niên nghèo? Nực cười, không khinh thiếu niên ngươi nghèo, chẳng lẽ đi khinh cường giả giàu sao? ”
“Trận tiếp theo, Mã Trí tụ khí cửu trọng, đối chiến Dương Đông tụ khí cửu trọng!”
"Hai vị tụ khí cửu trọng? Cuối cùng cũng có thể xem một trận long tranh hổ đấu rồi. ”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiết tấu luận võ tiến hành rất nhanh, dù sao cũng chỉ là tỷ thí Tụ Khí cảnh, không tồn tại tình huống đại chiến ba ngày ba đêm.
Huyền Cơ trừ ma sứ trên ghế trọng tài không khỏi ngáp một cái, cảm thấy có chút nhàm chán.
"Trận tiếp theo, Cố Thanh Phong tụ khí tam trọng đối chiến Lâm Khiếu tụ khí cửu trọng."
Theo lời chấp sự vừa dứt, trong sân nhất thời bộc phát ra một trận bàn tán
"Ha ha ha, tụ khí tam trọng? Ai có thể nói cho ta biết Cố Thanh Phong này là người điên từ đâu ra không? ”
"Lâm Khiếu lần này sướng rồi, có thể không cần tốn nhiều công sức thăng cấp."
"Là ta nghe lầm hay là chấp sự đại nhân đọc sai? Tụ khí tam trọng cũng đến tranh vị trí trừ ma sứ Hoàng giai? Đang đùa có đúng không?! ”
"Ngươi không nghe lầm, chấp sự đại nhân cũng không đọc sai, vậy Cố Thanh Phong đúng là tụ khí tam trọng, lúc hắn báo danh ta cũng có ở đó, tiểu tử kia nghe lời nói bừa của Diệp Hiên, nói cái gì nếu đấu võ toàn xem cảnh giới cao thấp, vậy còn đấu võ gì chứ? Mọi người trực tiếp thể hiện tu vi không phải là xong rồi sao? Sau đó tiểu tử này liền báo danh. ”
"Hahaha... Trấn Ma Ti chúng ta còn có người ngốc như vậy? Tụ khí tam trọng đấu với tụ khí cửu trọng? Đây không phải là bị ấm đầu, đây rõ ràng chính là không có não! ”
Rất nhanh, trong ánh mắt chú ý của vạn người, Lâm Khiếu xoay người nhảy xuống đài.
Lâm Khiếu trên đài khuôn mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng sớm đã nở hoa.
Thực lực của hắn ta ở trong tụ khí cửu trọng cũng không tính là mạnh, hắn ta cũng biết vị trí Hoàng giai trừ ma sứ đối với mình mà nói rất xa vời, nhưng con người là như vậy đó, không liều mạng một lần chắc chắn sẽ không cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.