Chương 28: Thiên Phú Ngự Hoả
Lục Cá Hồ Lô
02/12/2022
Đáng tiếc là Bạch Cốt thượng nhân không thể khiến điểm phòng ngự của mình đột phá đến mức tối đa, hây dà, vẫn muốn xem sau Kim cương thể là cái gì.
Cố Thanh Phong có chút mất mát, nhưng ngay sau đó hắn đã nghĩ đến chuyện gì đó, càng thêm mất mát hơn.
Không thể động vào xác chết được rồi!
Cường giả Cương Khí cảnh đỉnh đỉnh phong đấy, trong nhẫn trữ vật chắc chắn có vô số thiên tài địa bảo, linh binh linh dược, bí tịch công pháp, vàng bạc đá quý đấy!
Thế là tiêu tùng hết rồi, bạch cốt yêu hoả đốt một phát, mất sạch sành sanh!
Trong nháy mắt Cố Thanh Phong cảm thấy mình mất trắng một trăm triệu!
Bạch Cốt thượng nhân đã được giải quyết, cương thi cũng chết hết, đám người Tư Vi đứng im ngây người nhìn Cố Thanh Phong đang thở ngắn than dài, trong chốc lát không ai dám mở mồm nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Tư Vi mở lời: "Cố... Cố công tử, ngươi không sao chứ?"
Nghe giọng nói dịu dàng uyển chuyển của mỹ nhân, Cố Thanh Phong xốc lại tinh thần: "Không có gì, Tư Vi cô nương, cô không bị thương đâu chứ?"
"Không... không có." Tư Vi không biết vì sao, đối mặt với sự quan tâm của Cố Thanh Phong, hai má đột nhiên hơi nóng bừng lên, cũng may nàng ấy đeo mạng che mặt, cho nên không ai nhìn ra.
"Được, nếu không còn chuyện gì chúng ta ăn tiếp thôi, nãy thịt nướng rõ ngon, đừng lãng phí nhé."
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, hình như Bạch Cốt thượng nhân vừa nãy bị dẫm chết như một con kiến còn không quan trọng bằng thịt nướng.
"Khụ."
Hình lão đứng ở một bên đột nhiên ho khan một tiếng, ngay sau đó kéo cơ thể bị thương đi đến trước mặt Cố Thanh Phong, vô cùng cung kính hành lễ: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, lúc trước lão hủ có mắt như mù, thất lễ với Tông sư, hy vọng tiền bối tha thứ."
Cố Thanh Phong tự tay nâng Hình Lão đứng lên: "Tiền bối cái gì cơ chứ, ta chỉ là một Trừ Ma Sứ tập sự của Trấn Ma Ti mà thôi, về phần cứu mọi người cũng là chức trách nên làm, với lại cũng phải nói, thịt nướng Tư Vi cô nương nướng ăn ngon thật!"
Cố Thanh Phong còn nháy mắt về phía Tư Vi.
Làm cho Tư Vi đỏ hồng hai má, cúi đầu, không dám nhìn Cố Thanh Phong.
Hình lão gừng càng già càng cay, thu hết tất cả vào trong mắt, âm thầm cảm thán, tiểu thư nhà mình e rằng đã động lòng với người ta rồi.
Thật ra thì nghĩ kỹ cũng phải thôi, có cô gái nào có thể từ chối một nam nhân anh tuấn tiêu sái, thực lực mạnh mẽ, còn hài hước được chứ?
Hơn nữa Cố Thanh Phong nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại bản thân chỉ là một Trừ Ma Sứ tập sự, chỉ sợ đang muốn che giấu tung tích, Hình lão đương nhiên sẽ không ngu mà đi vạch trần.
"Là lão hủ mạo phạm, vậy thì phải đa tạ Cố công tử rồi, thật không dám giấu diếm, lão hủ chính là quản gia của quận trưởng tân nhiệm quận Ngô Đồng Tư Thanh Vân đại nhân, vị này là tiểu thư của nhà ta, ân cứu mạng của công tử hôm nay, tương lai sẽ có hậu báo, xin công tử hãy nhận lấy lệnh bài này, sau này nếu ở quận Ngô Đồng gặp phải một vài chuyện vặt không hay, nếu công tử không thích phiền phức, hãy lấy lệnh bài này ra, trong quận Ngô Đồng, mặt mũi lão gia nhà ta vẫn còn có một ít."
Lệnh bài? Còn có hậu báo á?
Mặt Cố Thanh Phong không đổi sắc, dáng vẻ hững hờ không quan tâm, nhưng trong lòng đã mừng đến nở hoa, báo đáp của nhà quận trưởng chắc hậu hĩnh lắm nhỉ?
Hắn tự tay nhận lấy lệnh bài, chỉ thấy trên mặt lệnh bài có khắc hoa văn phức tạp, ở giữa có ba chữ to dùng dao khắc lên ghi ba chữ, quận trưởng lệnh!
Ngon, lệnh bài này không phải dạng vừa đâu!
Cố Thanh Phong cất lệnh bài đi, mỉm cười nói: "Tất nhiên là được rồi, chúng ta tiếp tục ăn thôi."
Cố Thanh Phong nói xong rồi muốn quay về trong miếu sơn thần, tiếp tục ăn thịt nướng.
Nhưng ai ngờ vào chính lúc này, đột nhiên có người chạy ra đứng chắn trước mặt hắn, Cố Thanh Phong nhìn kỹ, bất ngờ đây lại chính là thủ lĩnh thị vệ lúc trước nhiều lần nói chuyện lỗ mãng với hắn.
Bây giờ trên mặt thủ lĩnh thị vệ chỉ còn lại xấu hổ.
Ngay sau đó phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Cốp!
Đập đầu một cái thật mạnh.
"Xin Cố công tử hãy thứ lỗi, tiểu nhân lúc trước đúng là bị mỡ heo che mù mắt, nhiều lần nói năng không phải lẽ, đụng chạm đến công tử, nhưng công tử không để bụng đến những hiềm khích lúc trước, cứu mạng chúng ta, tiểu nhân thật sự rất xấu hổ, xin công tử hãy trách phạt."
Nhìn thủ lĩnh thị vệ mặt đầy xấu hổ kia, trong lòng Cố Thanh Phong cũng chẳng còn xíu lửa giận nào hết, hơn nữa nói ra có tý lời nói xung đột nhau, người ta đã đập đầu xin lỗi rồi, việc này thôi cứ bỏ qua đi.
Dù sao Tư Vi luôn mồm gọi người này Lý thúc Lý thúc, không nhìn sư thầy cũng phải nể mặt Phật.
"Đúng là nên phạt ngươi." Cố Thanh Phong thản nhiên nói.
Tư Vi ở một bên cũng căng thẳng, hình như muốn xin tha hộ, nhưng bị Hình lão ngăn lại.
Ông ta biết uy của Tông sư, cũng biết rõ Tông sư không thể bị ai sỉ nhục, loại cường giả như vậy ở thời đại này không phải kẻ phàm ph tục tử có thể mạo phạm, mà vừa rồi một tên thị vệ lại dám đắc tội một cường giả Tông sư, không có tý tốt đẹp nào hết, hơn nữa cũng do chính bên mình đắc tội trước, cho dù lão gia nhà mình có là quận trưởng, cũng không dám khiêu khích trêu chọc Tông sư.
Thủ lĩnh thị vệ trong nháy mắt cũng hốt hoảng, thế nhưng vẫn cắn răng kiên quyết: "Xin công tử hãy trách phạt."
Cố Thanh Phong có chút mất mát, nhưng ngay sau đó hắn đã nghĩ đến chuyện gì đó, càng thêm mất mát hơn.
Không thể động vào xác chết được rồi!
Cường giả Cương Khí cảnh đỉnh đỉnh phong đấy, trong nhẫn trữ vật chắc chắn có vô số thiên tài địa bảo, linh binh linh dược, bí tịch công pháp, vàng bạc đá quý đấy!
Thế là tiêu tùng hết rồi, bạch cốt yêu hoả đốt một phát, mất sạch sành sanh!
Trong nháy mắt Cố Thanh Phong cảm thấy mình mất trắng một trăm triệu!
Bạch Cốt thượng nhân đã được giải quyết, cương thi cũng chết hết, đám người Tư Vi đứng im ngây người nhìn Cố Thanh Phong đang thở ngắn than dài, trong chốc lát không ai dám mở mồm nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Tư Vi mở lời: "Cố... Cố công tử, ngươi không sao chứ?"
Nghe giọng nói dịu dàng uyển chuyển của mỹ nhân, Cố Thanh Phong xốc lại tinh thần: "Không có gì, Tư Vi cô nương, cô không bị thương đâu chứ?"
"Không... không có." Tư Vi không biết vì sao, đối mặt với sự quan tâm của Cố Thanh Phong, hai má đột nhiên hơi nóng bừng lên, cũng may nàng ấy đeo mạng che mặt, cho nên không ai nhìn ra.
"Được, nếu không còn chuyện gì chúng ta ăn tiếp thôi, nãy thịt nướng rõ ngon, đừng lãng phí nhé."
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, hình như Bạch Cốt thượng nhân vừa nãy bị dẫm chết như một con kiến còn không quan trọng bằng thịt nướng.
"Khụ."
Hình lão đứng ở một bên đột nhiên ho khan một tiếng, ngay sau đó kéo cơ thể bị thương đi đến trước mặt Cố Thanh Phong, vô cùng cung kính hành lễ: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, lúc trước lão hủ có mắt như mù, thất lễ với Tông sư, hy vọng tiền bối tha thứ."
Cố Thanh Phong tự tay nâng Hình Lão đứng lên: "Tiền bối cái gì cơ chứ, ta chỉ là một Trừ Ma Sứ tập sự của Trấn Ma Ti mà thôi, về phần cứu mọi người cũng là chức trách nên làm, với lại cũng phải nói, thịt nướng Tư Vi cô nương nướng ăn ngon thật!"
Cố Thanh Phong còn nháy mắt về phía Tư Vi.
Làm cho Tư Vi đỏ hồng hai má, cúi đầu, không dám nhìn Cố Thanh Phong.
Hình lão gừng càng già càng cay, thu hết tất cả vào trong mắt, âm thầm cảm thán, tiểu thư nhà mình e rằng đã động lòng với người ta rồi.
Thật ra thì nghĩ kỹ cũng phải thôi, có cô gái nào có thể từ chối một nam nhân anh tuấn tiêu sái, thực lực mạnh mẽ, còn hài hước được chứ?
Hơn nữa Cố Thanh Phong nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại bản thân chỉ là một Trừ Ma Sứ tập sự, chỉ sợ đang muốn che giấu tung tích, Hình lão đương nhiên sẽ không ngu mà đi vạch trần.
"Là lão hủ mạo phạm, vậy thì phải đa tạ Cố công tử rồi, thật không dám giấu diếm, lão hủ chính là quản gia của quận trưởng tân nhiệm quận Ngô Đồng Tư Thanh Vân đại nhân, vị này là tiểu thư của nhà ta, ân cứu mạng của công tử hôm nay, tương lai sẽ có hậu báo, xin công tử hãy nhận lấy lệnh bài này, sau này nếu ở quận Ngô Đồng gặp phải một vài chuyện vặt không hay, nếu công tử không thích phiền phức, hãy lấy lệnh bài này ra, trong quận Ngô Đồng, mặt mũi lão gia nhà ta vẫn còn có một ít."
Lệnh bài? Còn có hậu báo á?
Mặt Cố Thanh Phong không đổi sắc, dáng vẻ hững hờ không quan tâm, nhưng trong lòng đã mừng đến nở hoa, báo đáp của nhà quận trưởng chắc hậu hĩnh lắm nhỉ?
Hắn tự tay nhận lấy lệnh bài, chỉ thấy trên mặt lệnh bài có khắc hoa văn phức tạp, ở giữa có ba chữ to dùng dao khắc lên ghi ba chữ, quận trưởng lệnh!
Ngon, lệnh bài này không phải dạng vừa đâu!
Cố Thanh Phong cất lệnh bài đi, mỉm cười nói: "Tất nhiên là được rồi, chúng ta tiếp tục ăn thôi."
Cố Thanh Phong nói xong rồi muốn quay về trong miếu sơn thần, tiếp tục ăn thịt nướng.
Nhưng ai ngờ vào chính lúc này, đột nhiên có người chạy ra đứng chắn trước mặt hắn, Cố Thanh Phong nhìn kỹ, bất ngờ đây lại chính là thủ lĩnh thị vệ lúc trước nhiều lần nói chuyện lỗ mãng với hắn.
Bây giờ trên mặt thủ lĩnh thị vệ chỉ còn lại xấu hổ.
Ngay sau đó phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Cốp!
Đập đầu một cái thật mạnh.
"Xin Cố công tử hãy thứ lỗi, tiểu nhân lúc trước đúng là bị mỡ heo che mù mắt, nhiều lần nói năng không phải lẽ, đụng chạm đến công tử, nhưng công tử không để bụng đến những hiềm khích lúc trước, cứu mạng chúng ta, tiểu nhân thật sự rất xấu hổ, xin công tử hãy trách phạt."
Nhìn thủ lĩnh thị vệ mặt đầy xấu hổ kia, trong lòng Cố Thanh Phong cũng chẳng còn xíu lửa giận nào hết, hơn nữa nói ra có tý lời nói xung đột nhau, người ta đã đập đầu xin lỗi rồi, việc này thôi cứ bỏ qua đi.
Dù sao Tư Vi luôn mồm gọi người này Lý thúc Lý thúc, không nhìn sư thầy cũng phải nể mặt Phật.
"Đúng là nên phạt ngươi." Cố Thanh Phong thản nhiên nói.
Tư Vi ở một bên cũng căng thẳng, hình như muốn xin tha hộ, nhưng bị Hình lão ngăn lại.
Ông ta biết uy của Tông sư, cũng biết rõ Tông sư không thể bị ai sỉ nhục, loại cường giả như vậy ở thời đại này không phải kẻ phàm ph tục tử có thể mạo phạm, mà vừa rồi một tên thị vệ lại dám đắc tội một cường giả Tông sư, không có tý tốt đẹp nào hết, hơn nữa cũng do chính bên mình đắc tội trước, cho dù lão gia nhà mình có là quận trưởng, cũng không dám khiêu khích trêu chọc Tông sư.
Thủ lĩnh thị vệ trong nháy mắt cũng hốt hoảng, thế nhưng vẫn cắn răng kiên quyết: "Xin công tử hãy trách phạt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.