Ta Thật Sự Không Phải Là Minh Quân!

Chương 7:

Nguy Hỏa

15/12/2024

Diệp Bạn Bạn? Không.

Hắn chỉ là một đứa nhỏ cần được chăm sóc mọi mặt, nếu Diệp Bạn Bạn muốn hại hắn thì hoàn toàn không cần phải vòng vo như vậy, chỉ cần cứ thế mà bỏ mặc hắn ở đây thôi, không quá hai ngày, chắc chắn hắn sẽ chết.

Khúc Độ Biên rũ mắt, che giấu những suy tư nơi đáy mắt kia, sau đó lựa chọn phương án thứ hai do máy mô phỏng đưa ra, cúi đầu đến sát mép chén thuốc rồi nhấp một ngụm nhỏ.

[Đinh! Đã ghi nhận bệnh "Uống thuốc [trị sốt] quá liều".]

Sau khi ghi nhận xong, giao diện xảy ra một số thay đổi.

[Nộp luận văn về trải nghiệm bệnh tật]

Trạng thái: Đã nộp 0 bài

Trước mắt đã mô phỏng các bệnh tật sau:

1. Sốt [Cấp 1, Cấp 2, Cấp 3]

2. Tình trạng khó chịu do uống thuốc [trị sốt] quá liều

Cái máy mô phỏng đơn sơ này dường như có nhiều tính năng ẩn hơn hắn tưởng tượng nữa, cũng hữu dụng hơn hắn tưởng.

Khúc Độ Biên nuốt xuống ngụm đầu tiên, đến khi uống ngụm thứ hai thì phun ra hết ở mép giường, nước mắt cũng vô cùng tự nhiên mà trào ra, sau đó còn giả bộ nôn khan không ngừng nữa.

Hắn vừa nôn vừa diễn lại vừa lặng lẽ ghi nhớ mối thù này vào cuốn sổ nhỏ của mình.

Bất cứ ai cản trở hắn sống bình an trường thọ thì đều là kẻ thù của Khúc Độ Biên này hết!

*



Diệp Tiểu Viễn bị dáng vẻ thiếu điều nôn ra hết ngũ tạng lục phủ của Khúc Độ Biên làm cho sợ hết hồn, vội vàng đưa tay vỗ về phía sau lưng hắn.

Tấm lưng gầy yếu của tiểu điện hạ run rẩy dưới tay hắn ta, gần như có thể cảm nhận được những chỗ xương cốt gồ lên. Diệp Tiểu Viễn hận không thể thay hắn chịu khổ: “Điện hạ chịu khổ rồi…”

Một hồi lâu, tiểu điện hạ có vẻ như đã nôn đến nỗi chẳng còn sức để ngẩng đầu nữa, ghé vào khuyu tay hắn ta, nói giọng đầy uất ức: “Đắng quá... Đắng hơn lần trước nhiều… Diệp Bạn Bạn, ta không muốn uống nữa.”

Diệp Tiểu Viễn nói: “Điện hạ, không uống thuốc sao có thể khỏi bệnh được?”

“Ta không khó chịu, mai là sẽ khỏi thôi.”

Đây là lời nói thật, bệnh tật được [Máy mô phỏng bệnh tật] mô phỏng lại thì cứ đến thời gian là sẽ hoàn toàn biến mất, hắn có uống thuốc hay không cũng sẽ không có ảnh hưởng gì cả.

Diệp Tiểu Viễn vẫn muốn khuyên nhủ thêm một chút, nhưng tiểu điện hạ bất ngờ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt ướt ầm dề, trong sáng và sạch sẽ, lại còn cất giấu sự khẩn cầu kia, thực sự là trông vô cùng đáng thương, khiến hắn ta lập tức mềm lòng, không thể nói ra nửa lời từ chối.

Hắn ta giơ tay sờ trán Khúc Độ Biên, vẫn còn nóng, nhưng nhìn qua thì tinh thần đã khá hơn nhiều rồi.

“Thôi được rồi.” Diệp Tiểu Viễn thỏa hiệp.

Cùng lắm thì đêm nay hắn ta sẽ canh chừng bên cạnh, thường xuyên kiểm tra điện hạ là được.

“Thế nô tài vẫn giữ lại bát thuốc này cho điện hạ ha.”

Khúc Độ Biên: “…” Không cần phải tiết kiệm thế đâu.

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Diệp Bạn Bạn à, cái người mới đến hôm nay đang ở đâu?”

“Ở trong phòng bếp, nơi đó nấu thuốc, hơi nóng bốc lên nên ấm áp hơn một chút.”



“Ta muốn qua đó xem rồi đưa bát thuốc này cho hắn.”

Diệp Tiểu Viễn lộ vẻ không đồng ý: “Điện hạ...”

“Có phải là Diệp Bạn Bạn lại phản đối rồi không…” Lông mi dài và cong của hắn rủ xuống, ra chiều mất mát lắm.

Đã có kinh nghiệm kiếp trước, đối với Diệp Bạn Bạn chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi – tức là khoảng tuổi của một bạn trẻ mới lên cấp ba ở đời trước, Khúc Độ Biên ra chiêu mà không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào cả.

Cái gì mà mặt dày cơ? Hắn rõ ràng là còn chưa đến ba tuổi, vẫn còn là một em bé đó!

Thực tế chứng minh, chỉ cần Khúc Độ Biên muốn, bất kỳ ai có thiện cảm với hắn đều không thể chống lại chiêu này được – đời trước là fan hâm mộ của hắn, còn đời này là một thái giám vú em không hề có sức kháng cự.

Chưa đến ba phút, Diệp Tiểu Viễn đã khuất phục.

Hắn ta dùng hai cái thảm thật dày để bọc Khúc Độ Biên thành một quả cầu nhỏ mà ôm vào trong ngực.

Sau đó, một tay ôm tiểu điện hạ, tay kia cầm bát thuốc, Diệp Tiểu Viễn bước đi vững vàng, không chỉ không để gió thổi đến tiểu điện hạ ở trong thảm, mà còn không để chén thuốc sánh ra ngoài nữa.

*

Phòng bếp nhỏ.

Nơi này trống rỗng, ngoài chuyện hàng ngày hâm lại cơm thừa thì hầu như không hề dùng đến.

Trong một góc, tiểu thái giám cuộn tròn trong trạng thái nửa hôn mê, môi khô nứt, sốt để đỏ hết cả lên, nó cơ hồ cho rằng mình sắp chết rồi. Không chết ở đất trời toàn băng tuyết mà chết ở trong phòng bếp.

Trong cơn hoảng hốt, nó cảm thấy miệng mình bị ai đó nắm lấy, ngay sau đó là nước thuốc ấm áp đắng nghét được rót vào.

Nó dùng hết sức lực mà nuốt hết chỗ nước thuốc đó xuống bụng, giãy giụa để mở mắt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thật Sự Không Phải Là Minh Quân!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook