Ta Thật Sự Không Phải Là Minh Quân!

Chương 6:

Nguy Hỏa

15/12/2024

Cung Tú Hương.

Khói nhẹ lượn lờ bốc lên từ chiếc lư hương khảm hoa mẫu đơn đính tơ vàng.

Trong điện có địa long (hệ thống sưởi ấm dưới nền nhà), ở các góc trong điện còn được đốt than ngân sương để xua tan hơi ẩm tích tụ nơi đó.

Lan quý phi tinh tế thưởng thức móng tay vừa được nhuộm nước hoa Phượng tiên của mình.

"Cái tiểu tiện chủng ở Điện Cư An kia vẫn còn chưa chết à?"

Đại cung nữ Liên Trúc nói: "Nghe nói là bị bệnh, bệnh rất nặng, trời lạnh như vậy, bên đó cũng không có bao nhiêu than để dùng, không biết có sống nổi không."

Lan quý phi hừ cười một tiếng: "Trước kia Vân phi sinh ra tiểu tiện chủng kia rồi xuống suối vàng, cũng chỉ kịp nhìn mặt con mình được có một lần, chắc là đang nhớ lắm đây. Không bằng bổn cung làm việc thiện, để cho mẹ con bọn họ gặp nhau dưới địa phủ nhỉ."

Liên Trúc nói: "Nhưng nếu làm quá mức thì bên chỗ hoàng hậu chắc chắn sẽ phát hiện."

Lan quý phi lườm nàng ta một cái, trong mắt lại lộ ra chút quan tâm dịu dàng: "Trẻ nhỏ bị bệnh, dù là thuốc cũng có ba phần độc, lượng thuốc nhẹ hay nặng thì đều có thể gây ra chuyện lớn. Ngươi tìm người lưu ý bên Thái Y Viện phải chăm sóc cẩn thận là được, nhất định không được để bại lộ."

Liên Trúc không dám nhìn ánh mắt của nàng, cúi đầu đáp vâng.

Lan quý phi dặn dò xong, lại nhíu mày: "Hơn nữa, tiểu tiện chủng kia sắp tròn ba tuổi rồi, tuy rằng Quan Tinh Tư nói là Hoàng thượng không được nhắc đến nó trong ba năm, nhưng bổn cung luôn cảm thấy nó sẽ là một cái tai họa ngầm. Bổn cung không hy vọng trên con đường tương lai của con bổnn cung lại nhiều thêm một chướng ngại vật đâu."

Liên Trúc: "Nô tỳ sẽ nhanh chóng làm tốt ạ."

*

Chạng vạng, Diệp Tiểu Viễn đến Thái Y Viện một chuyến.



Lần này hắn ta đến thì tiểu điện hạ được đưa cho nhiều thuốc hơn lần trước, thuốc cũng tốt hơn nữa, có chừng ba thang. Vậy là không cần phải lo cho phần thuốc ngày mai của tiểu điện hạ nữa rồi.

Khi hắn ta vào phòng bếp nấu thuốc, mới liếc thấy tiểu thái giám đang cuộn tròn trong một góc phòng bếp. Tiểu thái giám kia đã sốt đến nổi ý thức mơ hồ, trên người nó bọc một cái chăn rách rưới mà run bần bật.

Lúc Diệp Tiểu Viễn đang nấu thuốc, tiểu thái giám kia cố gắng mở mắt, dùng hết sức lực để mà hít thở, dường như muốn hít hết mùi thuốc kia vào phổi, mong rằng chính mình có thể vượt qua được kiếp nạn lần này.

“Thuốc này là cho tiểu điện hạ.”

Diệp Tiểu Viễn không mặn không nhạt mà nói một câu.

Tiểu thái giám run rẩy cả người, gật đầu: “Ta... Ta biết...”

Nó mơ mơ hồ hồ nhớ lại tiểu điện hạ nằm trên giường hôm nay, vừa gầy vừa nhỏ, cả người cũng chỉ có một nhúm, đang bệnh, vốn phải được chăm sóc cẩn thận, nhìn thế nào cũng cần thuốc thang chữa bệnh cứu mạng hơn là cái mạng rẻ mạt của một nô tài như nó.

Thấy nó như vậy, sợ là khó qua nổi đêm nay. Diệp Tiểu Viễn vừa cân nhắc vừa canh nồi thuốc, sau khi sắc xong thì nhanh chóng mang vào tẩm điện.

Khúc Độ Biên còn đang buồn ngủ, hai mắt nhắm nghiền, dựa vào tay của Diệp Tiểu Viễn để uống thuốc.

Thế nhưng, khi môi hắn vừa chạm vào mép chén thuốc, [Máy mô phỏng bệnh tật] đơn sơ trong đầu hắn đột nhiên bật ra một cái pop-up, một dòng chữ màu đỏ đậm bất ngờ hiện ra:

[Kiểm tra đo lường được là chén thuốc trị sốt này chỉ phù hợp cho người trên mười hai tuổi, cơ thể ký chủ còn nhỏ tuổi lại gầy yếu, uống vào sẽ dẫn đến hậu quả xấu, có nguy cơ tử vong.

Đề nghị ký chủ:

1. Uống vài ngụm để thử vận, xem có chết không.



2. Uống thuốc, để máy mô phỏng phân giải, nhưng có thể kích hoạt mô phỏng loại bệnh "Uống thuốc [trị sốt] quá liều". (Lưu ý: Chỉ không gây hại cho cơ thể ký chủ trong lần phân giải đầu tiên thôi.)

3. Từ chối uống.]

Khúc Độ Biên giật mình một cái, trong nháy mắt cơn buồn ngủ đã bay biến sạch bách.

Cái đệt!!

Có người muốn hại hắn!

Đứa nhỏ trên giường chậm rãi mở to mắt, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Diệp Tiểu Viễn hiểu ý mà cười cười, dịu dàng dỗ dành: “Điện hạ sợ đắng, chúng ta uống thuốc xong sẽ ăn chút bánh ngọt còn lại để đỡ đắng ha.”

Hắn ta nâng bát thuốc lên, trong muỗng đựng đầy nước thuốc đen sì.

“Điện hạ, ngoan, uống thuốc nào.”

Khúc Độ Biên: “...”

Đời trước, trong chương trình tuyển chọn sống còn với vô số lục đục và mẫu thuẫn, hắn đã vượt qua mọi trở ngại để debut ở vị trí center, vô số kịch bản cung đấu ngắn đang dũng mãnh mà xoay tròn trong đầu hắn, Khúc Độ Biên nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nếu chuyện hôm nay không phải là ngoài ý muốn, thì tình cảnh hiện tại của hắn - có vẻ như là sự tồn tại của hắn cũng không mờ nhạt như hắn vẫn tưởng.

Là ai muốn hại hắn vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thật Sự Không Phải Là Minh Quân!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook